CÁCH BỌN MÌNH YÊU NHAU
Lảm nhảm một chút vậy.
Lâu rồi không có thủ thỉ, không có nói linh tinh.
Thật ra cũng chẳng muốn nói gì nhiều. Mỗi người đều có cảm nhận riêng của mình. Gần đây tính khí của anh ấy có lẽ không được tốt lắm, có vài chuyện đúng kiểu nghịch lân, đừng cứ hết lần này tới lần khác chạm vào. Ai cũng không muốn cuộc sống của mình bị nhìn thấu quá mức. Cứ bình bình lặng lặng mà cảm nhận hạnh phúc thôi.
Những gì có thể cho mọi người xem, bọn mình đều đã cho, không hề keo kiệt khi chia sẻ. Cũng chỉ là muốn để các bạn biết rằng anh ấy rất hạnh phúc. Một chút “ngọt ngào của hai người” là đủ rồi.
Tình yêu là để hai người nhìn thấy, không phải để các bạn bình phẩm, soi xét. Các bạn có nói thêm bao nhiêu, thì bọn mình vẫn cứ là bọn mình thôi.
Sự chú ý quá mức không phải điều bọn mình mong muốn. Khi một nhóm những người hạnh phúc tụ lại với nhau, cảm giác đó tràn đầy đến mức không đựng nổi — là lời chúc phúc, là thu hoạch, cũng là động lực để bọn mình tiếp tục bước về phía trước.
Vạn vật đều có hai mặt tốt – xấu, con người cũng vậy. Không phải họ xấu, chỉ là bản thân họ không hạnh phúc, nên không hiểu được niềm vui của người khác. Xen vào câu chuyện của người khác… thật ra cũng chẳng khác gì chen chân vào chỗ không thuộc về mình.
Cảm nhận rất quan trọng. Đừng hời hợt chạy theo rồi đến lúc quay đầu lại phát hiện chẳng giữ được gì, rồi lại quay sang trách người mà bạn theo đuổi rằng họ chẳng cho bạn điều gì.
Vậy nên… đôi khi im lặng cũng là một kiểu yêu. Yêu bằng cách giữ lại cho mình một khoảng trời riêng, để những điều đẹp đẽ không bị ồn ào làm phai nhạt. Bọn mình cũng đang học cách yêu như thế — không hoàn hảo, không phô trương, chỉ là từng chút một gìn giữ nhau giữa những ngày quá nhiều ánh nhìn.
Nếu có thể, mong mọi người hãy dùng lòng chân thành để cảm nhận, thay vì những kỳ vọng hoặc suy đoán. Vì sau cùng, chỉ có hai người trong câu chuyện mới hiểu rõ nhất nhịp tim của nhau. Còn những điều còn lại… xin hãy để gió mang đi.
Cũng bởi vì hành trình nào cũng có khúc quanh, có ngày nắng và cả ngày mưa. Bọn mình không mong ai phải hiểu hết, chỉ hy vọng có thể được tôn trọng như những con người bình thường đang cố gắng sống tử tế và yêu đúng cách. Hạnh phúc vốn dĩ rất mong manh, càng phải giữ, càng phải che, càng phải cẩn thận từng chút một.
Thế nên nếu có lúc bọn mình lùi một bước, xin đừng nghĩ đó là xa cách. Chỉ là để bảo vệ những gì đang có. Vì yêu nhau không phải lúc nào cũng là kể thật nhiều… đôi khi chỉ cần nắm chặt tay nhau mà bước tiếp, vậy là đủ rồi.
Và rồi đến một lúc, bọn mình nhận ra: điều quý giá nhất không phải là chứng minh tình cảm cho ai xem, mà là giữ được sự bình yên cho người bên cạnh. Có những thứ càng khoe ra càng dễ vỡ, nhưng chỉ cần được đặt đúng chỗ trong tim của hai người thì nó sẽ bền bỉ đến lạ.
Bọn mình không hoàn hảo, cũng có lúc mệt, lúc tự vấn, nhưng mỗi khi nhìn lại, hóa ra chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm nhẹ, là đủ biết mình chọn đúng người. Thế giới có thể ồn ào bao nhiêu cũng được, miễn là khi khép cửa lại, cả hai vẫn còn đủ dịu dàng để nghe nhau nói “về đây thôi”.
Cuối cùng thì… bọn mình chỉ muốn yêu theo cách mà trái tim thấy đúng: không ồn ào, không tranh giành, chỉ bình yên mà bền chặt. Dù ngoài kia có bao nhiêu tiếng nói, chỉ cần quay lại và vẫn nhìn thấy nhau là đủ.
Hạnh phúc của bọn mình không lớn lao, không rực rỡ, chỉ là mỗi ngày một chút quan tâm, một chút thấu hiểu, một chút kiên nhẫn. Gom nhiều chút như vậy lại, hóa thành một đời.
Và nếu có ai hỏi tình yêu trông như thế nào
thì có lẽ nó chính là khoảnh khắc hai người tự nguyện đứng về phía nhau, chọn nhau, và ở lại với nhau.
Đơn giản vậy thôi.
Nhưng là thương, là thật, và là mãi mãi. ❤️
‼️Fanfic nhà viết đọc để giải trí, vui lòng không bê đi hay reup.
‼️TẤT CẢ CHỈ LÀ FANFIC.
#leipeng99 #田栩宁 #梓渝 #tianxuning #ziyu #LP99HCVN #ĐiềnHủNinh #TửDu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro