Chương 10
Thừa Lỗi ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt biến đổi khó lường, Thụy Thụy uể oải không phấn chấn đồng thời thỉnh thoảng giương mắt trộm nghía trộm nghía hắn, hắn nhất định là biết rồi, cho nên, cho nên tốt xấu cho một cái phản ứng nha! Ít nhất phải qua đây nói lời xin lỗi à! Thụy Thụy lại thay đổi ý nghĩ, cho dù hắn đến xin lỗi, nó cũng nhất định không cần tha thứ hắn!
Nghĩ như vậy liền cắn cắn hai cái răng cửa, lần sau lại xằng bậy thì cắn hắn đổ máu không ngừng luôn.
Thụy Thụy ngó hắn nửa ngày, Thừa Lỗi rốt cục đứng lên.
Hắn đã tới Thụy Thụy đem con mắt gắt gao nhắm lại, quyết định giả chết, không muốn để ý đến hắn.
”Thụy Thụy?”
Không để ý tới.
”Thụy Thụy, đã ngủ chưa?”
Không đếm xỉa luôn. Không đếm xỉa luôn.
”Thụy Thụy?”
Thụy Thụy trái lại thật sự rất muốn vùi đầu giả chết, thế nhưng Thừa Lỗi mở cánh cửa của cái lồng ra, liền muốn đem tay vói vào ôm nó, nó tựa như xúc điện vậy, bật một cái lẻn đến góc xó của cái lồng, lui thành một cục, bảo vệ nửa người dưới của mình, cảnh giác mà trừng con mắt, chỉ sợ Thừa Lỗi lại làm ra cái chuyện tán tận lương tâm gì.
“Phù.”
Vừa rồi là muốn cười?! Con mắt Thụy Thụy lớn như hạt đậu xanh trừng đến sắp trở thành đậu nành rồi, tức cười sao?! Hắn đây không phải là đến xin lỗi, mà là đến cười nhạo nó sao? Thừa Lỗi vậy mà một bộ dáng nghẹn cười, miệng đều sắp méo, có mắc cười đến vậy không, chỗ nào tức cười hả?!
Nó tức giận! Thụy Thụy quay đầu lại đưa lưng về phía hắn, cái đuôi nhỏ ú nu cũng tức giận đến hơi run rẩy.
Ai ngờ người đàn ông vậy mà nín cười không được dứt khoát cất tiếng cười to lên, còn không biết phân biệt mà lấy ngón tay qua chọt nó, thanh âm cười đến mức phát run, “Xin lỗi nha, bộ dáng cưng ngốc ngơ ngơ ôm trứng thật quá mắc cười… A ha ha ha… Ha ha ha ha….”
Thụy Thụy quyết định bỏ nhà đi bụi.
Thực ra thì nói trắng ra là bị sờ soạng nửa người dưới một chút, sẽ cảm thấy nhục nhã là theo lẽ thường nên có, nếu như vậy bỏ nhà đi bụi không khỏi có vẻ nó quá mức nhỏ mọn, thế nhưng tên Thừa Lỗi kia lại có thể cười nhạo nó, cười nhạo nó coi như xong vậy mà còn cười nhạo nó ôm trứng, cười thì cũng thôi đi, một tên ngụy mặt than, ăn nói có ý tứ, cao mét tám mấy vậy mà ở cạnh cái lồng của nó ngồi chồm hổm nở nụ cười đã đời đến nửa giờ, cười đến mức nước mắt văng khắp nơi.
Nó cùng tình cảm dành cho Thừa Lỗi đi tới cuối rồi, Thụy Thụy là nói nghiêm túc đó.
Thụy Thụy ngay tức khắc trong bồn ăn, đem nang cơ má của mình nhét đến đầy ắp, mãi đến hai bên quai hàm cũng phình ra, cả mặt tròn cũng thành bánh bao, buổi sáng lúc ra cửa Thừa Lỗi còn kỳ quái nó giấu thức ăn đến nhiều như vậy, đưa tay đi vào chạm nó, bị nó nhe răng nhếch miệng mà uy hiếp, buồn cười mà lùi tay về!
Không cho phép!! Nó hiện tại thật thấy ghét ánh mắt hắn cười rộ lên mà cong cong!
Nó ở cánh cửa cái lồng này thực ra rất lỏng, chỉ cần nó dùng sức chút liền có thể mở ra, những hamster ấy cả ngày nghĩ vượt ngục hoàn toàn có thể vượt ngục một nghìn lần, chỉ có điều bởi vì Thụy Thụy tương đối lười, nó thà rằng ở trong lồng ăn ăn ngủ ngủ cũng không muốn chạy ra, hiện tại cùng Thừa Lỗi giận nhau, nó muốn vượt ngục quả thực dễ dàng.
Lương khô của nó đã mang đủ rồi, nó phải lên đường, Thụy Thụy lưu luyến nhìn căn nhà ấm áp và cái ổ của nó.
Trước khi bỏ nhà đi bụi, nó quyết định phải đi trả thù một chút, Thụy Thụy di chuyển tứ chi nho nhỏ ngắn ngủn của mình hướng phòng ngủ của Thừa Lỗi bò đến, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy cố hết sức rồi, nhà này cũng quá lớn, đối với nó mà nói, đường đi từ thư phòng đến phòng ngủ dài như chạy 1.000m, đáng thương cho nó ngày bình thường sống quá thoải mái, biến thành tròn vo, đứng lên đều vất vả.
Chỉ có điều cuối cùng bò tới bên giường rồi, tên đàn ông ngụy mặt than lười gắp chăn phòng rối tung, lúc ra cửa rõ ràng áo quần bảnh bao, trong nhà lại loạn đến không thể tưởng tượng nổi, Thụy Thụy cảm thấy ghét bỏ, nó mỗi lần đều đem cái lồng của mình thu dọn sạch sẽ, xác định địa điểm đi tiểu, mà ngay cả phân đều phải xếp thành một đống, là một con người, người đàn ông này ngay cả nó cũng không bằng.
Thụy Thụy cầm lấy mền cọ cọ mà bò hướng lên trên, cuối cùng bò tới trên giường rồi, nó hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà đứng thẳng dậy, nó đem cái giường của loài người ngu xuẩn này chiếm đóng rồi!
Sau đó nó sẽ đi ị đến mọi nơi trên giường, xong rồi còn không đã ghiền ở trên cái gối ngâm nước tiểu luôn.
Làm xong hết thảy mọi thứ này lại cảm thấy có chút mệt, vốn nó là động vật ban ngày nằm sấp đêm thức dậy, rõ ràng ngày gây sức ép như vậy thật sự là mệt đến choáng, dù sao Thừa Lỗi buổi tối mới có thể trở về, nó lủi một vòng dò xét hết thành quả của mình, sau đó ở trong chăn tìm một chỗ ấm áp đem mình chôn vào.
Trước ngủ một giấc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro