CHƯƠNG 2

CHƯƠNG 2: XUẤT PHÁT

Nhóm người của Phong Linh quay lại xem, là anh bảo vệ của trường a. Trúc Vân dò hỏi:" Đúng vậy a, anh biết người nào biết lái xe du lịch không ạ?"

Tinh Tú khẽ cười:" Thật ra anh muốn kiếm thêm việc làm, anh cũng biết lái xe. Các em nghĩ như thế nào?"

" Cái này..."

Tinh Tú nói thêm:" Anh chỉ lấy nửa giá mà thôi, xem như là anh vừa kiếm thêm việc làm vừa đi du lịch đi". Trúc Vân nghe thấy mới vui vẻ nói:" Được, vậy nhờ hết vào anh nha". Tinh Tú làm ở trường cũng gần 2 năm, tính cách của anh ai cũng biết, rất dễ gần lại quan tâm đến học sinh, anh giống như vị thầy giáo trẻ tuổi hết lòng với sự nghiệp. Ai trong trường cũng yêu quý anh cả, nghe anh nói muốn làm tài xế nên cũng không ai ý kiến, lại yên tâm là đằng khác.

Việc tính toán tài xế đã xong, hiện tại chỉ còn xe nữa mà thôi. Cả đám bàn bạc nhau, cuối cùng quyết định mướn xe của hãng X, sau đó lại bàn thêm một lát mới chịu rời khỏi trường cùng nhau đi quẩy một trận.

Ba ngày sau đó là hành trình xuất phát, từ nơi này đến thành phố Đ chừng 10 tiếng đi đường vì thế cả đám xuất phát lúc 9h tối, đến sáng là có thể đến nơi rồi a. Địa điểm đón xe là nhà của Thiệu Phong, nhà của Thiệu Phong có sân khá rộng đủ để chứa xe, lại gần đường lớn thuận lợi đón xe.

Chưa tới 9h mọi người gần như có mặt đông đủ, hành lý ai nấy tương đối nhiều nhưngnhiều nhất lại là các bạn nữ, dẫu sao trên đó phong cảnh đẹp chuẩn bị nhiều đồ một chút để chụp hình thì cũng có sao.

Mấy bạn nam đầu đầy hắc tuyến cầm hành lý của mình còn phải xách hộ cho người khác, so sánh một chút, quả thật hành lý của mình không nặng bằng mấy bạn nữ a. Phong Linh cũng không mang nhiều đó lắm nên không cần giúp đỡ, chỉ là mấy bọn con trai rảnh rỗi không có gì làm nên đi xách phụ, bản tính ga lăng bộc phát. Chưa đến giờ đi, cả bọn liền vào trong nhà của Thiệu Phong tán gẫu, phụ huynh đương nhiên biết con em của mình đi chơi xa không khỏi lo lắng dặn đi dặn lại. Người lớn cũng rất muốn đi cùng nhưng nghĩ lại con mình cũng đã đến tuổi trưởng thành cần học cách tự lập, chuyến đi lần này xem như là trải nghiệm dành cho chúng nó.

Phong Linh còn đang tìm người ngồi chung thì phát hiện có một vài gương mặt mới, cũng không gọi là hoàn toàn mới, một trong số họ nhóc cũng biết. Phong Linh nhỏ giọng hỏi Thanh Ngọc đi bên cạnh:" Mấy người đó là sao?"

" À, tại lúc đó mình thấy bạn của mình cũng bàn đi chơi, hỏi mới biết đi thành phố Đ giống tụi mình nên mình rủ theo, Trúc Vân cũng đồng ý mà. Cậu không thấy càng đông càng vui sao?" Thanh Ngọc cười cười nói

Phong Linh thở dài, đành rằng là càng đông càng vui, nhưng mà... Nhóc liếc Hoàng Thiên cách đó không xa không khỏi ảo nảo, sao cứ dính đến cậu ta thế nhỉ? Như nhận được ánh nhìn của nhóc, Hoàng Thiên quay lại nhìn, chỉ là cái liếc nhìn lướt qua một chút rồi rời đi.

Nhóc nhún vai, cũng đã qua lâu rồi không nên quá gượng ép làm gì, chỉ là mỗi lần dính líu đến Hoàng Thiên nhóc lại cảm thấy nhất định có gì đó sẽ xảy ra. Vào nhà ngồi một lát, đúng 9h Trúc Vân gọi điện nói xe đã đến. Cả bọn lật đật xách hành lý lên xe, xe du lịch mà bọn họ đặt lần này là 24 chỗ ngồi, tiền xe cũng may là phụ huynh nhà Hà Trang tài trợ, cả bọn xem ra không cần lo về khoảng này nên ai nấy đều có thể để dành nhiều tiền một chút để mua đồ vật linh tinh khác khi đi đến đó.

Tổng người đi cũng chỉ có 21 người còn dư ba ghế, xem ra có một vài người dành phải ngồi một mình.

Phong Linh là người lên sau nên ai nấy đều đã có người ngồi chung, có mấy đứa con trai rủ nhau cùng ngồi phía hàng dưới, nhóc vẫn là không nên ngồi chung với bọn họ bèn tìm một hàng ghế rồi tự mình ngồi xuống. Ngang hàng ghế của nhóc là Trúc Vân và Hà Trang, Trúc Vân lên tiếng hỏi:" Cậu ngồi một mình buồn không, hay là để mình qua ngồi chung ha?"

Hà Trang gật đầu:" Đúng đấy, mình cũng thích ngồi một mình lắm"

Phong Linh lắc đầu:" Không cần đâu, mình ngồi một mình cũng được. Hai cậu cứ ngồi đó đi, có gì buồn buồn chúng ta liền tâm sự"

" Được!" Trúc Vân bật cười nói

Tinh Tú ngồi vào chỗ, tay đặt trên vô lăng lên tiếng:" Các em chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát"

" Chuẩn bị xong rồi ạ, xuất phát thôi!"

Xe từ từ lăn bánh trong màn đêm tĩnh mịch, dù chỉ mới 9h tối nhưng đường xá hôm nay lại vắng người qua lại đến khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi