Chương 5
Trên đường đi, bầu không khí ngột ngạt càng lúc càng dày đặc. Giang Hoài, có vẻ như đang cố gắng hàn gắn, bước sát lại gần Kiều An và hỏi với giọng đầy tò mò:
"Em... thực sự không sao cả à? Hôm đó anh tưởng em đã... Ai đã cứu em vậy?"
Câu hỏi chạm đúng vào nỗi sợ hãi thầm kín nhất. Hình ảnh người đàn ông với những xúc tu lập tức hiện lên trong đầu Kiều An, kèm theo cảm giác xấu hổ và khiếp sợ. Cậu giật mình, tránh né ánh mắt của Giang Hoài, vội vàng lắc đầu:
"Không... không có ai cả. Em... em đã may mắn thoát được khỏi con quạ và trốn vào một cái hốc đá." Giọng cậu lắp bắp, thiếu tự nhiên.
Giang Hoài nhíu mày, ánh mắt không tin tưởng lướt xuống bộ đồ đen bó sát, quá sạch sẽ và hoàn hảo so với lời kể của cậu. Nhưng hắn không hỏi thêm.
Chính từ cuộc trò chuyện này, Kiều An mới kinh ngạc biết được rằng từ khi cậu bị quạ bắt đến giờ đã hơn hai tuần trôi qua! Khoảng thời gian cậu nằm trong hang, được chăm sóc và bị "sở hữu" bởi người đàn ông kia, cảm giác chỉ như một hai ngày. Sự khác biệt về thời gian này khiến cậu càng thêm hoang mang về bản chất của nơi đó và của chính người đàn ông.
Nghĩ đến cái chết thảm khốc của Đại Xung, không khí cả nhóm chùng xuống. Dù sao thì đó cũng là một người từng cùng họ chia sẻ gian khó. Nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng bị sự mệt mỏi về thể xác lấn át.
Sau một quãng đường dài, cả nhóm kiệt sức và buộc phải dừng lại nghỉ ngơi trong một lùm cây khá an toàn. Đêm ở Luân Hồi càng thêm âm u, lạnh lẽo. Kiều An nằm co ro một góc, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng vô cùng cảnh giác.
Và rồi, những tiếng động lạ vang lên từ bụi cây gần đó.
Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ kìm nén, và cả tiếng thì thầm. Kiều An mở to mắt, tim đập loạn xạ. Cậu cố hết sức bình tĩnh, nhìn về phía phát ra âm thanh qua kẽ lá.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai bóng người đang quấn quýt lấy nhau. Đó là Tử Lăng và Đan Tuyết! Quần áo của họ xộc xệch, những cử chỉ thô bạo và vội vã. Đan Tuyết rên rỉ, không phải vì đau đớn mà vì khoái cảm, còn Tử Lăng thì thở hồng hộc.
Kiều An kinh hãi, định quay đi thì một bóng người thứ ba tiến lại gần đôi kia. Giang Hoài!
"Ồn ào quá, im một chút được không?" - Giang Hoài nói, giọng khàn đặc và đầy vẻ kích động, hoàn toàn không giống sự lo lắng hắn giả vờ ban ngày.
Dưới ánh trăng mờ, hắn cởi phăng chiếc áo trên người. Trên cơ thể hắn, những vết hickey đỏ thẫm, những vết cào xước còn mới in hằn rõ rệt - tất cả đều là dấu vết của những cuộc tình vụng trộm không biết từ bao giờ.
Hắn bước tới, không một chút do dự, túm lấy tóc Đan Tuyết và ấn mạnh đầu cô ta xuống giữa háng mình.
"Umph..." - Đan Tuyết khẽ rên lên, nhưng không hề kháng cự. Ngược lại, cô ta còn dùng tay ôm lấy mông hắn, kéo hắn lại gần hơn. Những lời thì thầm dâm tục bắt đầu tuôn ra từ miệng cô ta, đứt quãng giữa những nhịp thở gấp gáp: "Mạnh hơn nữa... a... em thích lắm..."
Tử Lăng ở bên cạnh chỉ cười gằn, một tay vẫn bám trên người Đan Tuyết, như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Kiều An đứng im trong bóng tối, toàn thân lạnh giá. Cảnh tượng trước mắt không chỉ là sự phản bội, mà còn là sự giẫm đạp lên tất cả những ký ức đẹp cậu từng có với Giang Hoài. Cái cách hắn thản nhiên thỏa mãn bản thân, cái cách Đan Tuyết rên rỉ đầy khoái lạc - tất cả như một vết dao cứa sâu vào trái tim cậu.
Sự buồn nôn dâng lên cổ họng. Cậu lặng lẽ rút lui sâu hơn vào bóng tối, tránh xa khung cảnh tình ái hỗn loạn và đầy tính chiếm hữu thú tính đó.
Kiều An cố gắng nhắm nghiền mắt lại, ép bản thân chìm vào giấc ngủ để quên đi sự phản bội đang diễn ra cách đó không xa. Nhưng ngay lúc tâm trí cậu bắt đầu mơ màng, một thứ gì đó quen thuộc và lạnh buốt phủ lên miệng cậu
.
Cậu giật mình mở to mắt, tim đập thình thịch. Một sợi xúc tu màu xám bạc đang khóa chặt lấy môi cậu, câm lặng và hiệu quả. Trước khi cậu kịp giãy giụa, một sợi khác quấn chặt quanh eo, dễ dàng nhấc bổng thân hình mảnh khảnh của cậu lên khỏi mặt đất.
"Ư...!" - Một âm thanh nghẹn ngào bị kẹt lại trong cổ họng.
Cậu bị lôi tuột vào sâu trong bóng tối của lùm cây, xa khỏi tầm nhìn của những người kia. Lưng cậu đập mạnh vào một bức tường cơ bắp, lạnh ngắt như băng giá. Hơi lạnh đó thấu qua lớp vải mỏng, khiến toàn thân cậu nổi da gà.
Một cánh tay như thép, lạnh lẽo và cứng rắn, vòng qua eo cậu từ phía sau, siết chặt, gần như khiến cậu ngạt thở. Hơi thở - không, không phải hơi thở, mà là một sự rung động trong không khí - phả vào vành tai cậu.
Giọng nói trầm khàn, lạnh lùng như chính cơ thể hắn, lại vang lên sau tai, mang theo một sự trách móc tối tăm và nguy hiểm:
"Sao... em lại rời đi?"
Câu hỏi đơn giản ấy chứa đựng một sự uy hiếp không thể nhầm lẫn. Kiều An toàn thân run lên, nước mắt giàn giụa vì sợ hãi và bất lực. Cậu biết mình không thể nào chạy thoát. Sự hiện diện của hắn ở đây chứng tỏ hắn đã theo dõi cậu từ đầu. Và bây giờ, "kho báu" đã bỏ trốn của hắn đã bị tóm lại.
Với chiều cao 1m75, Kiều An vốn không phải là người thấp bé, nhưng trong vòng tay của người đàn ông cao tới 2m, cậu bỗng trở nên nhỏ bé và mong manh đến tội nghiệp. Cậu như lọt thỏm trong lồng ngực lạnh giá ấy, mọi cử động giãy giụa đều vô ích.
Đôi mắt cậu rưng rưng nhìn quanh một cách tuyệt vọng, hy vọng mỏng manh rằng Giang Hoài hay ai đó sẽ nhận ra. Nhưng tất cả đều mải mê trong cuộc truy hoan của riêng họ.
Bỗng, người đàn ông đứng dậy. Một tay hắn vòng chặt eo Kiều An, dễ dàng xoay người cậu lại. Đầu cậu ngả vào lòng ngực hắn, mũi cậu va vào lớp vải lạnh lẽo. Chân cậu lơ lửng trên không trung vì sự cách biệt chiều cao quá lớn, không thể chạm đất. Sự bất lực ấy càng khiến cậu run rẩy.
Rồi hắn bắt đầu hành động. Những bước chân của hắn im lặng một cách kỳ lạ, thân hình cao lớn di chuyển nhẹ nhàng như một con mèo lớn. Hắn leo lên một thân cây to gần đó, những nhánh cây khô không hề kêu lên một tiếng nào dưới sức nặng của cả hai.
Chỉ trong vài giây, hắn đã đưa Kiều An lên một thân cây cao, nơi có tầm nhìn rõ ràng và trực diện xuống hiện trường đang diễn ra.
Từ trên cao, cảnh tượng ấy càng trở nên sống động và trần trụi. Ánh trăng lờ mờ chiếu rõ từng chi tiết: những thân thể quấn quýt, những động tác thô bạo, những khuôn mặt méo mó vì khoái cảm. Tiếng rên rỉ, thở gấp và những lời dâm tục vang lên rõ mồn một, không thể chối cãi.
Người đàn ông khẽ cúi đầu, môi gần như chạm vào vành tai đang đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận của Kiều An. Giọng hắn trầm khàn, lạnh lùng như băng, vang lên:
"Xem kỹ đi." - Một sự mỉa mai độc địa. "Đó có phải là thứ em muốn quay về không? Những con người... giả dối và phù phiếm ấy?"
Kiều An cứng người, nước mắt lặng lẽ rơi. Cậu không thể phủ nhận sự thật đang hiện ra trước mắt. Sự phản bội này, được phơi bày một cách tàn nhẫn từ góc nhìn này, còn đau đớn hơn gấp bội. Và kẻ đang giữ cậu, dù đáng sợ, lại là người duy nhất cho cậu thấy sự thật tàn khốc này. Sự lựa chọn giữa quá khứ giả dối và hiện tại đáng sợ bỗng trở nên mơ hồ.
Âm thanh hỗn tạp dưới gốc cây dần dần trở nên xa xăm, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách Kiều An với thế giới ấy. Người đàn ông chỉ im lặng giữ chặt cậu trong vòng tay, hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn dần dần trở thành thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận rõ ràng.
Nước mắt cậu rơi không ngừng, ướt đẫm một mảng áo của hắn, nhưng hắn không hề phản ứng, cũng không buông lỏng. Ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, như thể mọi thứ phía dưới kia đều không đáng để bận tâm, chỉ có sự tổn thương trong lòng kẻ đang run rẩy trong vòng tay mình mới là thứ đáng chú ý.
Kiều An không còn sức để phản kháng. Sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần khiến cậu dần dần đuối sức. Tiếng khóc nhỏ dần, nhịp thở dần trở nên đều đặn hơn. Đôi mắt nặng trĩu khép lại, dù trong lòng vẫn còn đầy những oán hận và bất an, nhưng sự mệt mỏi cuối cùng cũng đã kéo cậu chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, không còn là dòng sông lấp lánh ánh sáng, mà là một màn sương mù dày đặc. Cậu đi trong sương, nghe thấy tiếng gọi của ai đó, nhưng không thể nhìn thấy rõ. Chỉ có cảm giác an toàn kỳ lạ này là có thật, như một chiếc phao duy nhất trong biển nước mắt.
Người đàn ông cảm nhận được hơi thở dần đều của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Hắn khẽ điều chỉnh tư thế để cậu được nằm thoải mái hơn. Ánh trăng lờ mờ xuyên qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt còn vương nước mắt của Kiều An, khiến nó trông càng thêm mong manh.
Giấc ngủ của Kiều An không kéo dài được lâu. Một âm thanh hỗn độn, đầy sợ hãi - tiếng gầm gừ của thú dữ, tiếng thét hốt hoảng và tiếng chân chạy loạn xạ - đã xé toang màn đêm yên tĩnh.
Cậu giật mình mở mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phía dưới, cảnh tượng hỗn loạn diễn ra. Ba con người kia, vừa mới kết thúc cuộc mây mưa, quần áo còn chưa kịp chỉnh tề, đã bị một đám sói đột biến hung dữ vây ráp. Mùi máu và mùi tình dục còn vương trong không khí đã thu hút lũ thú hoang.
"Chạy! Chạy nhanh lên!" - Giang Hoài hét lên, lần này hắn không ôm lấy Đan Tuyết mà phóng về phía trước, dẫn đầu. Tử Lăng và Đan Tuyết cũng hoảng loạn bám theo.
Và một lần nữa, họ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Kiều An.
Kiều An định kêu lên, nhưng một bàn tay lạnh giá đã khóa chặt lấy miệng cậu. Người đàn ông ôm chặt cậu, di chuyển một cách im lặng và nhanh chóng qua các tán cây, như một cái bóng bám theo nhóm người đang chạy trốn.
Cảnh tượng diễn ra trước mắt Kiều An như một thước phim quay chậm đầy đau đớn. Giang Hoài, kẻ luôn miệng nói yêu thương, thậm chí không một lần ngoái lại tìm kiếm bóng dáng cậu. Cả ba chỉ tập trung vào sự sống của chính họ.
Và rồi, ở phía xa, một cảnh tượng khiến trái tim Kiều An như vỡ vụn hiện ra: một cánh cửa sáng rực, cửa ra khỏi Luân Hồi, đang dần mở ra. Hy vọng sống sót duy nhất.
Giang Hoài, Tử Lăng và Đan Tuyết lao về phía đó như những con thiêu thân. Họ lần lượt phóng qua cánh cửa, không một chút do dự. Không ai trong số họ nhớ đến Kiều An.
Ầm!
Cánh cửa từ từ khép lại, đóng sập trước mặt Kiều An, cắt đứt mọi liên hệ cuối cùng của cậu với thế giới loài người. Ánh sáng cuối cùng biến mất, chỉ còn lại bóng tối vĩnh viễn của Luân Hồi, và sự cô độc tột cùng.
Kiều An không còn khóc nữa. Nước mắt dường như đã cạn. Cậu chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào nơi cánh cửa vừa biến mất, trái tim tê dại.
Lúc này, người đàn ông mới từ từ hạ cậu xuống, đứng bên cạnh cậu. Ánh mắt xanh thẳm của hắn nhìn xuống cậu, không còn ẩn giấu sự hài lòng và chiến thắng.
"Em thấy chưa?" - Giọng hắn vang lên trong bóng tối, lạnh lùng và đầy mỉa mai. "Đó là bản chất thực sự của họ. Sự ích kỷ, giả dối và phản bội. Trong trái tim họ, em chẳng là gì cả."
Hắn cúi người xuống, ngón tay lạnh giá nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn vào đôi mắt đó.
"Luân Hồi này... chính là để thanh lọc những thứ rác rưởi đó. Và em," - giọng hắn trở nên dịu dàng một cách nguy hiểm - "em thuộc về nơi đây. Thuộc về anh."
Kế hoạch của hắn đã hoàn toàn thành công. Bằng cách để Kiều An chứng kiến tận mắt sự phản bội tàn nhẫn nhất, hắn đã cắt đứt mọi sợi dây níu kéo cậu với thế giới cũ. Giờ đây, Kiều An thực sự chỉ còn một mình, và chỉ có thể trông cậy vào kẻ đã bày mưu cho tất cả - người đàn ông bí ẩn này. Sự cô độc và tuyệt vọng chính là xiềng xích vững chắc nhất.
Trong khi Kiều An đối mặt với sự phản bội và sự thao túng của người đàn ông, ở một khu vực hoàn toàn khác trong thế giới Luân Hồi tăm tối này, một cảnh tượng kinh hoàng khác đang diễn ra.
Dưới ánh trăng lờ mờ chiếu xuyên qua những tán cây khô khốc, một con sư tử đột biến với kích thước khổng lồ đang gặm nhấm con mồi vừa mới hạ gục. Thân hình con mồi – có lẽ là một loài thú nào đó – vẫn còn co giật yếu ớt trong hàm răng sắc nhọn của nó, những tiếng thở khò khè cuối cùng phát ra từ cổ họng bị cắn đứt.
Sau tiếng gầm gừ mãn nguyện, điều kỳ dị bắt đầu xảy ra. Cơ thể con sư tử run lên dữ dội. Xương kêu răng rắc, cơ bắp giãn nở và dịch chuyển với tốc độ kinh ngạc.
Trong vòng vài giây, một người đàn ông cao lớn, cường tráng, với cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ hoang dã đã đứng đó, thay thế cho con thú to lớn.
Sự biến đổi không hoàn toàn. Phía sau lưng hắn, một cái đuôi sư tử dài, linh hoạt vẫn vung vẩy, như một lời nhắc nhở đáng sợ về bản chất thực sự. Trên người hắn không một mảnh vải, toàn thân trần trụi đầy những vết sẹo và vệt máu của con mồi vừa rồi.
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực trong bóng tối, hít một hơi dài không khí đầy mùi máu tanh. Hắn khẽ nhe răng, một nụ cười đầy dã tính nhuốm màu máu.
Hắn đã đói. Và giờ đây, sau khi đã thỏa mãn cơn đói thể xác, một thứ cảm giác "đói" khác, phức tạp và nguy hiểm hơn, đang trỗi dậy trong hắn. Đôi mắt hổ phách quét qua khu rừng âm u, như đang tìm kiếm một thứ gì đó... hoặc một ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro