Chương 11
Thụy Thụy là đang ở trong mùi nước tiểu và phân của mình tỉnh lại, truyền tới trong lỗ mũi chính là mùi khai ngấy của nước tiểu, nó cau cau cái mũi, dù sao vẫn cảm thấy không thích hợp, nó cũng không ngủ ở nơi này mà, vì sao mùi này lớn dữ vậy?
Nó rất là không tình nguyện mà mở mắt, sau đó thấy một bãi nước tiểu màu vàng ngay tại cái mũi mình.
Cả kinh nó thiếu chút nữa muốn nhảy lên, nó vội vàng xê xa một chút, sau đó phát hiện chỗ không thích hợp rồi, tầm nhìn của nó trở nên giống như mở rộng rồi nha?
Nó theo quán tính mà muốn dùng móng vuốt rửa mặt, thế nhưng giơ móng vuốt lên, nó lại thấy được bàn tay không thuộc về nó, một cái tay trắng nõn thon dài, đây là, móng vuốt của nó? Thụy Thụy trừng mắt to, đem tay lật qua lật lại mà nhìn, thử mở ra lại nắm lại, sau đó lại giơ tay kia lên nhìn, theo bản năng mà sờ sờ mặt mình.
Lông của nó đâu rồi?
Xúc cảm nhẵn bóng thế này, đây không phải là khuôn mặt nó nha! Thụy Thụy sợ tới mức nghĩ muốn kêu một tiếng chịt, lại phát ra một tiếng hơi khàn khàn, nó bị một tiếng của nó cả kinh di chuyển cũng không dám di chuyển một cái, chậm chạp hồi lâu, chần chờ muốn xốc chăn trên người lên, quả nhiên thấy một đôi chân dài trắng nõn, đây là thân thể con người mới có thể có được.
Nó thử đem chân đặt vào trên mặt đất, muốn đứng lên, thế nhưng vẫn là thói quen bò bốn chân, bỗng nhiên phải đứng lên bằng hai cái đùi, nó vẫn còn không thích ứng được, hai chân mềm nhũn lại nằm úp sấp trên mặt đất, giãy dụa nhiều lần nó vẫn bỏ qua, chậm rãi bò đi, muốn đi đến trước gương xem mặt mình.
Đỡ cái ghế miễn cưỡng đứng lên, liền thấy một người thiếu niên môi hồng răng trắng, chỉ có điều thiếu niên này có chút kỳ lạ, trên đỉnh đầu còn đính hai cái lỗ tai tròn tròn, một cái lỗ tai vẫn còn thiếu một khối nhỏ, Thụy Thụy nháy mắt mấy cái, thiếu niên trong gương cũng nháy mắt mấy cái, Thụy Thụy mở miệng, thiếu niên trong gương cũng ngốc ngơ mà giương miệng, nó run run rẩy rẩy sờ tay ở trên cái mông một cái, đụng đến cái đuôi nhỏ ú nu của mình.
Thụy Thụy xụi lơ trên mặt đất, lấy tay che khuôn mặt, hư hư hư mà thiếu chút nữa khóc lên.
Nó giống như biến thành quái vật khó lường gì đó rồi QAQ.
Nó cái gì cũng chưa làm nha, nó chỉ là làm một chút chuyện xấu, ngủ một chút dự định chạy trốn mà thôi! Chẳng lẽ ông trời liền trừng phạt nó như vậy sao!
Đang không biết nên làm thế nào mới tốt, thì nghe thấy bên ngoài huyền quan truyền đến tiếng động mở cửa, là Thừa Lỗi tan ca đã trở về, tai nghe thấy tiếng bước chân này càng ngày càng gần, Thụy Thụy quả là hoảng sợ đến mức không biết nên hướng chỗ nào trốn đi, bò đến bên dưới cái bàn, sợ hãi đến phát run, quỳ rạp trên mặt đất lui thành một cục, dùng hai tay che con mắt.
Chợt nghe thấy Thừa Lỗi mở cửa phòng ngủ ra đi đến, hướng cái chỗ này của nó đi tới, Thụy Thụy run rẩy càng lợi hại hơn nữa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu như bị Thừa Lỗi trông thấy nó trở thành cái dạng này, có thể bị xem như quái vật bắt lại hay không? Có thể quăng đến viện nghiên cứu khoa học gì hay không? Có thể giải phẫu nó hay không, có thể hay không, có thể hay không… Thụy Thụy đem con mắt che càng chặt hơn nữa.
”Thụy Thụy?”
Tìm ra nó rồi! Thụy Thụy quả thực hận không thể tìm một kẽ hở đi vào.
“Cưng lén chạy đến?” Thừa Lỗi hiển nhiên đối với chuyện nó vượt ngục rất kinh ngạc, “Cưng bụm con mắt nằm úp sấp ở chỗ này phát run cái gì? Bị cái gì dọa sợ hay sao?”
Anh mù sao! Anh chẳng lẽ không thấy được tôi đã trở thành bộ dáng dọa người này rồi sao! Thụy Thụy dứt khoát đập bồn đập bát quay đầu muốn trừng hắn, liền thấy dép lê của Thừa Lỗi, nó nâng ánh mắt lên mới có thể thấy Thừa Lỗi trên cao nhìn xuống nó, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn nó.
Nó lại biến đổi trở về rồi?!
Thụy Thụy kích động mà bò đi qua, nhào vào trên dép lê của Thừa Lỗi, cầm lấy ống quần rồi bò hướng lên trên, nó chỉ biết mình thay đổi trở về là tốt rồi, vừa rồi nhất định là nó nằm mơ, nếu không chính là ảo giác, nó là một con chuột nho nhỏ thật sự nghĩ không được nhiều như vậy, có thể biến trở về thật sự là quá tốt, tuy nói nó không thích Thừa Lỗi nhưng cũng chưa không thích đến mức như vậy, quả thực thân thiết đến tột cùng.
Thừa Lỗi lấy tay đem nó lên, nâng ánh mắt lên thẳng tấp nhìn, Thụy Thụy kích động mà chòm râu run rẩy không ngừng.
”Cũng dám trốn tới, to gan lớn mật.” Thừa Lỗi chọt chọt đầu nhỏ của nó, sau đó tiếp cận sang đây, “Nào, muốn thứ lỗi cho cưng, trước hết hôn nhẹ daddy đi.”
Vốn Thụy Thụy là khinh thường làm như vậy, thế nhưng sau khi trải qua chuyện dọa người như vậy, thấy Thừa Lỗi ân cần quen thuộc, hơn nữa khi hắn tiếp cận tới, trên môi có mùi sữa thơm ngọt ngào, có lẽ là bởi vì sau khi hết giờ làm đi ngang qua chỗ bán bánh ngọt nhịn không được ăn một cái bánh dứa, mùi như vậy làm cho Thụy Thụy nhịn không được tiếp cận lên, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Thừa Lỗi hiển nhiên bị hành động bất thình lình thân thiết như vậy của nó biến thành có chút bối rối, Thụy Thụy vươn móng vuốt nhỏ đem cái mũi Thừa Lỗi ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mềm mượt dán tại trên mặt cọ cọ.
Nó sẽ không không nghe lời nữa, nó không muốn biến thành quái vật, vẫn là ở bên cạnh Thừa Lỗi được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro