Chương 9.2 : "Người ta là con gái"


B lâu quá ri, gi viết li có tí sượng sượng nhưng mình s c gng :(. Các bn có nh mình không !?

Sân bay TTT......

Một người đàn ông cao lớn nước da trắng , mái tóc màu nâu đeo kính râm bước ra khỏi cánh cửa. Mắt nhanh chóng đảo quanh một vòng , bắt gặp bóng dáng một ai đó. Anh ta vội vàng tháo mắt kính, giơ hai tay lên cao :"Sun ! Sun !"

Dương nhanh chân đi tới :"Archard !"

Archard bỏ cả hành lý chạy đến ôm chầm anh :"Nhớ cậu quá ! Barbie !"

Cảnh tượng này thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Dương vội vàng đẩy Archard ra, nhưng Archard nhất quyết không chịu buông

"Sao thế Sun ?"

"Archard .....đây là Việt Nam !

"À.....xin lỗi tớ quên mất !"

"Đi ! Mình đưa cậu đi ăn !" Dương kéo chiếc vali cho bạn mình, cả hai cùng đi ra ngoài cổng sân bay.

"Wow ! Vẫn Porsche à !? " Archard khá bất ngờ khi trông thấy chiếc xe của Dương.

"Ừ ! "

"Chung thủy thật ! Mà trông quen quá, đừng nói là kéo từ bên đấy về nhé ! "

"Nó đó !"

"Ui trời !" Archard dùng tay ôm trán "Bó tay ! "

Mặt trời lúc này đã không còn là một vị vua đứng trên cao để ngắm nhìn nữa mà khoác lên mình bộ lễ phục màu đỏ chuẩn bị ẩn mình vào màn đêm để "thị sát" người dân sinh sống ở thành phố bé nhỏ này.

Trên xe, Archard móc trong túi ra một bộ bài :"Bói nào ! Tớ vừa mới học được đấy !", anh ta xáo bài rất điệu nghệ. Rồi huýt nhẹ vào tay Dương, kêu anh chọn một lá.

"Thôi đi ông ! Ba cái trò tào lao này mà cậu cũng tin à !?" Tuy nói vậy nhưng Dương vẫn chiều lòng bạn chọn bừa một lá, ném vào người bạn mình

"Không hẳn !" Archard xem lá bài, vẻ mặt đăm chiêu "Chả...! Người cậu muốn tìm đang ở rất gần cậu !?"

Anh khó hiểu :"Cụ thể ?"

"Rút một lá nữa xem nào !" Archard lại chìa bộ bài ra, lần này cẩn trọng có tí do dự, Dương rút một lá.

Nhìn lá bài vẻ mặt hoang mang, mồ hôi từ từ xuất hiện lấm tấm trên trán của anh chàng , trong khi đó Dương chăm chú theo dõi. Sau đó .......

"À....lá này khó quá tớ chưa học, để khi nào về nước tớ hỏi lại thầy ...ha...ha... !" Archard gãi gãi đầu , cười gượng vài tiếng

Dương phát cáu, giật lấy bộ bài đánh túi bụi lên người Archard :" Thế mà cũng đòi bói toán hả ! Học hành không đến nơi đến chốn gì hết ! "

"Ouch ! Thì cũng có lúc sơ suất chứ ! " anh ta né trái né phải, mắt tia thấy một thứ gì đó bên vệ đường liền ra lệnh "Dừng xe".

Sau đó mở cửa, chạy tọt xuống đứng trước một tủ kính nhỏ bày đầy ắp...... CHUỐI ..CHIÊN

Hít một hơi thật sâu, mùi thơm hơn tưởng tượng nhiều. Archard chỉ chỉ vào tủ , giơ 5 ngón tay . Với kinh nghiệm mấy chục năm bán hàng ở khu này, không cần trình độ ngoại ngữ bà ấy vẫn hiểu được mong muốn của khách. Archard nhân bịch đồ ăn nóng hổi nhìn về phía Dương, búng tay chỉ chỉ ra hiệu cho anh trả tiền.

Archard cắn một miếng bánh nóng hổi thơm phức vừa xuýt xoa :"Ngon quá !!! Trên mạng nói không sai !"

Tay vừa đưa tiền cho người bán vừa dùng tiếng Pháp nói chuyện với Archard :"Đọc cả sách à !?"

"Dĩ nhiên phải tìm hiểu một chút chứ ! À không phải sách mà là trên mạng !"

Phút chốc, Archard đã xử xong 5 miếng, giơ ngón cái với dì bán hàng, bà ta cười vui vẻ cũng tập theo anh giơ tay lên. Có điều, anh ta chưa muốn đi tiếp tục chỉ vào tủ kính.

----------------------------------------

Reng........reng...... tiếng chuông điện thoải thức tỉnh cô gái nào đó đang mân mê chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay áp út ngắm nghía. Mỉm cười hạnh phúc thầm nghĩ bây giờ anh ấy bên đó đang làm gì nhỉ ? Có vất vả không ? Và quan trọng là có nhơ cô không ? Trừ thời gian bận rộn với công việc, những lúc rãnh rỗi cô lại nhớ người ấy. Dù có thế naò đi nữa,cô vẫn có một khát vọng mãnh liệt được nhìn thấy anh cười thật sự mà không phải thông qua những emotion trên Yahoo.

Phụ nữ trước khi yêu đều đặt cho mình những tiêu chuẩn rất cao về người yêu tương lai.Đến lúc yêu một người thì các quy tắc ấy tự động bị phá vỡ. Xấu đẹp không quan trọng chỉ cần người đó đối tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy đã mãn nguyện rồi. Minh cũng vậy, chưa bao giờ áp quá nhiều tiêu chuẩn lên anh ấy, thậm chí còn mong anh thật xấu xí để không ai giành với mình. Anh từng nói anh là một du học sinh, chắc hẳn gia đình không phải tầm thường. Nhếch môi chua xót tháo bỏ chiếc nhẫn khỏi tay mình vì cô cảm thấy mình không xứng đáng.

"Alô ..... mẹ..."

Vừa nhấc điện thoại, đã bị bắn một tràn như súng liên thanh :"Làm gì nghe máy chậm thế ! Mau ! Đem xô bột mẹ làm sẵn đến đây nhanh, hết rồi !"

Tút..............tút........

Hôm nay mẹ lạ vậy, cúp máy mà không thèm bao trước luôn

Mang tâm trạng khó hiểu Minh hối hả đạp xe đem bột đến cho mẹ. Vừa đến nơi, bà đã nhanh chóng chạy ra đỡ phụ cô , mặt tươi rói :"Hahahaha....hôm nay hên rồi con ơi , khách sộp khách sộp !"

Nghe me bán đắt, Minh cũng vui lây :"Vây hả mẹ !?"

"Ừ ! Ở đây phụ mẹ tí ! Mẹ đi Toilet sớm giờ lo chiến bánh chưa đi được"

Cô gật gật đầu, múc bột ra thau, nhúng những miếng chuối đã được mẹ cắt sẵn vào rất thuần thục. Bỏ vào chảo dầu nóng phát ra những tiếng xèo xèo rất vui tai.

Minh không biết rằng một loạt động tác thành thạo của mình được Dương thu vào trong tầm mắt.

---------------------------

Không thể nào ngờ tới, một thằng người Pháp chính hiệu như Archard lại có niềm đam mê mãnh liệt với loại thức ăn lề đường nhiều dầu mỡ này.

"Ăn như chưa bao giờ được ăn " à không phải nói là "ăn như heo". Đã 30 phút trôi qua, cái tên này vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi chỗ này.

Đột nhiên Archard dừng động tác, nhắm mắt lại như cảm nhận cái gì đấy trong không khí. Hít một hơi thật sâu :"Người cậu đang tìm đang rất gần đây !"

Nửa tin nửa ngờ, Dương quan sát thử xung quanh, làm gì có cô gái nào gần chỗ bọn họ ngồi , anh thất vọng : "Tào lao! Dẹp ba cái trò bói toán linh tinh của cậu đi ! Chả có tí chính xác nào ! Tớ nhớ cậu qua đi công tác chứ có phải đi bói dạo đâu !"

Archard bĩu môi :"Thấy cậu ngày nhớ đêm mong người ta quá nên mới nói cho cậu vui tí không được à ? "

"Cảm ơn !!! Đồ nhiều chuyện !"

Chợt anh phát hiện phía xa xa hình như là...Minh !? Sao cô lại xuất hiện ở đây !?

Nhìn thao tác nhanh nhẹn của cô, anh cũng đóa được phần nào.

Có vẻ gia đình cô rất vất vả thì phải !? Thậm chí còn lấy cả thức ăn thừa của nhà anh. Thế mà cô vẫn đi giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi.

Nhìn cô đưa tay vuốt những giọt mồ hôi trên trán vì sức nóng từ chảo dầu tỏa ra anh chợt nhận ra có lẽ không cần phải có nhiều tiền mới giúp được những người khó khăn mà quan trọng là ở tấm lòng. Người có tâm luôn luôn có cách để thực hiện điều họ muốn.

Khóe miệng cong cong nhìn cô chăm chú, hình như có ai đó nói với anh rằng "Sau này em sẽ sinh một đứa con gái thôi và sẽ xin 2 đứa con nuôi." Lúc đấy anh chỉ nghĩ đó là câu nói đùa và không đồng tình với cô "Con mình sinh ra mình nuôi, xin con nuôi làm gì ?" mãi sau này trải qua những sự việc anh thấy đề nghị này có vẻ không tê.

Archard huơ huơ tay trước mặt Dương tuyệt nhiên không có phản ứng. Anh nhìn theo hướng của Dương chỉ thấy một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn đang làm công việc của dí bán chuối chiên.

Búng tay 1 phát :"Này ! Để ý người ta hả ?"

Anh giật mình thu tầm mắt :"Nói linh tinh"

"Chứ sao nhìn gì mà như muốn "ăn tươi nuốt sống" người ta thế ?"

"Tầm bậy !"

"Nhanh ! Đi mua cho tớ thêm mấy cái nữa !"

Dương trố mắt nhìn bạn :"Ăn chưa đã hả ?"

"Đương nhiên , mua để dành tối về ăn tiếp ! Âý quên ! Tớ ở nhà cậu nhé, ở với cậu vẫn an tâm hơn. Dạo này nghe nhiều tin trên mạng nói khách sạn rất nhiều ma ! Kinh dị lắm !"

Hết nói nỗi tên này luôn

"KHÔNG ! "

"Cậu nỡ đối xử với bạn của cậu như vậy sao ?"

Archard làm ra vẻ mếu máo nhìn Dương lạnh lùng :"Ừ ! "

Dương đứng dậy tiến đến chỗ Minh đang cặm cụi chiên bánh. Anh cũng khá tò mò nếu cô thấy anh thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ ?

Anh dừng trước quầy bánh , theo phản xạ Minh ngẩn đầu vui vẻ chào khách :" Anh muốn mua mấy cái ?" Vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương xuất hiện trong tầm mắt thì toàn bộ hoạt động của cô bị chững lại. Dường như toàn bộ sức lực chúng tập trung đổ dồn vào mắt khiến hình ảnh của anh trở nên sinh đông hẳn lên.

"Tổng giám đốc !? Sao.....sao..........sao...." Cô cứ lắp bắp mãi vẫn chưa thành câu hoàn chỉnh như đợi anh điền vào chỗ trống

"Tôi đi với bạn ! Anh ta ở đằng kia, lấy cho tôi 10 cái nữa ! "

Môi cô mấp máy không nói được lời nào đến khi mẹ cô giật mạnh chiếc đũa trong tay cô

"Hahaha ! Được được ! Có liền , có liền "

Mẹ đẩy Minh sang một bên "Làm gì thế ? Cái con này chuối sắp khét hết rồi đây này !"

Bấy giờ cô mới có phản ứng lại, khẽ kêu :"Mẹ, mẹ !"

"Làm sao !?"

"Đó là.......... sếp con ! "

"Hử !?" Mẹ cô dừng động tác quay sang nhìn anh, không phải anh chàng này đi cùng chàng trai người Pháp ban nãy sao ?Trẻ như vậy đã làm sếp, lại đẹp trai như vậy. Ban nãy do mẹ cô quá tham lam đã bán mắc hơn thường ngày cho họ đến 8000 một bánh trong khi giá chỉ có 5000/ Trông thấy họ sang trọng, đi xe xịn dại gì không "chặt" một cú lớn. Khi nghe con gái nói, bà vô cùng hoang mang, lo lắng. Đưa bánh chuối cho Dương , cố nặn ra một nụ cười áy náy :"À, cái này....Coi như khuyến mãi đi! Dì không lấy tiền đâu nãy giờ bạn con ăn cũng nhiều lắm rồi !"

Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, xây dựng mối quan hệ tốt cho con gái mình có cơ hội "thăng quan tiến chức" hoặc "gả quách" nó đi cũng được

Anh khó hiểu"Không sao, để con trả cho dì !" Anh đưa tay sờ vào túi quần

"Thôi thôi con ! Cứ giữ lấy , ủng hộ dì như vậy là dì vui lắm rồi ! Hahaha" Nghe mẹ mình nói những lời nịnh nọt. Minh ghé sát nói nhỏ vào tai bà :"Mẹ ... hơi lố rồi đó !" Bà liếc cô một cái sắc như dao ý bảo cô "im miêng".

Anh lắc đầu, vẫn lấy tiền mệnh giá lớn hơn trả cho mẹ cô "Dì cứ nhận ! Chúng ta mua bán sòng phẳng mà không cần phải làm vậy đâu !!"

Minh gật đầu, đúng là người làm kinh doanh có khác. Mẹ cũng cần thu hồi vốn, cô giơ tay nhận. Tiền chưa đến tay đã...

Bộp....cô đánh bị vào tay một cái đau điếng khiến mặt cô biến sắc rụt tay về xoa xoa mấy cái "Mẹ....!"

Bà lại trừng trừng nhìn cô khiến cô im hẳn đi

Chứng kiến cảnh tượng này, Dương có tí giật mình nhưng hành động hài hước của cô lấn ác hết thảy. Suýt thì cười thành tiếng, cố nén nhịn anh mím môi ngó sang chỗ khác, ổn định trạng thái mới nói :"Hôm nọ con có mượn tiền Minh, sẵn dịp con trả luôn không sao dì cứ giữ lấy !"

"A...vậy à...cái con bé này không nói cho mẹ nghe gì hết !"

Mẹ cô nhanh tay chộp tờ tiền trong tay anh "Cảm ơn con !"

"Ơ nhưng mà...." Anh nhìn cô không nói gì xoay người bỏ đi

"Sao ?"

"Người ta thiếu con đâu có nhiều vậy !"

"Vầy à ! Sao không nói sớm mau đem tiền trả lại nào "

Minh gật đầu cần mấy tờ tiềchạy theo, lúc này anh đã lên xe cùng với Archard . Chiếc xe từ từ chuyển động rời đi. Minh vội vã tiến tới gõ cộc cộc vào kính xe :"Tổng giám đốc ..."

Dương chuẩn bị nhấn ga thì Archard bảo "dừng xe , có người". Cú dừng đột ngột, làm Minh mất đà ngã xuống đất ...

Archard trông thấy đầu tiên, nhanh tay mở cửa tiến ra ngoài đỡ cô đứng dậy

"Are you Ok ?" Vừa nói vừa dùng bàn tay ra sức phủi đất cát dính trên quần áo của cô. Cả bàn tay bị trầy xước của cô

Minh lắc đầu, mỉm cười :"I'm Ok ! Thank you ! "

Người giúp đỡ cô là một anh chàng người ngoại quốc, với cái mũi cao, đôi môi mỏng và cặp mắt màu hổ phách tuyệt đẹp...

Thấy bạn mình phóng ra khỏi xe "như tên bắn", Dương cũng bước ra trông thấy cảnh Archard đang nắm tay cô làm cái gì đó

"Có chuyện gì vậy ?"

Cô giật mình, rụt tay vềnhưng Archard không buông vẫn tiếp tục phủi cát

"It's oke , I'm fine !" cô vừa nói vừa nhìn anh tiến đến gần với vẻ mặt lạnh lùng

Dương bước tới chắn trước mặt khiến Archard không thể làm gì được nữa. Archard ngẩn đầu lên dùng tiếng Pháp hỏi :"Sao vậy !? Cô ấy đang bị thương đó !"

"Không phải việc của cậu, đây nhân viên của tớ mau vào xe đi !"

Archard khó hiểu nhìn bạn mình :"Được rồi, nói với cô ấy nên cẩn thận hơn ! Nhớ về chăm sóc vết thương !"

Anh nhíu mày nhìn Archard "thằng này hôm nay nói lắm thế"

Archard nhìn Minh với vẻ tiết nuối rồi trở về xe...

Đối mặt với cô lặp lại "Có chuyện gì vậy ?"

"À ! Tôi chỉ trả lại tiền dư thôi, Tổng giám đốc đưa tôi hơi nhiều rồi !" Cô chìa mấy tờ tiền về phía anh

"Chỉ có vậy !?"

Cô gật đầu, bàn tay bé nhỏ hơi run dính đầy cát, quan sát kĩ sẽ thấy một vài vệt máu nhỏ

"Không cần, cô cầm về đi !"

"Nhưng.... đây là tiền của Tổng giám đốc ! Tôi .....tôi...... chỉ nhận phần thuộc về mình thôi ...." Cô vội vã nói rồi cúi đầu

Khẽ thở dài, anh giật mấy tờ tiền trong tay cô :"Đươc chưa !? "

Minh vội thu tay về, gật gật đầu :"Dạ, chào Tổng giám đốc... Cảm ơn anh ! "

"Cảm ơn anh ..."Một câu nói vô tình thoát ra cũng khiến tâm trạng ai đó đang bực bội bỗng chốcdịu lại

"Ừm..." Anh xoay người bước lên xe, nhấn ga. Thoáng nhìn gương chiêu hậu , một hình ảnh đang khập khiễn dần khuất xa ...

Archard nhìn Dương, mặt không chút biểu cảm : "Nè.... người ta là con gái đó, còn vừa bị thương. Cậu làm vậy coi được à !?"

"Không phải việc của cậu !"

"Ác vừa thôi, lại còn lấy tiền của người ta nửa. Đúng là......... xe cậu bị trầy chỗ nào tớ đền ...Mau trả tiền cho người ta" Archard bắt đầu trách móc Dương ... ban nãy tuy ở trong xe, nhưng Archard vẫn theo dõi diến biến ngoài kia

"Là tiền thừa , cô ấy đem trả tớ ! "

"Wow... là một cô gái tốt ! Rất đang khen... Thời nay hiếm nha, toàn những cô đào mỏ thôi !"

"Câu có vẻ quan tâm quá đấy !"

"Còn tớ thấy cậu có vẻ khó chịu với người ta ! Đồ kì cục" Archard khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nói chuyện nữa

Dương cũng dừng cuộc đối thoại tập trung lái xe đưa Archard về nhà mình 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro