Chương 7.2.1 : "Bia đỡ đạn !!!"
Mình định viết luôn tuồng nhưng nghĩ cắt qua thành chương khác lun nên chương này hơi ngắn ^__^
------------------------------------------------------
Chương 7.2.1 : "Bia đỡ đạn !!!"
Anh bảo vệ đã đi xa......
Dương trở mình đối diện với Minh chớp mắt thở phào nhẹ nhõm liền nhận được câu hỏi :
"Cô là ăn trộm !?"
Ánh mắt chăm chú của anh làm tim Minh đập mạnh
Cô ngồi bật dậy, lắc đầu :"Không...không có... tôi tuyệt đối không ăn trộm !"
"Vậy cái túi kia là gì ?"
Minh vội vàng giấu chiếc túi sau lưng :"Không...có gì hết, cái này là của tôi !"
"Ừ ! " Dương đứng lên phủi quần áo hô to : "Bảo vệ !?"
Minh vội vàng đứng dậy theo :"Không....không phải !"
Anh im lặng nhìn cô
"Cái này .......của... dì tôi cho !"
"Là gì ?"
"Thức..ăn !"
"Dì cô đâu ?"
"Dì tôi làm ở đây !"
"Tên gì ?"
"Hiền !"
"Chắc chắn chứ ?" Anh đã đi quá lâu cũng không rõ người làm trong nhà mình có sự thay đổi nào không !?
Cô gật mạnh đầu :"Chắc chắn ! Không tin anh có thể kiểm tra !" Minh mở túi thức ăn trước mặt Dương toàn những món anh vừa ăn xong.
"Thôi được rồi, xét tình hình không có gì to tát, cô đi đi !"
"Nhưng mà......."
"An tâm lát nữa tôi sẽ thông báo với bảo vệ cô không cần quá lo lắng!"
"Không........ không......phải.......chuyện đó !"
"Chứ là gì !?"
"Tôi.......tôi bị lạc đường !"
Anh thở dài một hơi :"Vào được đến tận đây mà còn lạc đường ? Cô đang đùa tôi đấy à !?"
Minh giải thích : "Lúc nảy...... tôi.........bị bác bảo vệ.........đuổi nên........chạy lạc vào đây.......Tổng giám đốc có thể..... chỉ đường ra cổng sau.... giúp tôi được không ?"
Bó tay với "chị hai" này luôn, có thể lạc được đến tận đây.
"Cô đi thẳng rẽ phải đến ngã ba rẽ trái........đi một đoạn rẽ phải...........bla...bla...!"
Đầu Minh bắt đầu quay như chong chóng
"Tổng giám đốc có thể nói lại một lần nữa không ạ ?"
Anh nhìn cô lắc đầu :"Đi theo tôi !"
Ai đời vào nhà người khác "trộm thức ăn", còn bị lạc đường thế này, cũng may gặp phải anh là ...."Good Guy "(người tốt)...
Dương đi trước Minh lũi thủi theo sau.
Đột nhiên anh dừng lại, có tiếng mèo kêu, một con mèo trắng đốm vàng to bằng một con chó rất dễ thương đang nằm trên đường
"Woa......."
Minh chạy tới trước kêu :"Meo....meo....meo......." nhằm dụ dỗ con mèo đó đến gần mình
"Khè..........khè........."con mèo đột nhiên dựng bộ lông lên nhìn cô như "kẻ thù không đội trời chung".
"Ấy...!" Minh hết hồn chạy trốn sau người anh, lúc này còn mèo trở lại bình thường ngoan ngoãn và đáng yêu.
Cô gái này thích xem anh là "bia đỡ đạn" quá nhỉ !?
"Không cần sợ ! Nó không làm gì cô đâu...."
"Tổng giám đốc có chắc không vậy ? Lỡ nó chạy đến cào nát mặt tôi thì sao !"
"Có tôi ở đây nó dám à !?"
Anh đứa mắt về con mèo đang cố tỏ vẻ đáng thương kia, Minh rụt rè bước ra liền bị con mèo nhìn
"Khè ...khè....." nó lại nhe nanh múa vuốt về phía cô
"Chậc...chậc....KiKi không được như thế !" Con mèo liền nghe lời không "uy hiếp" cô nữa.
Quái lạ con mèo này thường ngày rất thân thiện mà !?
"Vào nhà đi !" nó vẫn cứ ngồi lỳ ở đấy không chịu đi
Mèo tên KiKi !!! Đúng là hết sức "độc đáo"
Anh tiếp tục bước liền bị cô níu tay
"Nè cô làm cái gì vậy ?"
"Xin lỗi tổng giám đốc vì nhan sắc... à ..không...sự an toàn của bản thân tôi phải làm thế này !"
Đề phòng trường hợp mình bị con KiKi cào nên đành liều mạng thôi, "đánh khách cũng nể mặt chủ nhà"
Dương hậm hực thở mạnh một hơi kéo cô đi
------------------------------------------------
Thấp thoáng thấy rừng tre...
"Tổng giám đốc !"
"Hửm !?"
"Chỗ này hình như tôi biết đường nên tổng giám đốc quay trở về đi !"
"À...! ừ !" Dương nhìn cánh tay đang bám lấy anh, Minh vội vàng buông :"Cảm ơn tổng giám đốc tôi....v.."
Chợt........
"Hahaha.....cậu cứ hay nói đùa...!"Có tiếng người đang tiến lại gần .......
Đó là ông Thẩm, ông Nam và Lê đang tản bộ. Vừa gặp Minh và Dương, Lê liền thốt lên :
"Minh !?" Nó ở đây làm gì !?
Ông Nam nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ "Dương !?" đưa mắt sang phía Minh
"Cô là......!?"
"Ăn trộm........!" Bác bảo vệ "đúng lúc" từ đâu đó chạy ra
"Ăn trộm !?" Ông Nam nhắc lại
"Không phải cháu không phải là ăn trộm !"
Bác bảo vệ lớn giọng :"Cô đừng có nói dối. Nếu không phải là ăn trộm thế thứ cô cầm trên tay là gì ?"
"Là......." cô thực sự bối rối không biết giải thích như thế nào
"Là chút thức ăn con cho cô ấy !" Cô hoảng hốt nhìn anh.
Ông Nam nhíu mày nhìn còn trai mình chờ đợi những câu tiếp theo nhưng không có...
Ông Thẩm nhanh chóng lên tiếng giải vây :" Minh không thể là ăn trộm! Con bé ngoan lắm !"
"Haizzz.....Minh à....tới sao không báo trước vậy , đã nói là gọi điện thoại trước rồi mà !" Lê chạy đến nắm tay Minh
"Cô gái này quen với cậu ?"
"Ừ ! Bạn con gái mình !"
Ông Nam nhìn thái độ ân cần của Lê với Minh thái độ cũng dịu xuống :"Bạn con hả Lê ?"
"Dạ...! Con kêu Minh tới có điều vì bận việc giờ này mới tới, con cũng quên mất tiêu !" Lê lè lưỡi gãi gãi đầu
"Cô này tới tìm bà.........." Anh trừng mắt nhìn bác bảo vệ " cô Lê ..... "
Ông Nam lắc đầu vui vẻ cười :"Haha con bé này thật tình......!"
"Nam...ngại quá tính con gái mình không hiểu chuyện ..!"
"Không sao.... không sao.... Cô tên gì ?"
Ông Nam nhìn Minh làm cô vô cùng sợ hãi :"Dạ ! Cháu....tên......... !"
"Minh ! Minh đang làm "lễ tân" tại công ty của bác !" Lê thay cô trả lời
Thái độ ông Nam có vẻ đang suy ngẫm "Ừm !"
"Cháu xin phép đưa Minh đi dạo một vòng được không bác ?"
Ông Nam cười cười nói một câu đầy ẩn ý :"Ừ ! Con cứ đi cho quen !"
Ông Thẩm lo lắng cho con gái :"Nhà người ta con có biết đường không mà đi ?"
"Con...không biết...... anh Dương sẽ đi với con và Minh!"
"Phiền cháu đưa nó đi giúp bác nhé !"
Ở lại chắc chắn ba anh sẽ tìm cơ hội "chất vấn" anh, thôi thì "lánh mặt" cho an toàn
"Dạ !" Một từ ngắn gọn nhưng đủ làm ông Nam vui lòng
"Cảm ơn cháu !"
"Chúng ta đi thôi !" Lê quàng tay mình vào tay anh, cùng một động tác, hai người làm thì sẽ có cảm xúc hoàn toàn khác nhau, anh giật tay mình khỏi tay Lê.
Minh cúi đầu :"Cháu chào hai bác cháu...xin phép đi cùng Lê ạ !"
Ông Thẩm mỉm cười gật đầu riêng ông Nam chẳng thèm để ý đến một đứa "vô danh" như cô xoay mặt tiếp tục trò chuyện với ông bạn mình.
Đi một đoạn cách xa hai người họ, Lê chợt lên tiếng :"Dương .... anh có thể tạm đứng đây chờ cho em với Minh nói chuyện riêng một chút được không ?"
"Ừ !"
Anh đứng đấy, mặc cho Lê và Minh tiếp tục đi
"Sao mày lại xuất hiện ở đây ?"
"Tao đến lấy đồ ăn dì cho đây nè ! Dỉ tao hôm nay phụ ở đây !" Minh mở túi thức ăn chứng minh
Anh Dương nói dối giúp nó !?
Lê có chút không vui cùng ganh tị :"Ừ ! Sao mày gặp được anh Dương ?"
"Đại khái tao bị bác bảo vệ hiểu lầm là ăn trộm rượt đuồi...mới gặp !"
"Tao biết rồi ! Từ đoạn này mày biết đường chứ !?"
"Biết !"
"Mày về đi !"
"Ừ! "
" À....... có.... chuyện........ này.......... tao cần mày giúp !"
"Chuyện gì ?"
"Tránh xa anh Dương ra một chút, hạn chế gặp mặt dù trùng hợp hay ngẫy nhiên nếu thấy mặt anh ấy thì mày nên rời khỏi chỗ đấy ! Mày làm được không ?
Minh tức giận :"Mày nghi ngờ tao với..... !"
"Không có tao làm thế để tránh rắc rối cho mày thôi hiểu không ? Ba anh Dương rất khó tính với lại nếu người trong công ty trông thấy mày với anh ấy sẽ nghĩ thế nào ? "Công việc" tốt rất khó tìm !"
"Tao hiểu rồi !"
"Ừ ! Cảm ơn mày đúng là bạn tốt của tao ! Bye bye mày nha tao đi đây !"
"Bye bye !" Minh nhanh chóng tìm xe đạp của mình trở về .
Lê nhanh chân đi tìm Dương nhưng không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro