Chương 5.4 : "Bình tĩnh nào !"

Chương 5.4 : “Bình tĩnh nào !”

Giữa đêm Minh lẻn khỏi phòng gọi điện thoại tránh làm phiền Lê đang ngủ..

Giọng nói mơ màng của Yến vừa vang lên :”Alo……..ai vậy ?”

“Alô tao Minh nè !”

“Ừm…HẢ ?”

Cô nghe tiếng động đậy nhỏ nhỏ ở đầu dây bên kia

“Chuyện hồi tối mày đừng có giận Lê nha, nó không cố ý đâu”

Yến thở dài :”Ừ tao chẳng để tâm đến loại người như nó đâu ! Tao chỉ lo cho mày, mặt mày sao rồi ?”

“Ừm cũng đỡ hơn rồi ! Không sao đâu ! “

Yến bực mình  : “Nó như thế mày vẫn chơi được cũng hay thật !”

“Tính nó vậy thôi chứ tốt lắm !”

“Tốt tốt…cái đầu mày…!”

Minh cười đi đến ban công có chiếc rèm màu vàng nhạt đang che khuất bóng dáng một người nào đó. Bỗng một cơn gió thổi qua cuốn chiếc rèm tung lên làm  cô nhìn rõ bóng dáng ấy……

“Tổng giám đốc !?..” Cô thốt lên

Bên kia Yến cũng nghe được

“Hả sao anh ta lại ở đây ?”

Minh nhỏ giọng nói với Yến :”Không biết !Tao cúp máy đây, khi khác gọi …!”

Cô bấm nút tắt trong tiếng la í ơi của Yến.

Đêm hè ở biển thật oi bức mặc dù anh đã chỉnh máy lạnh hết cỡ nhưng vẫn không thể  xoa dịu được cái nóng này còn làm cho không khí ngột ngạt hơn nên quyết định ra ngoài hóng gió một chút. Nghe có tiếng người, Dương quay mặt lại thấy Minh, tay đang cầm điện thoại , gọi vào đêm khuya như vầy chắc hẳn là bạn trai .

Bầu không khí chìm ngập trong sự ngượng ngùng có pha lẫn vài phần sửng sốt của cô. Tại sao giám đốc ở ngoài đây nhỉ, anh chưa ngủ sao ?

Dương dùng tay chỉ vào má mình “Cô….chỗ này còn đau không ?” phá vỡ sự im lặng

“à……không sao rồi tổng giám đốc ạ !”

Anh đột nhiên tiến đến gần, nhìn rõ mặt cô vẫn còn sưng, bất giác dùng tay sờ lên đó, cô hơi nhíu mày chắc vẫn còn đau.

Tổng giám đốc đang làm gì vậy ?.. đang sờ mặt mình sao ? Mình nên làm gì  ? Cô lùi vài bước.

Cảm giác động tác của mình hơi kì lạ cộng thêm ánh mắt đầy “kinh hãi” kia, anh nhanh chóng thu tay, hắng giọng

“Cô đứng đây chờ tôi một chút !”

Cô gật đầu trong vô thức, anh đi ngang qua người cô về phòng lấy bịch thuốc trở ra

“Cầm lấy !”

Cô khó hiểu nhận lấy “Đây….đây là gì vậy tổng giám đốc ?”

“Thuốc giảm đau và một tuýp bôi dùng nó sẽ bớt đau !”

Minh cúi đầu “Cảm…cảm ơn tổng giám đốc !”

“Không…còn việc gì nữa….tôi… về phòng đây….! Tạm biệt tổng giám đốc !”

“Ừm !”

Minh nhanh chóng về phòng đóng cửa, dùng tay sờ lên chỗ anh vừa chạm.Tại sao tổng giám đốc sờ mặt mình? Nắm chặt bao thuốc trên tay,cái này anh mua cho cô ? Nghĩ thế tim cô bắt đầu đập nhanh hơn ” Không thể nào, không thể nào, chắc Tổng giám đốc chỉ quan tâm nhân viên thôi “.Cô chạy đến bên giường, tìm chiếc nhẫn nắm chặt trong tay “Bình tĩnh , phải bình tĩnh đừng suy nghĩ linh tinh !”

Khi đã bình tĩnh, cô mở túi thuốc, lấy một viên giảm đau uống, dùng tuýp thuốc bôi vào vết thương sau đó đi ngủ.

Dương giơ bàn tay vừa sờ má cô lên, tại sao mình làm thế ? Mình bị điên rồi ! Xúc cảm mềm mại vẫn còn làm anh hơi lưu luyến. Anh dùng tay kia, đánh vài phát vào bàn tay “hư đốn” này chan chát…”Không được, không được làm vậy một lần nào nữa”

———————————————————————

Sáng hôm sau, Dương nhận điện thoại của ba anh phải gặp một vị đối tác quan trọng đang đi công tác tại đây. Minh tuy mặt bớt sưng nhưng không muốn xuất hiện ở buổi khai trương trong bộ dạng này nên ở lại khách sạn. Trước khi đi, Trung ghé tặng cô một tấm Voucher miễn phí tất cả các dịch vụ ở Spa trong vòng một năm, cô từ chối nhưng anh vẫn để lại và đi mất.

Tranh thủ lúc mọi người đi vắng, cô gọi điện thoại gặp Yến lần cuối trước khi về Sài Gòn. Hai người cùng nhau thăm ba mẹ Yến , ăn sáng và dạo biển.

Dương ngồi tại nhà hàng đợi đã hơn một tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại nói ông ta hiện đang rất bận không thể đến được, hẹn anh vào một dịp khác, ông ta sẽ đến trực tiếp công ty bàn bạc. Bước ra khỏi nhà hàng ánh nắng bắt đầu chiếu gay gắt, anh lấy kính râm đeo vào, gọi điện thoại cho Trung nói 10 phút sau sẽ có mặt ở buổi lễ khai trương, tiến ra bãi đỗ xe ,phát hiện xe bị nổ lốp đành gọi nhân viên kêu người đến sửa. Anh đón taxi đến đó, trên đường đi bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc đang nắm tay nhau nô đùa trên biển. Anh ra hiệu cho tài xế dừng lại, bước xuống xe.

Cô gái này không đi khai trương với bọn họ mà trốn ra đây chơi.

Đang vui vẻ ,Yến để ý thấy một người đàn ông đeo kính đen, ăn mặc chỉnh tề đã nhìn 2 cô từ rất lâu, cảm giác như mình bị theo dõi cực kì khó chịu kéo Minh đi về phía người đó.

“Nè……….bộ anh là tên biến thái hay sao mà đứng đó nhìn chúng tôi từ nãy đến giờ ?”

Dương nhếch khóe miệng cười dùng tay tháo kính :”Là anh đây !”

Hai người hốt hoảng nhìn, do anh đeo mắt kính che nửa khuôn mặt nên Yến không nhận ra.

Tình cờ ánh mắt của anh và cô giao nhau hai người tỏ ra rất ngượng ngùng sau hành động nông nỗi của anh ngày hôm qua.

Yến nhìn ra thái độ không được tự nhiên của Dương và Minh thì cười một cách nguy hiểm.

“À…Minh chúng ta đi hồ Mây chơi đi !”

“Là ở đâu ?”

“Đi theo tao !” Yến kéo cô đi một đoạn chợt xoay người :”Anh có muốn đi cùng không ?”

Dương gật đầu, thanh toán tiền taxi rồi đi theo 2 người. Đến nhà ga Yến mua 3 vé cáp treo lên khu du lịch hồ Mây.

Minh cầm tấm vé……”chúng ta đi cáp treo lên đó ?”

Yến gật đầu

Minh lắc đầu “Không …tao không đi đâu !”

“Sao thế ?”

Minh nói nhỏ vào tai Yến :”Mày ……biết rồi còn hỏi !”

“Haiz….có gì đâu, đi cáp treo an toàn lắm !”

Anh khó hiểu nhìn cô :”Có chuyện gì vậy ?”

“À Minh nó sợ độ cao thôi anh ạ !”

“Lớn như vầy cọn sợ độ cao ? Cô là con nít 3 tuổi ?”

“Hahah không đâu anh ơi nó là con nít sống lâu năm đó !”

Cái con này thích bán đứng bạn bè thế sao. Cô trợn mắt với Yến

Nhằm giữ lại một tí thể diện cô quyết định “Không có….đi..thì…đi !”

“Vậy à ? Đi thôi !” Yến trực tiếp kéo Minh đến chỗ xếp hàng dưới sự không tình nguyện của cô. Sắp đến lượt mình, cô càng ngày càng thụt lùi về sau đụng phải anh.

Anh nhìn cô, Minh cực kì xấu hổ nói “Xin lỗi”.

Cửa toa cáp treo mở ra, cả 3 bước vào. Hôm nay là kì nghỉ nên rất đông khách du lịch, trong khoan chật kín người. Cáp treo chuyển động, suốt chặn đường hầu như cô không hề mở mắt.

“Minh à….! Nói không sợ mà nhắm chặt mắt thế kia à ? ” Yến lên tiếng chọc ghẹo

Để chứng minh cho Yến thấy mình không hề sợ nên cô từ từ mở mắt ra cứ ngỡ sẽ là một độ cao không tưởng nào đó nhưng trái lại chỉ có một dãy cúc áo sơ mi !? Ngẩn đầu lên chút nữa cô thấy chủ nhân của những chiếc cúc áo đó.

Dương cảm giác được ánh mắt của cô, anh cúi xuống làm cô giật mình lùi lại đụng trúng một bà cô mập mạp nào đấy. Bà ta hiểu lầm cô đẩy bà ta thế là dùng thân mình thúc nhẹ một cái cô té về phía trước úp mặt vào ngực anh, mũi va vào cúc áo sơ mi đau nhói, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Bất ngờ bị Minh lao vào lồng ngực , tim của anh hơi lệch nhịp, cô thực sự rất giống như lời Yến nói “trẻ con sống lâu năm” khi va vào không hề đau tẹo nào .Đây là lần thứ 2 tiếp xúc gần với cô như vậy nhưng ….có lâu quá không ?

Anh lên tiếng :”Phiền cô đứng đàng hoàng giúp tôi một chút ! Tôi không phải là gối ôm !” Biết mình dựa quá lâu , cô mau chóng đẩy anh ra

Yến theo dõi tình huống này từ đầu đến cuối không nhịn được khúc khích cười.

Lúc xuống cáp treo, anh đi trước , Yến và Minh đi sau

Yến nhỏ giọng nói :”Không ngờ mày lại thích anh ta, lại còn cố tình làm như thế !”

“Cái gì ? Làm gì chứ ?”

Yến cười cười ” Cố tình nhào vào lòng anh ấy !”

Cô nhíu mày nhìn Yến “Trời ạ cái đó tao bị đẩy thật không phải cố tinh đâu, đừng nói bậy bạ ! Anh ấy là chồng sắp cưới của Lê, mày hiểu không ?”

Yến bĩu môi :”Thì sao, cũng chưa lấy mà !”

“Thôi ! Bớt linh tinh giúp tao cái đi !”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro