Chương 4.1: "Sáng sớm đã bị lừa"

Chương 4.1: “Sáng sớm đã bị lừa”

“Anh em có kiếp này không có kiếp sau …(Karik)

Tối thứ 6 anh nhận được tin nhắn của Trung 5h30′ sáng thứ 7 gặp nhau tại nhà Trung rồi cả đám lái xe ra Vũng Tàu chơi, đúng là lũ điên có cần đi sớm thế không. Trong lúc đang ngủ, anh nhận được điện thoại của An hò hét, bảo anh mau thức dậy đi nhanh. Nhìn lên đồng hồ mới 4h’ :”Mẹ kiếp, mới 4h sáng không để cho ông ngủ à ?” anh cằn nhằn qua điện thoại. “Mau dậy đi anh trai, người ta tụ tập hết cả rồi ! Còn thiếu mỗi mày thôi ! Vậy hen !” An nói một tràn sau đó cúp máy để tránh cơn tức giận của Dương, nhìn sang đám bạn đang ôm bụng cười khúc khích. Đúng là bọn khốn nạn biết thằng Dương nó ghét nhất là ghẹo chọc nó lúc sáng sớm như vầy. Thế nào nó cũng nổi điên lên cho xem nhưng vì thua vụ cá cược hôm qua nên phải chịu hình phạt “ghê gớm” này. “Cầu trời Phật hãy để cho thằng Dương tha cái mạng này của con”.

Dương lục đục mò dậy, dùng tay ấn huyệt thái dương một chút, sau đó bước thẳng vào nhà tắm, hôm qua phải thức xem tài liệu đến tận khuya, bây giờ mới 4h’ sáng chúng nó đã tập hợp từ sớm đúng là “ăn no rửng mỡ”. 10p sau anh đi xuống lấy xe chạy đến nhà Trung nằm trong một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố. Muốn vào khu này lúc này phải qua mấy chốt canh gác, đây là khu biệt thự cao cấp nên xung quanh có trồng rất nhiều cây xanh, vào lúc sáng sớm như vầy có rất nhiều sương mù giăng khắp nơi, tiến vào sân nhà Trung thì anh chẳng thấy một bóng người nào ở đây. Quái lạ thật, chẳng phải tụi nó nói rằng đã tập trung đông đủ hết rồi sao !?  Bấm điện thoại gọi cho Trung nhưng không ai bắt máy, tiếp tục gọi cũng không có người nghe, anh chuyển sang số của An thì cũng có người bắt máy :”A….l..o !” giọng An hơi run.

“Tụi bây đang ở đâu vậy ? Tao đến nhà Trung rồi sao không thấy ai hết ?”

“À….tụi…tao…đang tập trung bên nhà thằng Tú, thằng Trung hôm qua nó không nhắn tin cho mày à ? Thằng này thật là làm ăn sống nhăng hà ! Mày đang ở nhà nó à ? ” An cố gắng kìm nén sự run rẩy, trơ mặt nói dối bên cạnh đám người đầu xỏ gây chuyện.

“Ừm !”

“Thế thì… mày.. lên gọi nó dậy rồi cùng qua đây, tao điện suốt từ nãy đến giờ chả thấy ai bắt máy !”

“Ừm ! Để tao lên tính sổ nó ! Hình như…..” An cảm thấy chột dạ khi Dương nói chữ “hình như”

“Sao cơ ?” An cố gắng bình tĩnh như không có việc gì xảy ra

“Giọng mày hơi run thì phải !” Dương nói rõ nghi ngờ trong lòng mình cho An nghe

“Không ! Tạo bị viêm họng thôi không có gì lo lắng ! Vậy mày đi kêu thằng Trung đi ha ! Tao cúp máy !” An cúp máy nhanh như chớp, cái đám đầu xỏ ngồi bên cạnh thì cười đến muốn ngoác cái miệng. An tức giận nhào đến túm cổ áo Tam mà gào lên :”Bọn khốn, dám gài ông đây vào bẫy !”. Tú và Duy nhanh chóng đứng dậy mỗi người chạy một hướng tránh không cho An bắt được mình.

Tú cười haha :”Đáng đời !”, Duy tiếp tục :”Đây là bài học cho “em trai” không nên tin người như vậy ! hố hố “, Tam nhìn Tú và Duy ra vẻ kẻ cả :”Chậc..chậc…Sao chúng mày lại nói thế bọn này thật là “vong ân phụ nghĩa” ! ” Tam gỡ tay An ra khỏi cổ áo mình, vỗ vỗ ai An :”An tâm, anh sẽ kêu 2 thằng đấy nhẹ tay với mày. hahaha”

“A….mẹ kiếp mấy cái thằng này” An tức giận rống lên bắt đầu rượt theo từng người một tạo thành một thế trận hỗn loạn trong phòng khách.

————————–

Bên đây, Dương bực bội nhìn căn nhà màu trắng to lớn, trước cửa nhà chỉ có mỗi một chậu cây cảnh. Anh đến chậu cây mò vào bên trong chậu đất rồi rút lên một cái chìa khóa. Đúng là chẳng thay đổi gì, thằng đấy vẫn để chìa khóa dự phòng ở đây, chắc nó sợ bọn trộm không bẻ khóa được nên để sẵn ở đây mà.

Cạch….Dương mở khóa bước vào nhà, Tách… đèn tự động bật sáng, nhà Trung thuộc kiểu bên ngoài chẳng có gì nổi bật nhưng bên trong thì…toàn là đồ ngoại nhập từ chiếc cốc uống nước đến tấm thảm lót sàn cộng thêm Trung lại là một đứa thích sự tiện nghi, thoải mái do đó những vật dụng bằng điện trong nhà đều là loại mới nhất, tốt nhất. Dương bước lên cầu thang, mỗi bước chân của anh đều được thắp sáng bằng những bóng đèn cảm ứng được lắp ở mỗi bậc thang. Cửa phòng Trung không đóng, anh bước vào nhìn thấy chiếc giường kiểu hoàng gia châu Âu, trên đó có một người nào đó mặc chiếc áo choàng ngủ dài , trên mặt thì đang đắp mặt nạ, tay thì ôm gối, ngủ rất say. Dương lắc đầu, đi đến bên giường dùng chân đạp đạp vài cái vào người đang nằm đó:

“Trung..dậy đi mày !”

“Ưm…Em yêu để anh ngủ thêm một chút nữa !” Trung rầm rì trả lời

Hay nhỉ, còn em yêu !?

Bụp….Dương dùng chân đá mạnh vào mông Trung một cái, sau đấy ai đó thét lên :”Ui da…!” rồi bật dậy, rớt cả mặt nạ dưỡng da xuống đất :”Đứa khốn nạn nào đá ông thế ?”

“Tao đây !”

Trung dùng tay xoa xoa mông mình, nhìn đồng hồ :”Gì nữa vậy ? Sáng sớm tới làm phiền tao ! Không phải 5h30 mới tập trung sao !? Đã thế còn đá mông tao, mày có biết là rất đau không hả thằng kia.”

” Tao mới gọi thằng An nói chúng nó tập trung đủ mặt ở nhà thằng Tú cả rồi !”

“WDF?” Trung không nhịn được chửi thề một tiếng “Tập trung ở nhà tao lúc 5h30 ! Tao đã nhắn tin gửi cho tất cả hết rồi !”

Cái gì ? Không ngờ anh bị lừa một cú ngoạn mục như vậy. Dám chọc ghẹo anh vào buổi sáng sớm như vầy , chúng nó chết chắc rồi. Anh nắm tay lại thành nắm đấm cắn răng nhả từng chữ :”Thằng An này chết chắc rồi dám làm phiền anh nghỉ ngơi”

“Nó cũng chết chắc với tao ! Dám kêu mày tới làm phiền luôn thời gian đắp mặt nạ của tao !”

Dương trợn mắt nhìn Trung :”Lý do “đàn ông” nhỉ”

“Chậc..chậc….mày quên tao làm nghề gì à ?Đàn ông cũng cần có nhan sắc. Dù sao thì tao cũng phải xử nó !”

Sát khí đằng đằng bắt đầu tỏa ra từ 2 người, làm cho An đang rượt đuổi bên đây cảm thấy ớn lạnh.

“Đợi tao thay đồ xong đi xử lý bọn chúng, không đẹp không ăn tiền !”

“Ừ…!”

Trung vệ sinh cá nhân thay đồ trong nháy mắt sau đó lấy chìa khóa xe đi cùng Dương ra cửa nhìn thấy dấu giày khắp nơi :”Chậc..chậc….cái thằng này mày không thể cởi giày ra khi vào nhà  tao được à ? Nhìn tấm thảm tao mới mua đầy dấu chân đây này ! “

Dương “ồ” lên một tiếng.

“Mày có biết là đắt lắm không hả thằng kia?” Trung ngồi xuống phủi phủi bớt dấu chân giày trên thảm “Uả… mà…sao mày vào đây được vậy ?”

Dương lắc lắc chiếc chìa khóa trước mặt.

Trung trợn ngược mắt lên, tiến tới giật lại chìa khóa :”Sao mày biết ?”

“Lúc nào mày chẳng để đó, chẳng có tí sáng tạo nào, đã thế còn để duy nhất một chậu cây ở trước cửa, người khác không biết mới lạ !”

“Sao không sáng tạo !? Tao đã chuyển từ để ở dưới đít chậu vào bên trong chậu, khác rồi nhá ! Chỉ có mày biết thôi ! Đề nghị mày không được phép tự tiện vào nhà tao nữa !”

“Hết cách, tao gọi mày không bắt máy, nhà lại không người làm, tao xông vào rán chịu !”

Trung nhìn Dương với anh mắt đầy căm phẫn, hãy đợi đấy “ông đây sẽ trả thù”

Dương kéo Trung đứng lên tiếp tục đi ra cửa “Thôi đi mau!”

————————-

Dương và Trung tức tốc chay xe đến nhà Tú cách không xa nhà Trung lắm, quyết tâm trả mối thù này. Đến nơi, 2 người cùng mở cửa xe và đóng mạnh một cái khiến cho cái bọn nhí nhố trong phòng giật mình. Nhìn ra ngoài thấy hai người đằng đằng sát khí đang tiếng vào trong, Tú , Duy, Tam chạy ra ngoài chỉ điểm :”Tao không nói là thằng An ở trong đó đâu ! hahaa” Tam dùng tay chỉ vào trong nhà. Dương và Trung nhìn theo hướng tay Tam thấy được An đang xoay người tính chạy trốn. Cả hai nhanh chóng vọt vào nhà, An thân hình nhỏ bé, chân ngắn làm sao là đối thủ của 2 ngưởi đàn ông chân dài này.

Trung chụp lấy một cánh tay An :”Ê~ tính chạy hả chú em ?”

Dương bẻ tay nghe răng rắc :”Nghĩ là sẽ thoát được tụi anh hả nhóc con ?”

An run rẩy, cố nặn ra một nụ cười :”Hai anh tha cho em, tất cả đều do cái đám kia xúi dại !” An chỉ tay ra ngoài sân

Dương nhếch miệng cười cười :” An tâm xử nhóc xong, 2 anh sẽ tính sổ tụi kia, chứ nhóc không có khả năng làm việc này một mình !”

Cả 3 người đang nghe lén ngoài cửa đều giật , thôi xong.

Duy nuốt một ngụm nước bọt :”Chúng…ta tranh thủ chạy trốn đi !”

“Trốn gì ?” Lê vừa đến đã thấy ba người này đứng lén lút ngoài cửa,vốn tính tò mò cô chạy đến.

“Ấy….hết hồn !” Tú la lên, liền bị Tam bịt miệng lại. Duy ra hiệu cho Lê nhỏ tiếng một chút

“Mấy anh làm gì mà đứng đây vậy ?” Lê nhỏ giọng hỏi

Tam nhìn Lê :”À..không có gì, sao….em….. đến sớm vậy ?”

Lê chớp chớp mắt :”Em đến đúng giờ mà…” nói xong cô nhìn vào nhà thấy Dương, nhanh chóng xông vào nhà. Cả đám định can ngăn nhưng không kịp nữa rồi.

Hôm buổi tối gặp nhau ở bar, Trung có lỡ mồm nhắc đến việc cả bọn sẽ đi Vũng Tàu cuối tuần này thế là Lê đòi đi theo nên cả bọn đành tạm thời chấp thuận, nhưng Tú biết Dương không thích gặp Lê nên đã đổi điểm hẹn qua nhà anh nhưng “Sao Lê biết vậy ?”

Tam suy tư :”Ai biết !”, Duy cũng lắc đầu :”Tao không có báo à nha !”

“Vậy thì ai đây ?” Tú nhìn vào trong nhà

Dương đang giơ tay chuẩn bị xử An thì bị Lê ôm tay :”Anh..Dương ~~~” Trung và An há hốc mồm khi thấ hành động này của Lê. Anh vội kéo tay Lê ra nhíu mày :”Sao cô ở đây ?”

Lê làm vẻ mặt buồn rầu như sắp khóc :”Anh không thích em ở đây hả ….!? Hôm trước còn trốn em về nữa..hư….”

Dương không biết phải xử lý như thế nào với tình huống này, cả đời anh ghét nhất là nhìn con gái khóc lóc, phiền phức không thể chịu nổi :”Không ..! Ý tôi là..sao cô biết nơi đây mà đến ?”

“Hồi nãy anh Trung mới gọi điện thoại cho em !”

Hóa ra là thằng Trung, bây giờ thì cả đám ngoài cửa đã biết ai là thủ phạm rồi, bộ nó không muốn sông hay sao mà gọi điện cho Lê thế.

Dương dùng ánh mắt giết người nhìn Trung , Trung dửng dưng đáp lại ánh mắt ấy chả có tí sợ sệt nào. An thấy bầu không khí căng thẳng đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí :”A…haha~ Thôi mọi người đến đầy đủ rồi thì chúng ta đi thôi ha ! Không kẻo trễ !”. Ba người đứng ngoài kia cũng đi vào phụ họa :”Phải phải, nhanh nhanh chúng ta sẽ ngắm được mặt trời mọc đấy ahaha~~”. Mặt trời mọc lúc 5h40, chạy xe ra ngoài nhanh nhất cũng cả tiếng đồng hồ làm gì còn mặt trời ngắm. Đúng là đội phụ họa dở tệ.

Lúc đi ra xe, Dương đi lướt qua người Trung hỏi :”Tại sao ?”

“Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn ” hóa ra Trung trả thù anh chuyện buổi sáng anh đá vào mông nó.

Dương mở cửa xe ngồi vào trong, Lê cũng mở cửa bên cạnh ngồi vào

Anh xoay sang chỗ Lê “Sao cô không đi với thằng Trung kìa ? Tôi quen đi một mình rồi !”

“Xe anh Trung chở 3 người kia rồi không đủ chỗ nên anh chở em đi !”

Dương chẳng thèm nói lời nào, đạp ga chạy luôn. Trên đường đi Lê nói với anh :”Anh một tí nữa dừng ở đường K nha, bạn em đang chờ ở đó !”

Anh “ừm” một tiếng rồi chẳng nói thêm lời nào, một mình Lê đã phiền phức bây giờ lại thêm bạn của cô ta.

Suốt đường đi Lê cứ liên tục hỏi anh cái này cái nọ, mà câu trả lời của anh đa số đều là “ừ” hoặc “không” khiến Lê phát bực :”Anh xem thường em như vậy sao ?”. Anh trả lời :”Không !” vẫn tiếp tục lái xe như thường nhưng nghĩ dù sao đây cũng là con bạn thân ba anh nên cũng bắt đầu đáp lại những câu đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro