Chương 69
Cú rơi lần này vô cùng khủng khiếp, gió thổi “ào ào” bên tai, chẳng thể nhìn thấy cái gì hết. Bỗng, trước mắt chói lòa, còn chưa kịp thích ứng, hai cánh tay cậu đã vướng vào cái gì đó, và thế rơi ngừng lại.
Gia Thụy chậm rãi mở mắt, trên đầu là mặt trời giữa trưa, ngập mắt là lá tùng xanh non mơn mởn, xua đi sự u ám đáng sợ của hầm băng trong lòng đất. Song, tình hình của Tiểu Thụy nhi không được tốt cho lắm, hai cái đùi trần trụi lắc lư giữa không trung, còn hai cánh tay thì bị mắc vào một chạc cây to.
Hầm băng trong lòng đất này là đồng hồ cát sao, trên dưới đảo ngược? Tại sao rơi xuống vực lại trở về được thế giới trên mặt đất? Gia Thụy biết bọn họ đã phá vỡ kết giới của hầm băng, an toàn về tới biển rừng giữa núi Đại Hưng An.
Có điều, thế cũng chưa phải đã thật sự an toàn… Con bà nó, chả biết làm sao mà cậu lại treo tòng teng trên một cái cây to, cách mặt đất phải đến bốn mét. “Thần tiên trên trời” từ đâu giáng xuống làm mấy chú chim sẻ sợ hãi vỗ cánh bay tán loạn. Chân không đến đất, đầu không đến giời, Gia Thụy nôn nóng gào lên: “Thừa Lỗi! Thừa Lỗi!”
“Aiii, cái đệt! Mịa nó, ngã muốn dập cu!” Tiếng chửi thô tục thế này, vừa nghe đã biết là Diêm An. Nhìn về phía phát ra tiếng nói, Gia Thụy chỉ thấy Diêm An đang ngã chổng vó dưới tàng cây, trên khuôn mặt thô kệch, con mắt lông mày dúm dó vào nhau, vết sẹo trên mặt cũng xô lệch theo. ( =))))) )
Còn Minh Hạo cũng đang ngồi dưới đất. Sau khi bình tĩnh quan sát xung quanh, y ngẩng đầu lên nhìn Gia Thụy đang lủng lẳng trên cây.
Thừa Lỗi đâu? Gia Thụy vội vàng ngó nghiêng bốn phía để tìm kiếm bóng dáng Thừa Lỗi.
“Mau… mau tới đây giúp với!” Tô Bất Đạt kêu to bằng thứ tiếng Hán trọ trẹ.
Cách cái cây to có Gia Thụy hơn mười mét, Tô Bất Đạt đang lom khom kéo theo một người. Cái thân thể không hề nhúc nhích kia chính là Thác Bạc Thừa Lỗi.
Vì có Tô Bất Đạt che khuất mất, Gia Thụy không thấy rõ được tình hình của Thừa Lỗi, lại còn đang bị treo trên cây nữa, nên cậu càng cuống hết cả lên.
Khi Tô Bất Đạt đứng dậy, Gia Thụy rốt cuộc cũng thấy rõ: đầu Thừa Lỗi vừa vặn đập vào một tảng đá không lớn lắm, máu tươi đỏ thẫm chảy tràn một vũng.
Hai cánh tay cũng không trụ nổi được nữa, với một thế “bình sa lạc nhạn”, Gia Thụy chật vật té xuống dưới tàng cây, may mà trên mặt đất phủ một tầng lá cây xốp mềm, không đến nỗi gãy chân gãy tay gì.
Bất chấp đau đớn, Gia Thụy chạy tới nơi Thừa Lỗi đang nằm ngay đơ trên mặt đất.
Cậu còn nhớ rõ lúc ở trong hầm băng, Thừa Lỗi đã sử dụng đại pháp gì đó, hao hết linh lực, bây giờ lại còn đập đầu vào đá nữa. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là thân thể máu thịt bình thường, chịu sao nổi đây!
“Thừa Lỗi, tỉnh lại đi! Nghe thấy ta không?” Gia Thụy nôn nóng muốn lay tỉnh Thừa Lỗi, nhưng lại sợ sẽ gây ra di chứng nào đó. Cậu lo sợ đến nỗi cào cả vào lòng bàn tay mình.
Đúng lúc này, Minh Hạo cũng đã tới nơi, nhìn Thừa Lỗi trong vũng máu, đôi mắt hẹp dài toát ra sát khí, lòng bàn tay cũng ngưng tụ linh lực.
“Ư…” Có lẽ tiếng gọi của Gia Thụy đã có tác dụng, con mắt Thừa Lỗi hơi rung rung.
Gia Thụy mừng vui khôn xiết. Cậu dán sát mặt vào, nói với Thừa Lỗi: “Thế nào rồi? Không việc gì chứ?”
Thật ra thì Gia Thuy cũng đã đoán trước được Thừa Lỗi sẽ trả lời ra sao. Vị Vương gia nghìn tuổi này sĩ diện lắm á! Kể cả cái đầu có bị đập nứt ra như quả trứng gà, hắn cũng phải căng mặt ra giả vờ vân đạm phong khinh, thờ ơ như không nói: “Bản vương làm sao mà có việc gì được!”
Thế nhưng lần này, sau khi mở mắt, Thừa Lỗi đầu tiên là ngơ ngác nhìn Gia Thụy, rồi đưa tay sờ soạng cái gáy đau đớn, cảm thấy nóng nóng lại ướt ướt. Đến khi thấy rõ vết máu dính đầy tay mình, hắn kinh hãi trợn tròn hai mắt, hét to một tiếng: “Máu!”
Gia Thụy cảm thấy trong đầu nổ “đùng” một tiếng, cậu không chống đỡ được nữa, đặt mông ngã phịch xuống mặt đất.
Một tiếng “máu” đó không phải là giọng nói khàn khàn cậu quen thuộc.
Người đã tỉnh lại không phải là Thác Bạc Thừa Lỗi, mà là thằng bạn hồi tiểu học của cậu – Dương Huy Tường!
Đứng một bên, Minh Hạo hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không hề thu lại linh lực trong lòng bàn tay. Chỉ có cách giết vật chủ mới có thể hoàn toàn khiến Thanh Hà vương hồn phi phách tán, tiến sĩ Hầu quyết định phải nhổ cỏ tận gốc!
Đúng lúc này, xa xa vọng tới tiếng chó sủa. Tô Bất Đạt thấp giọng nói: “Không ổn rồi, là người tuần núi đến đấy, chúng ta giờ như thế này không thể để họ phát hiện ra được, nên trốn đi thì hơn! Mau nâng hắn dậy, mọi người đi theo tôi nào.”
Minh Hạo suy tính một cách chóng vánh, lén thu lại linh kiếm đã thành hình, theo Tô Bất Đạt đi vào sâu trong rừng.
Gia Thụy kéo Huy Tường, định bụng cõng hắn đi. Thấy thằng nhãi Gia Thụy gầy như que củi, Diêm An quả tình là không nhìn nổi, bèn đẩy Gia Thụy ra rồi cõng Huy Tường lên vai mình.
Huy Tường thì vẫn còn đang ngơ ngác, chỉ biết là vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm giữa rừng sâu núi thẳm, máu me đầy đầu, cả người đều đau muốn chết. Vừa kinh vừa sợ, hắn chỉ biết ngoác mồm ra khóc, lại còn lầm bầm mấy câu kiểu như nếu dám đụng vào hắn, hắn sẽ méch ba, vân vân và vân vân, hơi có triệu chứng mắc bệnh tâm thần rồi.
Cơ bản là vì Thừa Lỗi sống chết chưa rõ mà Gia Thụy thấp thỏm lo âu, chẳng biết Thừa Lỗi có hồn phi phách tán thật vì lời nguyền hiểm độc kia không nữa. Giờ lại phải nghe Huy Tường nước mắt nước mũi sụt sùi, Gia Thụy ngán ngẩm cho Dương công tử một cái bạt tai vào mồm: “Câm miệng lại! Bây giờ chúng ta là tù nhân trốn trại, ngươi muốn dẫn cảnh sát tới bắt chúng ta hả?”
Bị ăn tát, Huy Tường sửng sốt; mặc dù không hiểu rõ tình trạng hiện tại lắm, nhưng “bị cảnh sát bắt” quả thực là nỗi đau của đời hắn, hắn lập tức ngậm chặt mồm vào.
Miệng Diêm An há hốc đến nhìn thấy cả cuống họng. Gã đã quen nhìn Thừa Lỗi trước mặt Gia Thụy ngang ngược hống hách nói một là một rồi.
Không ngờ Gia Thụy cũng có thể đàn ông đến thế, lại dám vả vào mồm Thanh Hà vương cơ đấy! Điều này khiến Diêm An đại ca không thể không sinh lòng bội phục.
Phải biết rằng, đến một tên lưu manh chuyên nghiệp như gã đây cũng phải sợ cái tên Thanh Hà vương âm trầm đáng ghét kia ấy chứ!
Cho dù bây giờ vị này có hơi ngớ ngẩn tí, nhưng ngộ nhỡ chốc nữa đầu óc lại quay về bình thường thì sao? Diêm An thay Gia Thụy vuốt mồ hôi lạnh.
Thật ra thì sau khi tát xong, Gia Thụy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Huy Tườnh, trong lòng phảng phất hy vọng trên khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy có thể lộ ra vẻ mặt “ngươi chết chắc rồi”.
Thế nhưng trên khuôn mặt kia vẫn là cái vẻ “khinh yếu sợ mạnh” ấy.
Gia Thụy cảm thấy trái tim mình như chìm thẳng xuống đáy vực. Chẳng lẽ lời nguyền kia thật sự ứng nghiệm rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro