TẬP 4 (TT)
" Ha...ha. Đã có siêu anh hùng ta đây thì các ngươi đừng sợ" âm thanh phát ra từ trên nóc nhà trường.
Ôi trời ! Hai lão già ! "Đúng lúc" gớm nhỉ ? Lại còn khoa trương.
"Hai ông là ai ?" Cảnh sát hỏi.
" Là ai không quan trọng. Quan trọng là bằng cách nào tiêu diệt những thứ này"
" Là gì ? Hai ông nói mau !" cảnh sát hối thúc.
" Các ngươi chỉ cần đập nát đầu của bọn chúng là được !" hai lão già bình thản nói
" Cái gì ?"
" Tin hay không tùy các ngươi" hai lão già phớt lờ cảnh sát sau đó nhìn tôi:" Nè, mấy nhóc. Ta cho mấy nhóc đó, cố gắng đừng bị ăn thịt nha". Nói xong, hai lão già ném cho chúng tôi 4 thanh gỗ. Sau đó biến mất.
Chúng tôi mỗi đứa một cây xông ra đánh. Cảnh sát làm theo lời hai lão già, khi bắn vỡ đầu của chúng thì chúng ngã xuống, không còn cử đồng y như người đã chết. Thực ra bốn cây xông ra đánh chỉ có một cây là hoạt động, đó là Thanh Nhi. Còn ba đứa tôi đứng phía sau, cầm cây hươ loạn xạ.
" Woa, võ công bà càng ngày càng cao nha"
"..."
" Ê, nhi bà mệt không ?"
"... !"
" Ê, Nhi. Bà thấy hai lão già lúc nãy giống bà bếp trưởng không ?"
"... !!"
" Ê, Nhi. Sao..."
Thanh Nhi quay phắt lại nổi giận :" Này, Phong Linh tui nói bà nghe nhé. Bà có thấy tui đang làm gì không mà bà còn rảnh rỗi tám chuyện, bà..."
Bốp...
Máu vương ra...
" Này, Nhi, chú ý chút chứ. Và đừng đánh nhau một mình, bà đừng quên còn ba đứa tui sao ?" tên phía sau Nhi bị tôi đánh vào đầu đấn vỡ toát. Máu phun ra, hắn ngã xuống...
Thanh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó mỉm cười :" Cũng được, cung phu lão luyện kết hợp với cung phu mèo cào nghe cũng hay đấy. Chiến thôi !".Bây giờ không còn là một cây hoạt động nữa mà là bốn cây. Chúng tôi cũng bị thương do những móng vuốt của chúng.
Khi thấy chúng đã ít dần, chúng tôi bèn tới cái cống mới nãy. Chúng đã ngừng chui lên, nhưng chưa chắc chúng đã hết. Có một số cảnh sát có cùng suy nghĩ với chúng tôi cũng đang đứng đấy. Họ không dám xuống.
Tôi đến bên họ nói :" Để chúng cháu xuống trước cho"
Họ thẳng thắng nói :" Sao thế được !". Hít một hơi nói tiếp :" Các cháu nên ở đây, ở dưới rất nguy hiểm. Các cháu không sợ à. Chúng ta là những cảnh sát ưu tú, đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, chiến đấu hết mình. Nếu chúng ta để các cháu đi thì đâu còn mặt mũi nữa. Các cháu nên..."
Chúng tôi không muốn nghe những câu thao thao bất tuyệt ấy nữa nên đã xuống trước để họ nói một mình. Họ thấy vậy cũng xuống theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro