Chương 5.3 : "Em sẽ thay đổi"

Chương 5.3 : "EM SẼ THAY ĐỔI"

Lê đuổi theo gọi nhưng Dương vẫn đi , cô cố gắng hết sức chạy lên chắn trước mặt anh.

"Dương ~ ! Em xin lỗi " Lê cúi mặt 

"Người cô nên xin lỗi không phải là tôi !" Dương tránh sang bên cạnh đi về phía trước.

Lê chạy theo :"Anh GHÉT em vậy sao ? "

Dương đột ngột dừng bước xoay người :"Không..... nhưng những hành động của cô càng ngày làm cho tôi không muốn ghét cũng không được !"

"Em...EM SẼ THAY ĐỔI !"

Anh không muốn phí lời với cô nàng phiền phức này thêm một giây nào hết, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, thấy một người phụ nữ trẻ

"Xin hỏi ! Tiệm thuốc gần đây nhất ở chỗ nào vậy ?"

Người phụ nữ chỉ tay về phía trước :"Anh đi thêm 500 mét nữa rẽ trái đi 300 mét nữa sẽ đến !"

"Cảm ơn !"

Đến nơi anh mua một tuýp thuốc bôi tiêu sưng, vài viên thuốc giảm đau.

--------------------------------------------------------------

Dương đi rồi Lê vẫn còn đứng đấy.

Biết bao nhiêu bạn trai trước đây luôn muốn lấy lòng cô , yêu thương , chiều chuộng cô hết mực, riêng chỉ có anh mới đối xử với cô như vậy. Mặc cho cô cố gắng nhiều thế nào anh cũng không chú ý đến cô dù chỉ một chút. Ghét cô thế sao ?

Nước mắt Lê bắt đầu rơi từng giọt từng giọt. Cô hi vọng anh sẽ quay lưng nhìn cô một lần nhưng không có.

Lê ngồi thụp xuống, khóc nức nở kèm theo những tiếng mắng nho nhỏ :"Đồ xấu xa, đồ đáng ghét !"

"E hèm...." Lê giật mình nhìn lên

"Duy...Sao...anh...lại ở đây hic...hic... ?"

"Minh kêu anh đi "trông chừng" em !"

Cái con bé này, cô lớn chứ có phải con nít đâu mà kêu người khác theo "trông chừng"

Duy đưa khăn tay cho Lê :"Em lau nước mắt đi nhìn em bây giờ thật.... kinh dị !"

"Thật sao ?" Nhận chiếc khăn từ tay anh, mắt thấy chiếc xe hơi đậu gần đấy, Lê mau chóng chạy đến soi vào kính chiếu hậu. Cô không khỏi giật mình thét một tiếng"á"

Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đầy những vệt màu đen của mascara , chóp mũi ửng đỏ, môi cũng nhợt nhạt vài phần. Cô dùng khăn cố sức lau những vệt màu đen ấy nhưng chúng rất lì không chịu biến mất :"Sao lau hoài không hết vậy !"

Nhìn Lê bây giờ rất bình thường, đơn giản có chút dễ thương khác với hình ảnh thường ngày là một "đại tiểu thư" kiêu sa, thùy mị. Duy không kìm được nụ cười ở khóe môi, bật lên thành tiếng :"Hahahaha"

Giọng cười của Duy làm Lê chú ý, biết anh cười mình, cô nhíu mày đến chỗ Duy , đá vào chân anh.

"Á...ui...da...đau quá " Duy ôm lấy chân mình rên rỉ

"Sao em đá anh ?"

"Cho chừa cái tội cười em !" cô bỏ đi , Duy ôm chân bị thương , cố gắng đuổi theo :"Nè....!Lê..." cô im lặng 

Biết người đẹp giận, Duy vội vàng nói :"Xin lỗi, anh không cố ý cười em đâu ! "

Lê xoay người nhìn Duy :"Anh có biết là em đang buồn.......hức huhuh..lắm không ?" cô bật khóc. Duy không biết làm thế nào đành an ủi  :"Thôi, em đừng khóc nữa dù sao thì thằng Dương nó chẳng để ý gì đến em đâu ?"

"Tại sao chứ ? hức...hu...hu..."

"Nó có người nó yêu rồi !"

"Hả ? Anh nói cái gì ? Nói lại mau ! " Lê nín khóc nhìn Duy

Thôi chết rồi, thấy Lê khóc anh không kịp suy nghĩ nói lung tung mất rồi, tự dùng tay vả vào mồm mình mấy cái

"Không có gì ...anh về khách sạn trước đây !" Duy  bỏ chạy liền bị Lê nắm lấy.

Xa xa có một vài Công An đang đi tới,  Lê cũng thấy, cô cố khóc to hơn :"Huhu......anh đúng là kẻ ác độc làm em ra nông nổi như vầy tính bỏ trốn sao ?Anh là tên họ Sở  tên Khanh !"

Cái cô này, muốn hại anh hay sao ? Bây giờ không nói rõ ràng, cô ta làm ầm lên, anh bị bắt lên đồn Công An đảm bảo ngày mai báo chí đưa tin thì một đống tranh anh vẽ hôm vừa rồi sẽ không bán được một bức. Ông bà ta có câu :"Không vì mình trời tru đất diệt" anh đành hy sinh bạn thân vậy

"Đươc...anh nói em nín dùm anh cái !"

Lê nín khóc tập trung nghe Duy nói, đúng là nước mắt của phụ nữ là vũ khí cực kì lợi hại

"Thằng Dương nói nó về Việt Nam là để gặp một cô gái  nhưng chưa gặp được ! Anh chỉ biết bấy nhiêu đó thôi !" Duy cố gắng lược bớt vài sự việc để bảo toàn tính mạng của mình.

"Anh về trước đây !" Duy co giò chạy thẳng một mạch về khách sạn vào phòng trùm kín chăn.

Cả bọn thấy Duy có biểu hiện bất thường, bắt đầu tập trung đến. Trung giật chăn ra :"Sao thế ? Bị em nào đuổi đánh à ?"

"Không...không có chuyện gì ! Tụi bay đừng hỏi nữa...!" Duy túm chăn kéo qua đầu 

Tam giật lại " Sao ? Tính giấu anh em à ? "Tam ra hiệu cho Tú và An lao vào giữ tay và chân Duy, Trung dùng tay siết cổ anh thật chặt làm Duy không thở được :"Buông...buông....ta...khụ...tao khai mà....." Trung vừa buông tay, Duy đã ho sặc sụa

Duy kể lại sự việc và chuyện mình tiết lộ cho Lê biết xong, liền bị cả đám đánh hội đồng

Tam đấm mấy cái vào lưng Duy :"Mày điên à ! Mày muôn thằng Dương nó giết à ?"

"ui..da...dù sao tụi bay cũng biết nên tụi bây là đồng lõa của tao, thằng Dương nó biết tụi bay cũng chết thôi !"

"Á...thằng này nó định hại anh em đây mà !" Trung ngồi lên lưng Duy với lấy chiếc khăn tắm siết cổ , tay kia đánh vào mông Duy chan chát.

Cạch.....Dương mua thuốc trở về , thấy cửa phòng lũ bạn đang mở đi vào bắt gặp cảnh tượng này, anh nhíu mày

"Tụi bay có chuyện gì à ?"

Tú, Trung, Duy, Tam đều lắc đầu

Trung cố gắng siết chặt hơn chiếc khăn trên cổ Duy nói :"Hahaha không...làm sao có chuyện gì được kia chứ đúng không ? Đúng không ?"

"Bọn tao chỉ đang "nô đùa" vơi nhau thôi !" An cắn răng nhả chữ "nô đùa"

Cả bọn răm rắp gật đầu

"Thằng Duy sắp ngạt thở hết rồi kìa ! Đúng dở hơi ! Tao về phòng tắm đây !"

Tú nhảy xuống giường, tiễn Dương :" Hahaha~~ Ừ, đi thong thả nhá !"

Sau đó đẩy Dương ra khỏi phòng khóa cửa lại.

Trung buông chiếc khăn ra nhỏ giọng :"Nhớ giữ kĩ bí mật ! Đứa nào nói một câu nào về chuyện của thằng Dương thì sẽ sủa "gâu gâu" biết chưa !" Mọi người nhanh chóng gật đầu .

-----------------------------------------------------------------

Lê lủi thủi vào phòng, trong đầu không khỏi thắc mắc người con gái ấy là ai bèn nói với Minh :"Ê..Minh vừa nảy anh Duy vừa tiết lộ một chuyện bí mật cho tao biết !"

"Chuyện gì ?" Minh dùng đá chườm chườm bên má bị sưng

"Anh Dương có người yêu, anh ấy về đây là để gặp cô ta ! "

Minh bất ngờ nhìn Lê :"Vây sao ?"

"Ừ ! Nhưng không biết cô ta là ai nhỉ ?"

"Tao không biết.... !"

Lê ngẫm nghĩ một lát ...có lẽ liên quan đến cái nhẫn kia. Chiếc nhẫn khắc chữ M , chắc là tên người đó. Ừm...phải điều tra ngay những đứa con gái nhà giàu tên bắt đầu bằng chữ M mới được.

"Minh...từ mai ai đến công ty tìm anh Dương tên bắt đầu bằng chữ M, à không họ hay bất cứ từ gì có chữ M đều thông báo cho tao biết !"

Tình yêu đâu phải cứ "chiếm hữu" là sẽ có được đâu.

Minh thở dài một hơi, :"Tao đi ngủ đây, cẩn thận "yêu quá hóa rồ" ! Ngủ ngon !"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro