Chương 1.2 Chạm mặt
Chương 1.2 Chạm mặt
Em rất…rất nhớ anh !
Sau khi ngồi 2 tuyến xe bus thì cũng đến được công ty, hóa ra bọn tư bản hoạt động “ngầm” ở đây. Thầm cảm thán trong lòng vì cái độ “hoành tráng” của nó thì…
Bịch….cô bị ai đó đẩy sang một bên suýt té chỏng vó
“Né ra !” đó là tiếng của một người đàn ông, sau đó là 1 đoàn người từ trong công ty ào ra.
Quái lạ bọn họ ra hết đây để làm gì nhỉ ? Cô chỉ là 1 lễ tân nhỏ có cần ra đón long trọng vậy không. Thầm tự sướng trong lòng vài câu thì cô nghe 1 chị lên tiếng. À không phải nói là bà cô, đeo gọng kính vàng, mặt có vẻ không biểu cảm.
“Hôm nay là ngày tổng giám đốc mới đến nhận chức cũng chính là con trai chủ tịch, chúng ta phải đón tiếp long trọng một tí mới được !”
Mọi người ở đấy đồng loạt hưởng ứng….gật đầu lia lịa
Bỗng bà cô mang gọng kính vàng ấy tiến đến chỗ 1 người con gái
“Chậc, váy ngắn quá 5cm, cô , sau khi làm xong lên văn phòng gặp tôi !”
Mọi người trong đám người đấy bắt đầu xôn xao…Cô nghe loáng thoáng đâu đấy 1 câu :”Không xong rồi !”. Sau khi chỉnh đốn xong , bà ta quay sang nhìn cô rồi tiến lại gần.
“Cô ở bộ phận nào sao không mặc đồng phục ?”
Đám người ấy vội nhìn về phía cô. Xua xua 2 tay cô nói :” Dạ ! Hôm nay là ngày đầu con…à em đến nhận chức ạ !” Bà ta có vẻ nghi hoặc nhìn cô :”Hồ sơ đâu ?”.
Minh vội vàng mở túi lấy hồ sơ đưa cho bà ta . Xem xong bà ta gật đầu :”Mau vào trong……” Chưa hết câu thì 1 chiếc Porsche màu đen dừng lại, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng trong đó có cô, bị bà ta ép phải đứng đấy theo mọi người. Những lúc lo lắng cô thường có thói quen sờ lên “bảo vật” trên cổ mình. Do qua hồi hộp hay do quá trình xô đẩy hồi nãy sợi dây chuyền trên cổ cô
Phựt…đứt ra làm cho chiếc nhẫn rơi tuột xuống đất lăn đi, cô chạy theo chiếc nhẫn để ngăn cản cuộc đào tẩu của nó thì…. Chiếc nhẫn lăn rồi từ từ dừng lại trước một mũi giày của ai đó, cô vội vàng ngồi xuống chụp lấy nó. Thở hắc ra một hơi, lúc này cô mới để ý trước mặt mình là một đôi giày da màu đen sáng bóng. Bà cô đeo gọng kính vàng kinh hãi nhanh chóng kéo tay cô đứng dậy khỏi mặt đất.
“Xin lỗi tổng giám đốc, cô ta mới tới nhận việc hôm nay mới gây ra sự cố này !”
Bà cô xoay mặt nhìn cô, cắn răng nhả từng chữ “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc !”.
Cô vội vàng cúi đầu :”Xin lỗi……!” Lời nói của cô bị cắt ngang bởi giọng nói trầm của anh “Không cần ! Chúng ta đi thôi !” , anh liếc nhìn cô một chút rồi xoay qua nói với trợ lý riêng do ba anh sắp xếp cho anh cái gì đấy rồi tiếp tục đi.
Bà cô vội vội vàng vàng gật gật đầu , kéo cô sang một bên làm động tác mời :”Xin mời tổng giám đốc đi lối này !”.Mọi người ở ngoài lại đi theo vị tổng giám đốc kia vào nhưng bà cô vẫn ở lại. Bà ta xoay qua nói với cô :”Cô làm trò gì vậy ? Mới ngày đầu đi làm mà muốn nghỉ sớm à !?”. Cô cúi đầu nói :”Em xin lỗi ạ !”.
“Bỏ đi” bà ta lên tiếng ,có vẻ bà ta cũng không phải là người khó tính
Nhưng….
“Tháng này cô bị trừ tiền cơm trưa !”
“Ơ….” Cô mới vào làm đã bị trừ tiền cơm !? Có phải không vậy ? Chỉ vì nhặt 1 món đồ cô làm rơi.
“Cô có ý kiến !?” Bà cô lại lên giọng gằng từng chữ
Cô vội lắc đầu “Dạ ! Không ạ !”
“Ừm ! Thế tới phòng nhân sự báo danh đi …” Nói rồi bà ta bỏ cô ở đó đi vào trong
Có ai như cô không, ngày đầu đi làm đã bị trừ tiền cơm trưa thê thảm quá chừng.Lủi thủi đi vào công ty, đến phòng nhân sự báo danh và nhận đồng phục nhân viên lễ tân. Mặc xong đồng phục ,chị quản lý giới thiệu sơ qua công ty và phân công cô làm việc tạicông ty, thì chị quản lý mới rời khỏi. Minh bắt đầu làm những công việc đơn giản đầu tiên dưới sự chỉ dạy của cô bé nhỏ hơn cô 2 tuổi đã làm ở công ty được 1 năm 3 tháng.
Sau khi quản lý đi thì cô bé bắt đầu tính nhiều chuyện của mình
“Chị..! Chị em tên là Trần Kim Mi, chị gọi em là Mi Mi là dc rồi !” nói xong MiMi cười 1 cái thật tươi với cô. MiMi còn rất trẻ, học hành không tốt nên nghỉ học sớm, công việc này do mẹ MiMi phải nhờ rất nhiều mối quan hệ và tiền bạc mới xin được cho MiMi làm. Nhìn MiMi ,Minh lại nhớ em gái nhà mình nên cũng rất có thiện cảm với cô bé MiMi này.
“Chị tên là Phan Tuyết Minh, em cứ gọi chị là Minh! Rất vui được gặp em MiMi !”, cô cũng cười thật tươi đáp lại MiMi
“Em cũng vậy, chị em ta hãy sống chung hòa thuận nhé chị!” MiMi nắm lấy hai tay cô lắc lắc, nũng nịu.
Cô cười , gật đầu :”Ừ ! Hai chị em ta sẽ cùng nhau cố gắng nhé !”
MiMi cũng gật đầu lia lịa đáp lại và bắt đầu kể chuyện trong công ty thao thao bất tuyệt nào là vị trưởng phòng nọ ngoại tình với quản lý kia, mấy ngày trước công ty phát hiện ra người làm hao hụt ngân sách nhưng tin nỗi bật mà cô chú ý nhất đó là bà cô gọng kính vàng tên Liên, mọi người kháo nhau gọi lén là “Phan Kim Liên”, bà cô này rất “nghiêm” ai vi phạm lỗi dù nhỏ nhặt đến cách mấy nếu bị bà ta phát hiện thì sẽ bị trừ tiền lương ngay không cần nói thêm câu nào, bà ta là một nhân viên lâu nămcông nên ai cũng rất nể trọng vài phần. Hóa ra là vậy, thảo nào 1 nhân viên đi thử việc ngày đầu tiên như cô cũng bị trừ tiền, cũng may chỉ là tiền phụ cấp cơm trưa thôi. Minh kể chuyện hồi sáng cho MiMi nghe, MiMi chỉ lắc đầu và nói :”Chà ! Có lẽ hôm nay chị bước ra khỏi nhà bằng chân trái rối ! Nhưng thôi không sao, em sẽ “cưu mang” chị vậy !”.
Nghe tới đây Minh bật cười :”Haha… cưu mang cái gì cơ chứ ?”
MiMi vỗ ngực mình :”Bao chị cơm trưa !”
Cô nghe thế lấy 2 tay đan với nhau làm bộ dáng “quân tử” như phim Hồng Kông :”đa tạ đa ta nhưng ta đây không cần tiểu cô nương như em “bao nuôi” ~~” .
MiMi cũng bắt chước theo :”Ta đây giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Nếu đại tỷ đã không muốn ai nợ thì “hãy lấy thân báo đáp ta” cũng đc đó chứ hả”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro