Chương 32
Gia Thụy dùng hết sức bình sinh để kéo, rồi quay người lại nói với tiến sĩ Lương: “Ngươi cũng đừng đứng đực ra đó nữa, mau giúp ta!”
Tiến sĩ Lương lúc này mới luống cuống chân tay bò sang, ôm chặt lấy thắt lưng Gia Thụy.
Thừa Lỗi một tay nắm lấy sợi dây, tay còn lại không ngừng dùng cành liễu quất những oán linh đang cố gắng bắt lấy chân hắn bên dưới.
Khi cậu cuối cùng cũng với được tay Thừa Lỗi, kéo hắn lên, thì Thừa Lỗi nói với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi thấy lối ra của kết giới rồi, vì sao không thoát ra?”
Gia Thụy cởi áo may ô ra, dùng sức xé nó thành nhiều mảnh, vừa xé vừa hỏi: “Còn ngươi biết rõ mình không còn sức chống đỡ nữa, vẫn còn nhảy xuống để làm gì?”
Thừa Lỗi nghe xong, buồn bực hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có người…muốn làm anh hùng, tự nhiên bắt ta tới dọn dẹp cục diện hỗn loạn chứ còn sao nữa!”
Gia Thụy chẳng buồn cãi lại hắn, nhủ bụng: Thật cũng chả phải thứ tốt đẹp gì! Nếu đã có thể phá kết giới, vì sao không phá từ sớm để chạy thoát thân đi? Để cho quỷ hành đến nông nỗi này cũng đáng đời!
Mặc dù có cành liễu hộ thể, nhưng Thừa Lỗi vẫn bị những oán linh kia làm bị thương. Quần áo ở cánh tay và đùi hắn bị xé rách. Da thịt nơi vết thương bị rạch ra, máu tươi ròng ròng. Gia Thụy dùng vải vừa xé băng vết thương cho Thừa Lỗi.
Sắc mặt tái nhợt, Thừa Lỗi nằm trên mái hiên không nhúc nhích. Hắn miễn cưỡng mở mắt, thấy Gia Thụy đang tháo cành liễu trên sợi dây ra, định thả dây lưng xuống dưới.
“Ngươi… Ngươi còn muốn làm gì?”
“Ngươi bị thương mà? Ta định câu hai con quỷ lên đây cho ngươi, chúng ta hảo hảo bồi bổ!”
Giá như còn một chút sức lực, Thanh Hà Vương cũng muốn giơ chân lên, đá cái tên lỗ mãng này xuống dưới!
“Nếu… Nếu có thể ăn, ta con mẹ nó đã ăn từ lâu rồi… Oán linh trong thôn đều chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí thời gian chết cũng không cách nhau đến một canh giờ… Từ đường lúc trước chúng ta thấy, hẳn là được xây lên sau khi thôn này bị tàn sát, trạch viện đại hung, phong thuỷ chí âm, thờ phụng nhiều oán linh hàm oan mà chết… Năm rộng tháng dài, những oán linh này sớm đã kết hợp thành một thể.”
Nói đến đây, Gia Thụy hơi hiểu ra. Oán hận của nhiều người như vậy tụ lại một chỗ, nếu Thừa Lỗi muốn hấp thụ chúng, thì sẽ giống như con chuột muốn nuốt chửng một con voi to vậy, phỏng chừng chưa ăn hết, thì đã chết vì vỡ bụng!
“Vậy… Vậy bây giờ làm sao?”
“Khi nãy ta cố tìm kết giới thôn Bốc Vu, nhất thời hai khí âm dương chảy ngược… Thể lực yếu đi, nghỉ ngơi một lát là sẽ tốt lên…”
Thế nhưng nhìn lại thương tích của Thừa Lỗi, chẳng hiểu vì sao máu chảy ra từ từ biến thành màu đen, cho dù Gia Thụy đã xé áo may ô băng chặt lại, dường như máu vẫn không ngừng chảy. Gia Thụy nhớ tới tình cảnh ngày trước, khi Thừa Lỗi đau dạ dày vì ăn quá nhiều thịt. Khi linh lực bị tổn hao trầm trọng, mất máu quá nhiều cũng có thể lấy mạng quỷ.
Không biết vì sao, Thừa Lỗi khắp người đầy máu, và hình ảnh thiếu niên bị ép uống rượu độc trong mộng cảnh kia như giao hòa. Nhìn Thừa Lỗi hiện tại thần sắc suy yếu, Gia Thụy trong lòng tự trách, nếu không phải mình cậy mạnh nhảy xuống, người ta cũng không ra nông nỗi này.
“Siêu phàm bất thành khốn vu thử, độ giang vô thuyền trệ ngạn biên, thác trì phù quan bi vô thanh, đẳng hồn tiêu tán giải oan oán. . .”
Ma chú dường như lại bắt đầu ngâm xướng.
Đám nhân trụ phía đưới sau một hồi rối loạn, hình như đã khôi phục lại trật tự, đi theo quan tài Lý cục trưởng nằm tiến về phía trước.
“Mau… Đi theo bọn họ là có thể tìm được tế đàn.”
Gia Thụy vội vàng cõng Thừa Lỗi, rồi gọi tiến sĩ Lương đang đứng đần ra ở một bên, theo xà nhà chạy về phía trước.
Những nhân trụ đó thật là kinh khủng, cứ như nước lũ rút xuống, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng, ngay cả tiếng ngâm xướng cũng chậm rãi xa dần rồi im bặt.
“Thao! Mẹ nó, đều là tuyển thủ điền kinh Olympic cả hay sao vậy! Chạy nhanh thế!” Gia Thụy nóng ruột, vừa mới đi được hai bước đã xui xẻo giẫm vào cái quần không dây lưng và té nhào.
Tiểu hài tử dứt khoát dùng chân gẩy gẩy vứt cái quần đi, mặc mỗi quần cộc hình tam giác, hai cánh tay trần cõng cái hồ lô đẫm máu (Thừa Lỗi) đuổi về phía trước.
Thế nhưng nửa điểm tung tích cũng không có!
Gia Thụy cố sức quay đầu lại hỏi Thừa Lỗi đang nằm trên lưng cậu: “Ê, làm sao bây giờ?”
Hay thật! Thừa Lỗi cư nhiên nhắm hai mắt lại, hơi thở mong manh. Tiến sĩ Lương ở bên kinh hô: “Điền tiên sinh, cậu nhìn kìa, máu của hắn chảy ra đã biến thành màu đen rồi!”
Gia Thụy cắn răng, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Cậu hoang mang nhìn bốn phía.
Bởi vì đứng trên mái hiên, toàn bộ thôn trở thành một mô hình nổi. Ruộng vườn thôn xóm tạo thành một Bát quái trận đồ khổng lồ và bản đồ trên giấy lụa trong mộng kia giống nhau đến kinh ngạc.
Xốc lại thân thể đang trượt dần xuống của Thừa Lỗi lên, theo phương hướng trong chí nhớ, Gia Thụy mang theo hai binh tôm tướng tép, bi tráng bắt đầu lên đường tiến về phía tế đàn.
May mà nhà cửa trong thôn mọc lên san sát, sải bước cũng tiện hơn. Chẳng biết vì sao khi giẫm lên những viên ngói đã lung lay này, cậu lại cảm thấy đường đi dưới chân quen thuộc kỳ lạ, Bát quái trận đồ thâm ảo, cũng từ từ trở nên rõ ràng.
Thôn Bốc Vu xây dựng ở nơi vùng núi hẻo lảnh, rất nhiều nhà trong thôn được xây tựa vào núi.
Sau khi đi một đoạn dọc theo mái hiên, Gia Thụy cuối cùng đã phát hiện một căn nhà nửa khảm vào trong vách núi.
Đến rồi! Những kẻ xâm phạm (thuộc hạ của Lý cục trưởng) khi nãy đã loanh quanh trong thôn vài vòng cũng không phát hiện ra toà nhà có kiến trúc kỳ lạ này, nhưng khi dựa vào phương vị trong bát quái mà đi thì không tới mười phút đã tìm được rồi.
Gia Thụy xuôi theo cái thang bên cạnh mái hiên, bò xuống.
Phải cõng cái tên nặng muốn chết này cả một đường, Gia Thụy mệt đến nỗi toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Chiếc quần cộc duy nhất còn lại trên người cũng ướt nhẹp bởi mồ hôi, dính sát vào cái mông tròn tròn.
Trước tiên, Gia Thụy đặt Thừa Lỗi xuống đất, rồi dè dặt đẩy cửa gian phòng, quả nhiên phía trong cánh cửa là động tiên. Trong cùng ẩn giấu một sơn động tối đen như mực.
Đá trên vách động bị che phủ bởi một lớp dung nham dày, ở gần cửa động, ánh trăng chiếu sáng đến chói mắt. Có lẽ bên trong chứa vật gì phản quang.
Tiến sĩ Lương đi theo phía sau Gia Thụy rụt rè hỏi: “Vậy… Vậy những ‘người’ bị lột da kia đã tới nơi này chưa?”
Cũng không cần Gia Thụy trả lời, dỏng tai lên, là có thể nghe trong sơn động liên tục truyền đến tiếng ngâm xướng: “Siêu. . . Độ. . . Thác. . . Đẳng. . .”
Gia Thụy nhìn Thừa Lỗi nửa sống nửa chết, nương theo ánh trăng có thể thấy ngực hắn đang yếu ớt phập phồng. Thế nhưng hắn không phải theo con đường đầu thai chuyển thế chính thống, mà chiếm đoạt thân thể người khác để sống lại, thật ghê tởm.
Nghiêm khắc mà nói, cho dù lão yêu nghìn năm Thác Bạc Thừa Lỗi này tự tạo nghiệt không thể sống, nhưng ông trời cũng có thể lấy chiêu bài phò trợ chính nghĩa đến thu hắn chứ.
Nga, hắn làm nhiều việc ác, nhưng lại vì cậu mà hồn phi phách tán, còn làm một người liệt sĩ anh dũng hi sinh cứu cậu, cuối cùng người được lợi là cậu?
Bản thân cậu cũng không muốn nợ nhân tình một con quỷ!
Gia Thụy nghĩ vậy, cũng là bị bức thượng lương sơn (tức nước vỡ bờ), to gan xông vào trong. Cậu tiến vào vài bước, nhận ra địa thế của hang động xuống thấp dần.
Lại đi vài bước nữa thì gặp một chỗ ngoặt, Gia Thụy nhô đầu qua nhìn thử, liền sợ ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro