Chương 6.3 : "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa"

Chương 6.3 :

Ngày 18............

Sáng sớm Minh bắt xe bus đi tỉnh DD, xuống trạm bắt thêm một chuyến xe ôm chạy khoảng 15 phút nữa mới đến nơi. Vừa xuống xe, những em nhỏ đang chơi đùa trông thấy cô đã thi nhau chạy ra đón, chúng nhốn nháo hỏi :"Chị Minh ơi, có đem kẹo cho chúng em không ?"

Cô cười nhìn bọn nhỏ giả vờ đăm chiêu :"Thế không nhớ chị à ?"

Một đứa bé trai khoảng 4 tuổi nhanh nhảu trả lời  :"Có chứ, tụi em nhớ chị chết đi được !" Bọn trẻ gật đầu phụ họa theo

Cô nhìn bọn trẻ  :"Thế các em không nhớ kẹo đúng không ?"

Bọn trẻ nhìn nhau không biết nên nói thế nào, đứa nhóc 4 tuổi kia tiếp tục nói :"Thật ra thì tụi em nhớ cả 2......."

Minh cười haha bế cậu lên :"Thật ra chị không có mang kẹo làm sao giờ !"

Bọn trẻ thất vọng nhìn nhau, rồi nhìn cô , đứa bé trên tay cô nhanh miệng :"Không sao , chị đến với tụi em là tụi em vui lắm rồi. Đúng không mọi người ?"

Bọn trẻ nghe xong hét to :"Chị Minh là nhất, không có kẹo cũng không sao !"

Cô cười haha bỏ đứa nhóc xuống, tháo balo lấy rất nhiều bọc kẹo đủ màu sắc đưa cho chúng :"Đùa các em thôi, sao chị quên chứ !"

Bọn trẻ hớn hở, vỗ tay hoan hô

Minh đưa kẹo cho cậu nhóc thông minh :"Em chia cho các bạn cùng ăn !"

Cô dặn :"Các em không được tranh giành nếu không kì sau chị sẽ không mua nữa, rõ chưa ?"

Một đám con nít "vậng, vâng, dạ, dạ !" kéo nhau chạy đi chia kẹo ăn

Minh vào chùa, mỉm cười gật đầu chào :"Thầy.....!"

Thầy trông thấy cô cũng cười :"Tới rồi hả con, mau vào nghỉ ngơi đi , thầy đi kêu bọn trẻ, tụi nó nhớ con lắm !"

"Dạ thôi.... thầy ạ...con đã gặp bọn chúng rồi, chắc bây h đang cùng nhau ăn kẹo ngoài kia á !"

Thầy nhỏ giọng trách : "Con bé này, về đây đã tốt lắm rồi, còn mua bánh kẹo cho tụi nhỏ làm gì !"

"Không sao đâu thầy, cũng không đắt lắm đâu !"

"Ừ con vào trong cất đồ đạc đi !"

"Dạ !"

Cất đồ xong, Minh chạy sang phòng bên cạnh thăm các cụ già đang ngồi nói chuyện ,vừa thấy cô họ rất vui mừng, một bà cụ khoảng 80 tuổi ôm chầm lấy :"Trời...........con nhóc này lâu quá mới về đây ! Nhớ chết đi được !"  các cụ khác thay nhau nắm tay hỏi thăm rất nhiều nhưng cô không hề tức giận, kiên nhẫn trả lời hết tất cả.

Những người sống ở đây đa phần là những cụ già neo đơn, không con cái chăm sóc, bọn trẻ cũng vậy chúng bị bỏ rơi trước cổng chùa, hay lang thang cơ nhỡ đều được thầy đưa về đây chăm sóc. Cô biết nơi này cũng đã 4 năm kể từ ngày, thầy vô tình đi lạc trong thành phố mấy ngày trời, tìm các nhà hảo tâm nhưng không ai chịu giúp. Xã hội bây giờ quá "vô tâm" do có qúa nhiều kẻ "lừa đảo" đội lốt "từ thiện" làm mất lòng tin của con người với nhau

Tình cờ gặp thầy đang hỏi đường, biết được câu chuyện của thầy,  cô không ngần ngại đạp xe chở thầy khắp nơi tìm người quyên góp chút gạo, muối, đường. Cảm động trước cô nhóc năm đó, thầy nhận cô làm con nuôi và từ ấy, những lúc rãnh cô lại xuống đây phụ giúp thầy trông nom bọn trẻ, chăm sóc người già. Mấy năm gần đây, có rất nhiều người tìm đến tình nguyện xin giúp đỡ nên thầy không còn phải lặn lội như thế nữa.

Minh đang hào hứng nói chuyện, thầy vào kêu :"Minh xuống bếp ăn sáng đi con !"

"Không sao đâu thầy !"

"Cứ ra ăn đi con, mấy dì nấu hủ tiếu ngon lắm !" một ông cụ nói

"Dạ !"

Tạm biệt mọi người Minh chạy ra sau bếp, gặp mấy dì, vào những ngày bận rộn như vầy, mấy dì ở xung quanh chùa hay đến phụ thầy nấu nướng.

"Xin chào các người đẹp !" cô giả vờ giơ tay chào kiểu hoa hậu

Họ bật cười, một dì hỏi cô :

"Về hồi nào thế Minh ?"

"Con mới về thôi à !"

"Ừ tới ăn miếng hủ tiếu chay đi con !"

"Dạ con cũng đang đói đây, hủ tiếu dì nấu ngon số 1 !"

Nghe Minh khen mấy dì rất thích :"Con bé này chỉ biết nịnh thôi ! haha" dùng chén múc một tô hủ tiếu đưa cho cô

"Con cảm ơn dì! Thơm quá !"

Sau khi ăn xong, Minh tiếp tục ra ngoài chơi với bọn trẻ con ,cô  kể chuyện , dạy chúng đọc chữ

Bỗng từ xa có 2 bóng dáng đang đi vào chùa

Thầy thoáng nhìn thấy đã nhanh chóng ra đón

Thầy gọi : "Minh ơi...!? Minh"

Nghe tiếng cô đáp :"dạ...!"

"Vào đây thầy nhờ tí việc !"

Cô chạy vào :"thầy gọi con !"

"Chào 2 vị này đi con, cô đây là nhà hảo tâm giúp đỡ chúng ta rất nhiều đó  !"

Minh xoay người, cúi đầu :"Rất cảm ơn cô........!", vừa ngẩn đầu đập vào mắt cô chính là chiếc kính gọng vàng quen thuộc của..........."Phan Kim Liên"

"Ừm !" bà ta đang nhìn cô.

Ngồi kế bên không ai xa lạ chính là.......... vị tổng giám đốc cách đây 1 tuần gọi điện thoại mắng cô một trận. Sao 2 người này xuất hiện ở đây ?

-------------------------------------

Hôm qua, lúc Dương đang làm việc thì nhận được điện thoại của cô ruột mình

"Alo, Dương đó hả, ngày mai đi công việc với cô được không ?"

" Đi đâu vậy cô ?Con bận lắm cô à, mấy hợp đồng con còn chưa duyệt xong chắc không đi được đâu ! "

Nghe anh nói, cô đổi giọng mang chút quyền uy : "Anh coi tôi không bằng mớ giấy kia đúng không ? Về nước không thèm đến chào tôi, Bây h' lại từ chối ........" đúng là em gái của ba anh cách ra lệnh y chang nhau chẳng sai được, nhưng cô chính là người yêu thương anh nhất nên anh đành "xuống nước" : "Con biết rồi, mai con sẽ đi, mấy h vậy cô ?"

"8 giờ sáng !"

"Dạ .... con cúp máy đây !"

8 giờ sáng cô của anh đã đợi sẵn dưới nhà , đề phòng anh trốn mất, bắt anh phải đi đến nơi xa xôi hẻo lánh. Đường đi vô cùng khó khăn, đã thế còn phải đi bộ một đoạn khá xa

"Cô à ? Cô định đi đâu vậy ? Công việc gì lạ vậy ?" không tránh khỏi sự tò mò anh hỏi

Liền nhận được tiếng quát  nhỏ : "Im lặng tập trung đi đi !"

Đứng trước một cái chùa, anh nhìn cô mình vẻ khó hiểu đột nhiên từ xa có một vị sư thầy chạy đến chào ,nghe sơ qua anh được biết cô mình chính là người bảo trợ, giúp đỡ chùa nuôi những đứa trẻ và cụ già ở đây. Khó có thể tin được 1 người nổi tiếng khó tính như cô lại làm những việc như thế này.

Chợt vị sư thầy gọi một cái tên quen thuộc, từ xa một bóng người không quá xa lạ chạy đến, đó là...........cô lễ tân công ty anh. Cô ta trốn việc ư ? Cô nàng này chắc có họ hàng với tên tội phạm đang bị truy nã nào đấy hay sao mà suốt ngày thích trốn tránh. Gặp phải anh còn đỡ chứ gặp cô của anh thì.........cô chết chắc rồi.........

------------------------------------

Cô hơi lúng túng............bà ta tiếp tục trò chuyện với thầy.

"Minh...ơi....! Minh !" thấy cô có chút không bình thường thầy nhắc nhở

"Dạ.......!"

"Chào vị này luôn đi con, vị này là cháu của cô đây !"

Hử !? Một sự thật quá khủng khiếp, tổng giám đốc là...........cháu của bà cô "khó tính", ôi trời ơi....... Thảo nào mọi người trong công ty kính trọng bà ta như thế. Một sự trùng hợp "đáng sợ". Cái này người ta nói là :"Tránh vỏ dưa gặp vò dừa" nè !

"Chào.......chào........" nên gọi là gì đây ? Tổng giám đốc hay tên anh ta ?

Thầy tiếp tục nhắc nhở :"Minh...!" cô hoàng hồn thốt ra miệng :"Chào tổng giám đốc !", anh gật đầu. Làm thầy vô cùng bất ngờ.

"Đây là .....!?"

Cô thú nhận :"Tổng giám đốc...... chỗ con làm, cô đây là quản lý của con.....!"

"À......! Chúng ta rất có duyên với nhau !"

Bà cô đáp :"Ừm.....chúng ta vào vấn đề chính được rồi !" vẫn giọng nói làm người khác khiếp sợ

"Vâng....Minh con xuống pha cho thầy bình trà !"

"Dạ... !" cô nhanh chân chạy xuống bếp thật nhanh, thầm cảm thán :" sự đời đúng là khôn lường"

Một lát sau, cô bưng ấm trà đặt trên bàn.

Rót ra ba chiếc tách, cô mời từng người rồi xin phép thầy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro