Chương 1
Nam Kiều An co ro người, hai tay ôm khư khư chiếc balo rách nát. Mồ hôi, bùn đất và có lẽ cả máu khô đã kết dính mái tóc đen rối bù của cậu vào trán.
Phía trước, bốn bóng người – ba gã đàn ông và một cô gái – đang dò dẫm băng qua vũng đầm lầy hôi thối bằng những cây gậy gỗ.
Thật ra ban đầu nhóm cậu có tới bảy người, nhưng trước khi tới vũng đầm lầy này một người mất mạng vì bị quái vật ăn thịt, người còn lại không rõ sống chết.
Khoảng một thế kỷ trước, Trái Đất đột nhiên xuất hiện những con quái vật không rõ nguyên do. Chúng đa dạng giống loài. Loài người đã tìm kiếm và thiệt mạng vô số người cũng chỉ nắm rõ khoảng trăm loài.
Tuy nhiên, sau khoảng thời gian một cánh cửa bí ẩn đã hút mọi quái vật cũng như thực phẩm của loài người kéo vào bên trong.
Giờ đây họ phải đưa ra lựa chọn, một là chết vì đói, hai là tiến vào cánh cửa “Luân Hồi” để tìm kiếm tài nguyên.
Nhưng bản tính tham lam của con người chưa bao giờ biến mất, một số kẻ hèn nhát nhưng ỷ vào cơ thể to lớn đã canh giữ gần cánh cửa xem ai sống sót thoát ra sẽ cướp đồ ăn từ họ.
Và Nam Kiều An cùng vài mẩu lương khô kiếm được sau mười mấy ngày vật lộn, đã trở thành một trong những nạn nhân của chúng. Cậu vừa trải qua hơn chục ngày với người bạn trai tiến vào đây để gom được hai ba bữa ăn bên ngoài.
“Này nhanh cái chân lên, tên vô dụng này.”
Gã tóc xoăn đi phía trước quay lại, giọng đầy bất mãn tên là Đại Xung. Ánh mắt sắc lẹm của Giang Hoài từ phía trước liếc về khiến hắn ta cụp hẳn xuống, nhưng vẫn lầm bầm: “Nếu không phải hắn làm mất đồ ăn, chúng ta đâu đến nỗi này...”. Nam Kiều An chỉ biết cắn chặt môi, cảm giác uất ức nghẹn ứ nơi cổ họng.
Nam Kiều An mím môi, trong lòng cậu vô cùng khó chịu vì bị đổ lỗi. Rõ ràng nhiệm vụ đem đồ ăn ra ngoài là của cả nhóm, nhưng khi bước ra cánh cổng, những người khác lại tìm thấy một viên pha lê mà không thèm để ý. Khiến cậu một mình đi ra và bị hơn chục người tập kích tranh giành.
Trên người cậu, những vết bầm tím chồng chất lên nhau, đây là thương tích do trận cướp bóc tàn bạo lúc ra khỏi Cổng Luân Hồi.
Di chuyển khoảng hai ngày thì bọn họ cuối cùng cũng đi ra khỏi đầm lầy.
Cô gái duy nhất trong đội liền thở dài cảm thán
“Thoát khỏi nơi bẩn thiểu này rồi.”
Cô có mái tóc màu nâu nhạt, cơ thể không dính một chút bụi bẩn nào vì được những người khác bảo vệ từng li từng tí.
Giang Hoài đảo mắt xung quanh rồi nói
“Chúng ta sẽ nghĩ chân ở đây”
Mọi người hoan hô trải khăn ra ngồi xuống.
Nam Kiều An cũng như vậy, cậu ngồi một bên còn chỗ bên cạnh thì nhìn về phía Giang Hoài.
Anh ta thấy vậy mỉm cười tiến lại ngồi.
Vừa mới đặt chân xuống, cậu còn chưa kịp tựa vào vai anh thì Đan Tuyết đã hét lớn.
“Á, cái quái gì thế này.”
Mọi người lo lắng đứng dậy xem xét. Nhưng ngoài đám cỏ thì chẳng có gì cả.
Đại Xung, Tử Lăng, cùng Giang Hoài đều đồng loạt hỏi cô có chuyện gì.
Đan Tuyết mặt mày trắng bệch lắp bắp nói
“Ban nãy, tớ vừa ngồi xuống thì có thứ gì đó chạm vào tay tớ, nó mềm nhưng rất lạnh.”
Nam Kiều An suy nghĩ trong đầu, hơn 100 loài quái vật cậu đã học dần hiện lên trong tâm trí Quái vật mềm? Lạnh? Giỏi ẩn náo?
Có thể là Ếch đột biến.” - Kiều An lên tiếng, hàng trăm thông tin về quái vật đã học lập tức hiện lên trong đầu.
“Bị điên à? Ếch nào ở đây?” - Đại Xung vừa dứt lời thì cậu đã hất một hòn đá về phía bụi cây.
Ngay lập tức, một con ếch to gấp ba bình thường, da sần sùi màu xám, lộ ra. Giang Hoài không chần chừ, rút dao găm ra và lao tới như một mũi tên.
*Ếch đột biến: lớp da sần sùi màu xám nhẹ, lưỡi chúng rất mềm nhưng khi cuốn con mồi vào bên trong miệng, trên chiếc lưỡi sẽ xuất hiện nhiều mũi nhọn đâm xuyên cơ thể rồi nuốt vào bụng. Ưu điểm: chúng di chuyển rất chậm nhưng phản xạ nhanh. Nhược điểm: có thể tàng hình.
Ếch đột biến dễ dàng bị hạ gục. Cậu lười giải thích với tên ngốc đó, chỉ cần cho họ thấy là được và giờ thì lời cậu nói đã hoàn toàn là đúng.
“Chúng ta có thịt ếch để ăn rồi!” Tử Lăng vui mừng cầm chân ếch vừa bị cắt đứt nhảy nhót vui vẻ.
Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người ai vào lều nấy.
Kiều An và Giang Hoài ngủ cùng nhau. Cậu vừa nằm xuống liền bị Giang Hoài ôm vào lòng, động tác hơi thô bạo khiến cơ thể đầy vết bầm liền đau nhối vô cùng nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng không nói gì.
Hơi thở nóng rực của Giang Hoài phả vào gáy. Vật cứng và to lớn ấn mạnh vào mông khiến Kiều An giật mình. Sợ hãi nghĩ đến tình trạng cơ thể đau nhức và ngày mai có thể sẽ dậy không nổi, cậu thì thào với người phía sau...
“Hôm nay em mệt quá, để khi khác nhé.”
Giang Hoài khựng lại một chút rồi nói
“Một lần thôi, anh hứa sẽ nhẹ nhàng.” - Giọng Giang Hoài trầm xuống, đầy dục vọng. Anh ta còn cố tình dụi đầu vào gáy cậu, giọng nũng nịu nhưng không giấu nổi sự nôn nóng - “Nhé?”.
Kiều An đỏ mặt gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, Giang Hoài cởi phăng chiếc áo mặc trên người ra. Thuần thục kéo quần cậu xuống.
Kiều An ngại ngùng co hai chân lại nhưng dễ dàng bị đối phương nắm chặt hai bên đầu gối kéo ra.
Khung cảnh hiện ra trước mắt Giang Hoài. Làn da Kiều An không trắng nhưng mịn màng. Cậu nhỏ bé, yếu ớt và run rẩy ở đó, dương vật non nớt chỉ mới chớm cương, không một sợi lông.
Giang Hoài dùng hai ngón tay sờ xung quanh lỗ hậu, cơ thể cậu run rẩy theo từng động tác. Chúng từ từ tiến vào bên trong, một ngón tay dễ dàng đi vào xoay vòng rồi ngón thứ hai theo sau.
“Hưm”
Hai ngón tay di chuyển vào sâu, vách thịt bên trong co bóp theo hướng đi của dị vật này, đến khi chạm đến tuyến tiền liền thì thi nhau đè lên nó. Kiều An giật nảy cả mông lên
“A…a chậm chút.”
Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt cậu đã ngập tràn nước mắt còn đọng lại.
Sột soạt
Cả hai ngừng động tác, hai mắt nhìn thẳng vào nhau.
Giang Hoài đột ngột rút tay ra kéo lều ngó xem tình hình.
Kiều An thì vội vàng mặt quần định ra xem cùng thì bị anh ta chặn lại
“Kh-Không có gì, chúng ta ngủ thôi.”
Quả thật như vậy, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, do mệt mỏi vì đường dài, và cũng vì tranh chấp khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Hoài nằm im, giả vờ nhắm mắt, lắng nghe tiếng thở đều của Kiều An. Nhưng cơn hưng phấn nơi hạ bộ chưa nguôi ngoai, cảnh tượng lúc nãy càng khiến nó thêm cồn cào. Đan Tuyết bị Đại Xung và Tử Lăng chơi bên ngoài.
“Chết tiệt!” - Anh ta gầm gừ, liếm môi một cái đầy thèm khát, rồi đứng phắt dậy bước ra ngoài.
Ban nãy ba người họ đi về hướng này thì phải.
Thật ra trong đám con trai này có ai chưa từng nếm thử cô ta đâu? Chỉ trừ mỗi Kiều An.
Giang Hoài một lần nhìn thấy Kiều An tắm liền nảy sinh tình dục với cậu.
Chẳng trách thường ngày chỉ toàn thấy cậu mặc những quần áo rộng thùng thình, khuôn mặt lúc nào cũng lấm lem bùn đất để che đi vẻ mặt tuyệt sắc đó.
Nhưng đáng tiếc là Giang Hoài cảm thấy không đủ, một lần tình cờ thấy Đan Tuyết cũng bốn người đàn ông kia chịch nhau, anh ta liền không ngại hòa vào chung.
“A..a…a…”
Càng đi sâu vào rừng càng nghe rõ tiếng rên của Đan Tuyết.
Tử Lăng đang hăng say đóng cọc, Đại Xung chẳng kém là bao.
“Anh không bên người tình bé nhỏ của mình à? Khực..sao lại ra đây rồi.”
Người nói là Tử Lăng, mắt anh ta vẫn dán chặt vào bộ ngực đang di chuyển lên xuống của Đan Tuyết.
Giang Hoài không trả lời, chỉ cời quần lộ ra dương vật rồi nắm đầu cô ép ăn.
Đan Tuyết cưỡi ngựa trên người Tử Lăng, Đại Xung chăm chỉ dập phía sau, nhìn vẻ mặt thỏa mãn kia thì đủ hiểu.
Trong khi Kiều An chìm đắm trong giấc ngủ say, thì bên ngoài, bóng tối dường như trở nên đặc quánh hơn. Từ sau lùm cỏ rậm phát ra một âm thanh xào xạc, khẽ khàng, không phải của gió, mà là của một thứ gì đó ẩm ướt và trơn trượt đang trườn mình trên mặt đất.
Một xúc tu thò ra.
Nó không đơn thuần là xúc tu bạch tuộc. Làn da của nó mang một màu xám xịt kỳ dị, lốm đốm những đốm vằn nổi lên như đang thở, lúc ẩn lúc hiện.
Nó di chuyển một cách chậm rãi, đầy chủ ý, đầu xúc tu khẽ rung lên như đang đánh hơi. Nó hướng về chiếc lều của ba người kia trước tiên, luồn qua khe hở như một con rắn.
Nhưng bên trong trống không. Cả xúc tu như giận dữ, thân hình nó căng phồng lên trong chốc lát trước khi rút lại, quét một vòng đầy nguy hiểm.
Rồi sự chú ý của nó dừng lại ở chiếc lều bên cạnh.
Xúc tu lại trườn tới, âm thầm và kiên nhẫn như một kẻ săn mồi lão luyện.
Nó luồn dưới tấm bạt, tiến vào không gian chật hẹp nơi Kiều An đang nằm. Trong bóng tối mờ ảo, nó dừng lại một chút, như thể đang chiêm ngưỡng con mồi non nớt và bất lực.
Rồi, với một sự chậm rãi đầy tà ác, nó quấn lấy cổ chân cậu. Cảm giác lạnh, ẩm ướt và nhầy nhụa khiến cho dù đang ngủ, thân thể Kiều An cũng khẽ giật mình, một tiếng rên rất khẽ thoát ra.
Nhưng điều đó không ngăn được nó.
Xúc tu tiếp tục hành trình của mình, bò lên bắp chân, rồi đùi cậu.
Một cơn gió lạnh vô tình thổi tấm vải lều, hất tung chiếc áo rộng mà Kiều An đang mặc, để lộ ra làn da mịn màng ở phần bụng và eo.
Xúc tu khựng lại.
Những đốm vằn trên nó phát sáng nhạt một màu xanh lân tân ma quái, như thể đang bị kích thích. Nó dường như do dự trong giây lát, rồi không thể cưỡng lại, nó chui tọt vào bên trong lớp áo, tiếp tục hành trình khám phá thân thể ấm áp của cậu.
Nếu ai đó có thể nhìn xuyên qua màn đêm, họ sẽ thấy một cảnh tượng kinh hãi, xúc tu ấy không hề đơn độc. Nó chỉ là một phần kéo dài từ một cơ thể chính, và nó dài một cách khủng khiếp. Nó bắt đầu từ chiếc lều, băng qua khoảng đất trống, nối liền lên một thân cây cổ thụ gần đó.
Trên một cành cây to, một bóng người to lớn đang ngồi. Ánh trăng lờ mờ xuyên qua tán lá chiếu rọi một phần khuôn mặt anh ta - có thể gọi là khuôn mặt, dù nó đã mất đi phần nào hình dạng con người.
Đôi mắt màu xanh thẳm đang dán chặt vào chiếc lều nhỏ. Và từ sau lưng, thậm chí là hai bên hông anh ta, hàng chục, thậm chí hàng trăm xúc tu giống như vậy đang ngọ nguậy, cuộn xoắn vào nhau trong bóng tối, tạo nên một bức tranh hùng vĩ mà rùng rợn. Chúng phập phồng theo một nhịp điệu kỳ lạ, như đang hít thở, chờ đợi lệnh từ ý chí trung tâm - người đàn ông trên cây - kẻ đang điều khiển mọi cuộc săn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro