Chương 4.5 :"Tại sao lại là chữ S ?? "
Chương 4.5 :"Tại sao lại là chữ S ?? "
Về phòng Lê lục tung tất cả đồ đạc của Minh lên,
Cô cảm thấy có việc gì đó rất lạ :"Mày làm gì thế ?"
Lê quát lên :"Nhẫn ! Nhẫn đâu ?" lại tiếp tục tìm.
"Nhẫn , nhẫn nào ? Mày bình tĩnh lại đi !" Minh đứng dậy vuốt vai Lê nhưng Lê hất tay cô ra, sau một lúc dần lấy lại bình tĩnh , Lê tiếp tục : "Chiếc nhẫn bạn trai ảo tặng mày !"
"Trời ạ ! Làm hết hồn, tưởng mày mất đồ chứ ! Đợi tao chút !" Minh lấy balo của mình móc ví , lấy chiếc nhẫn ra đưa cho Lê.
Lê tay run run cầm chiếc nhẫn đó trên tay, đầu óc Lê nổ đoàng một cái "đúng là một cặp rồi". Lê nhìn chiếc nhẫn ánh mắt rưng rưng, không thể có chuyện đó được. Một người như Minh làm sao có thể xứng với anh ấy kia chứ. Cô mới là người xứng với anh ấy. Không cô không thể chấp nhận chuyện như vậy được.
Lê nhanh chóng nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, xem xét thật kĩ :"Là....chữ S ???" không phải chữ "D" tên viết tắt của anh sao ??
Minh cảm thấy khó hiểu :"Có chuyện gì vậy ?"
Lê nắm vai cô bấu thật mạnh :"Tại sao lại là chữ S ??? Tại sao ?"
"Con này mày bệnh thần kinh à ? Anh ấy nói với tao chữ "S" là do ông làm ra chiếc nhẫn này buồn tay khắc vào thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả !"
"Vậy...vậy sao ?" Lê hỏi lại
"Ừ !"
"Bạn ảo mày tên gì ?" Lê tiếp tục tra hỏi
"Sun !" Cô chưa bao giờ hỏi tên anh nên cứ gọi bằng cái nickname anh ấy đặt
"Ừm..." hóa ra không phải, Lê thở phào một cái, làm sao có thể có chuyện đó được chứ. Anh Dương đâu phải là loại thích mấy cái trò "chát chít" linh tinh trên mạng thế đâu, chắc chỉ là trùng hợp mua cùng một chỗ thôi
Lê nhìn Minh cười một cái, làm cô cảm thấy ớn lạnh :"Gì nữa vậy ? Hồi này thì như người điên bây giờ lại bị chạm mạch à ?"
"Không ~~ Không có gì ! Trả nhẫn cho mày nè !" Lê đưa lại chiếc nhẫn cho Minh
"À...tao nói nè... chữ S trong chiếc nhẫn của mày á ~~ cũng có thể là tên của anh chàng đó đấy, anh ta kêu thợ khắc vào thì sao ?"
"Thôi ~~ anh ta nói cái nhẫn này chỉ đáng giá cỡ 60.000 đồng thôi làm gì có ai rãnh mà ngồi khắc vào đó ! Mày dở hơi quá !" Tuy miệng nói như vậy nhưng cô cũng có chút hy vọng chữ "S" đó là tên của anh.
----------------------------
Cộc...cộc....Dương gõ cửa phòng 4 bạn đàn ông nào đó
Mở cửa phòng là Tam , anh hỏi ngay :"Thằng Duy đâu ?"
"Bên trong !"
Bước ngang qua người Tam xông thẳng vào phòng, nhìn lướt qua không thấy Duy , anh quát to :"Thằng Duy đâu ?"
Trung đang đắp mặt nạ, giật mình suýt rớt cả mặt nạ :"Mày không thể ăn nói bình thường mà không la héc được hả Dương ? Làm tao giật hết cả mình suýt rơi cả mặt nạ này ! Đúng thật là... !"
"Tao hỏi thằng Duy đâu !"
Thấy Dương có vẻ tức giận, An chỉ tay :"Trong toilet !"
Anh tiến tới đập cửa...rầm...rầm........:"Thằng khốn ra đây mau cho ông ?"
Duy không ngờ anh lại tức giận như vậy, nên cố thủ trong toilet không chịu ra ngoài.
"Có ra hay không, hay để tao vào lôi mày ra !"
Dương dùng tay đánh mạnh vào cửa làm cả 3 người trong phòng giật mình kể cả Duy trong toilet cũng kinh sợ. "Thôi thì chết sớm đầu thai sớm"
Cạch...cửa mở ra... Dương năm áo Duy lôi ra ngoài.
Tam nhìn thấy cảnh tượng này nhún nhún vai :"Có chuyện gì vậy Dương ?"
Duy 2 tay cầm điện thoại đưa cho Dương :"Điện thoại của anh đây ~"
Giật lấy điện thoại Dương nói :"Nó lấy điện thoại tao nhắn tin rủ Lê đi Bar !"
An nhìn Duy , không ngờ thằng này nhanh tay thật :"Sao mày biết ?"
"Lê đưa điện thoại cho tao xem, còn nói rằng "cả đám" sẽ đi !" anh nhấn mạnh
Thôi xong kế hoạch rủ người đẹp đi Bar đã bị lộ mất rồi.
A....a.... thằng này ngon, tính "đánh lẻ" một mình à !" An đến vỗ vỗ mấy cái thật mạnh vào vai Duy
"Chẵn với lẽ gì ? Tao chỉ muốn nhờ Lê làm người mẫu vẽ tranh thôi !" Duy chủ động khai ra ý đồ của mình
Tú khinh bỉ nhìn Duy :"Cũng may là thằng Dương phát hiện kịp thời không thì....nó tính đi chơi riêng với người đẹp đấy anh em !Đã thế còn lôi "cả đám" vào nếu vậy thì....chúng ta đi cho nó được toại nguyện, thằng Duy trả tiền !"
Cả phòng đều đồng thanh:"Đúng.....đúng...! " rồi bắt đầu nhìn Duy với ánh mắt "hôm nay ông không xài hết tiền của mày thì không phải con người."
Ôi cái lũ quỷ này chắc chắn nó sẽ làm anh cháy túi mất thôi. Tiêu rồi, tiêu rồi đúng là" một phút lầm lỡ mà tàn cả đời hoa".
"À..mà này lúc mày vào phòng tao có đụng vào ví của tao không ?"
Đang ngậm ngùi thầm tiếc nuối số tiền sắp ra đi kia, Duy ngẩn đầu lên :"Không...em nào dám chạm vào đồ của anh." Lạ thật nếu Duy không đụng vào sao nó lại rơi xuống đất được nhỉ ??
Tam khoác vai Dương ra lệnh :"Chúng ta đi Bar thôi ! Tiến lên anh em", bọn họ ùa ra khỏi phòng cũng không quên kéo theo "tên tội phạm" kia.
Lê nghe tiếng hô hào khí thế ngoài hành lang cũng chạy ra :"Đi thôi ~~ !"
Trung thấy Lê chỉ đi một mình không khỏi thắc mắc :"Em gái Minh...không đi sao ?"
Lê đáp :"Em gái của anh mệt...nên không đi !"
"À...tiếc nhỉ !!"
---------------------------------------
Bọn họ vừa đi khỏi, Minh bật dậy lấy điện thoại bấm số gọi. Bên kia vừa nhấc máy :"Alo Yến hả ! Tao Minh nè ~~ đang ở Vũng xỉnh nè"
Trong điện thoại vang lên tiếng héc của Yến, bạn học chung thời đại học với cô :"á......a....a...đến hồi nào ? sao không báo ? đang ở đâu ?"
"Đang ở khách sạn Z,mau qua chở tao đi chơi lẹ !"
"Oke chờ tao !"
Cúp điện thoại, Minh nhanh chóng mang giày rồi chạy xuống trước cửa khách sạn đợi Yến.
-----------------------------------
Cả đám kéo nhau vào Bar , uống rượu cũng thu hút được vô số ánh mắt nhìn. Trong tiếng nhạc xập xình, Lê nhìn lên phía sàn nhảy :"Có ai muốn nhảy không ?"
Trung giơ tay thành hình chữ X trước ngực :"Anh xin phép dừng cuộc chơi, chiều đẩy xe đạp không nhảy nổi nữa rồi !"
"Anh cũng vậy !" Tam cũng từ chối
Lê nhìn sang phía Dương :"Xin lỗi, tôi không thích nhảy !"
"Các anh sao thế ? Không ai nhảy với em à ?"
Sợ người đẹp giận, Duy lên tiếng giải vây "Anh nhảy cùng em !"
Duy đứng dậy kéo Lê lên sàn, cô cố tình làm thật nhiều những động tác "khiêu khích" cho Dương thấy nhưng anh không để ý đến, chỉ uống rượu và lơ đãng nhìn đi chỗ khác khiến Lê rất tức giận. Lê bắt đầu không cần bạn nhảy mà solo một mình, làm mọi ánh mắt từ từ hướng về phía cô.
"Sao thế ? Không lên nhảy với người đep à" Trung khiêu khích Dương
"Không thích"
" Vuốt mặt cũng nể mũi chứ mày!"
Dương im lặng tiếp tục uống rượu.
Lát sau có vài cô gái ăn mặc hở hang đến bàn của anh mời Trung và Tam nhảy cùng, cái bọn "háo sắc" này làm sao từ chối được, vậy là họ ra sàn chỉ còn Tú ở lại với Dương.
"Chậc....chậc...Dương mày thấy tụi nó trọng sắc khinh bạn chưa kìa !"
"Ừm...."
Một cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài buông xuống ngang vai, mặc chiếc áo cúp ngực để lộ ra vòng ngực đầy đặn thêm chiếc váy không thể ngắn hơn được nữa, tay cầm ly rượu tiến đến chỗ anh ngồi xuống, tự mình cầm chai rượu trên bàn rót vào ly của mình nhấp một ngụm.
"Hai anh đến đây một mình à ?" tay bắt đầu để lên đùi anh sờ soạng
Anh chụp cánh tay của cô nàng ấy vứt sang một bên :"Thì sao ?"
Hành đồng này làm cô hết sức bất ngờ :"Các anh có muốn...em uống cùng không ?"
Anh nhếch miệng cười nhìn cô ta :"Cảm ơn bọn tôi không cần cô có thể.......BIẾN !"
Cô nàng nghe thấy thế, không còn mặt mũi ở lại nên đứng dậy hất tay bỏ đi. Tú thấy vậy :"Chậc...chậc......sao lại thế ? Đúng là ở chung với mày chán thật đấy, tao ra chơi với bọn thằng Trung đây !"
Tú đứng dậy đi ra chỗ Trung và Tam đang nhún nhảy với mấy cô gái kia.
Không khí ở đây càng ngày càng ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có một vài cô như khi nãy đến làm phiền nên anh bỏ ra ngoài hóng gió. Sóng xô vào bờ cuốn theo vài cơn gió biển làm anh cảm thấy khá hơn nhiều nên quyết định đi dạo dọc bờ biển không trở về quán nữa.Dùng điện thoại đăng nhập yahoo vẫn một màu tối đen, cô không có trên mạng.Trên đường đi có rất nhiều người ngồi ở đó, đa số là các cặp đôi ngồi nắm tay nhau trò chuyện, nô đùa rất vui vẻ.
Đi một đoạn nữa, anh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xoay lưng về phía anh, không phải cô nói mệt sao ? Tại sao lại ngồi đây? Đến gần hơn một chút thì anh xác định đúng là cô ấy, đang ngồi ăn kem với một cô gái. Hai người đang nói chuyện, cười đùa có vẻ rất vui.
-----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro