Cánh Hoa Đào Giữa Làn Khói Súng

Nhật Bản, cuối thời kỳ Edo – năm 1867.

Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở sớm. Trong khu vườn sau phủ của một gia đình samurai vùng ngoại ô Edo, những cánh hoa hồng phấn rơi lả tả trong gió. Isagi Yoichi, con gái độc nhất của một samurai từng theo Mạc phủ, đứng lặng dưới gốc anh đào, đôi mắt màu nước trong suốt phản chiếu ánh nắng dịu dàng. Cô mặc bộ kimono trắng viền lam, tay ôm cuốn sách binh pháp. Vẻ đẹp của nàng như một đoá hoa thuần khiết, vừa mạnh mẽ vừa mong manh, như chính vận nước lúc bấy giờ.

Từ bên kia hàng rào gỗ, một ánh mắt chăm chú dõi theo. Là Loki Julian, cố vấn quân sự trẻ tuổi người Pháp – một trong những người lính được cử sang để hỗ trợ việc cải cách quân sự cho Mạc phủ Tokugawa. Da cậu rám nắng, mái tóc cắt sát theo kiểu buzz cut, mắt nâu như đất cháy dưới mặt trời Provence. Khác với các sĩ quan khác, Loki không quá nghiêm khắc, không mang trong mình vẻ ngạo nghễ thường thấy của người phương Tây. Cậu ít nói, chỉ hay quan sát, đặc biệt là mỗi khi Isagi xuất hiện.

Họ bằng tuổi. Mười bảy. Nhưng khoảng cách giữa họ là trời và biển – là quốc tịch, là ngôn ngữ, là cả một nền văn hóa với hàng nghìn năm lịch sử.

Lần đầu Loki thấy nàng là vào buổi lễ đón đoàn cố vấn tại phủ. Khi ấy, Isagi cùng cha ra nghênh tiếp. Gió cuốn tấm khăn trùm đầu của cô bay lên, để lộ đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào cậu. Cái nhìn ấy – ngắn ngủi mà tựa như chấn động cả tâm trí của một chàng lính xa xứ.

Từ đó, Loki học tiếng Nhật. Không phải tiếng Nhật của binh sĩ, mà là thứ tiếng Nhật thi ca – để đọc thơ, hiểu sách, để viết những dòng thư không bao giờ gửi.

Isagi thì không biết điều đó. Hoặc có thể nàng biết, nhưng giả vờ không hay. Cô gái ấy vẫn bình thản đi qua khu huấn luyện mỗi sáng, vẫn gật đầu nhẹ khi bắt gặp ánh mắt Loki. Nhưng chưa từng nói với cậu một lời.

Trong một lần giao tranh ngắn giữa phe Mạc phủ và những người ủng hộ Thiên hoàng, Loki bị thương nơi cánh tay. Máu nhuộm áo xanh Pháp, cậu nằm dưới tán hoa đào, tưởng chừng sắp chết thì thấy nàng đến. Isagi quỳ xuống bên cậu, ánh mắt không còn xa cách mà là sự lo lắng thật sự.

“Cậu… không nên ra chiến trường.”

Lần đầu tiên, nàng nói chuyện với cậu. Tiếng Nhật cậu học suốt một năm qua dường như tan chảy thành từng dòng nước ấm trong tim.

“Tôi muốn bảo vệ nơi có cô,” Loki đáp, giọng khản đặc, “dù tôi không thuộc về đất nước này.”

Isagi im lặng. Nàng rút từ tay áo ra một dải lụa mỏng, buộc vết thương cho cậu. Những ngón tay của nàng lạnh, nhưng nhịp tim Loki thì nóng như đang bốc cháy. Cậu biết, trái tim mình đã thuộc về cô từ lâu – như một kẻ si tình lặng lẽ nhìn hoa đào rơi mà không bao giờ dám với tay.

Chiến tranh kết thúc, chế độ Mạc phủ sụp đổ. Các cố vấn Pháp buộc phải rút quân.

Ngày Loki lên tàu về nước, Isagi đến tiễn.

Nàng không khóc. Chỉ lặng lẽ đặt vào tay cậu một chiếc quạt giấy – mặt ngoài vẽ hoa đào, mặt trong là dòng thơ ngắn bằng chữ Hán:

“Lữ khách qua xuân
Hoa đào còn ở đó
Mà người thì xa.”

Loki siết chặt quạt giấy, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng. Con tàu rời bến.

Isagi đứng bên bờ sông Sumida rất lâu. Nàng biết, có những thứ tình cảm chỉ tồn tại khi không thể chạm tới.

Như cánh hoa đào – đẹp nhất là khi rơi.

---

Năm 1872 – Năm thứ 5 thời Minh Trị.

Tokyo không còn là Edo. Những con đường đá cũ giờ đã nhường chỗ cho những tuyến xe ngựa chạy dọc ngang. Phố phường thay đổi, nhà cửa bắt đầu mang dáng dấp phương Tây. Thanh niên cắt tóc ngắn, mặc quần âu, đi giày da. Một đế chế mới đang trỗi dậy.

Loki Julian, giờ đã hai mươi hai tuổi, đặt chân trở lại đất nước mà cậu chưa bao giờ ngừng mơ về. Không phải với tư cách cố vấn quân sự nữa, mà là một phiên dịch viên kiêm chuyên gia liên lạc cho đại sứ quán Pháp.

Năm năm xa xứ, cậu mang theo một vết sẹo mờ trên cánh tay và một chiếc quạt giấy xưa đã sờn mép – luôn nằm trong vali hành lý, như một lời hứa không bao giờ nói ra.

Cô ấy còn ở đây không?
Cô ấy đã lấy chồng chưa?
Cô ấy có nhớ mình không?

Loki không biết. Và điều đó khiến tim cậu đập thình thịch mỗi khi nghĩ đến.

---

Gia đình Isagi, sau khi Mạc phủ sụp đổ, rút về sống lặng lẽ ở một vùng ven thành phố. Người cha từng là võ sĩ trung thành của Tokugawa giờ đã già, mắt mờ tay run. Isagi gánh vác mọi việc, từ chăm sóc cha đến dạy học cho trẻ con trong làng. Nàng vẫn mặc kimono giản dị, vẫn cột tóc gọn gàng, vẫn đi ngang gốc anh đào năm nào – giờ đã cao lớn và trổ hoa sớm hơn mỗi năm.

Khi Loki tìm đến, nàng đang quỳ gối dọn dẹp trước cổng. Nắng vàng rơi xuống mái tóc đen của nàng, ánh lên như chỉ tơ mỏng.

Loki đứng đó – đột ngột, ngốc nghếch – không thốt nổi một lời.

Cho đến khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy một lần nữa chạm vào cậu.

Isagi không ngạc nhiên. Không hề. Nàng đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên tay áo, giọng điềm nhiên:

“Cậu về rồi.”

Chỉ ba chữ. Mà Loki thấy như mình vừa trở lại tuổi mười bảy.

“Phải. Tôi đã về.”

Họ ngồi đối diện nhau dưới mái hiên cũ, nơi từng có tiếng đàn shamisen mỗi buổi chiều. Loki kể về những năm tháng ở Paris, về những cuộc đàm phán, và cả sự cô đơn – một loại nỗi cô đơn chỉ người từng biết yêu đơn phương mới hiểu.

Isagi thì không kể gì nhiều. Nhưng nàng vẫn giữ quạt giấy Loki từng nhận. Vẫn để nó trong hộp gỗ bên cạnh sách binh pháp của cha.

“Thế giới của chúng ta đã thay đổi quá nhiều,” nàng nói. “Có lúc tôi nghĩ… những gì đã từng chỉ là giấc mộng. Một cơn gió.”

“Nếu là giấc mộng, thì tôi không muốn tỉnh lại,” Loki đáp, mắt không rời nàng.

Nàng không trả lời. Gió lay nhè nhẹ tán hoa đào ngoài sân. Một cánh hoa bay lạc vào hiên, đáp xuống cạnh tay nàng.

Isagi mỉm cười. Lần đầu tiên trong nhiều năm.

“Loki… nếu lần này cậu không đi nữa…”

“Tôi sẽ không đi,” Loki ngắt lời. “Nếu cô còn ở đây, thì tôi ở lại.”

Đêm đó, dưới gốc hoa đào, Loki lại thấy nàng như năm xưa – đẹp như mùa xuân chưa bao giờ tàn.

---

Mùa xuân ấy kéo dài một cách kỳ lạ. Hoa đào nở đến tuần thứ sáu vẫn chưa rụng hết. Trong làng, người ta nói đó là điềm lành. Nhưng trong lòng Isagi, có điều gì đó nặng nề, mơ hồ như mây xám sắp trút mưa.

Loki từ hôm đó thường lui tới phủ cũ của nàng. Khi thì đem rượu mơ, khi thì mang sách Pháp văn cho đám trẻ trong làng. Cả vùng bắt đầu gọi cậu là “quý ông Tây mặt hiền.” Trẻ con yêu mến, người già thì tò mò. Chỉ có một người là chẳng vui vẻ gì: Asakura Genjirou.

---

Genjirou là con trai của một samurai cấp dưới từng chiến đấu cùng cha Isagi. Họ lớn lên cùng nhau, từng tập kiếm dưới cùng một mái hiên, từng có lúc nàng gọi tên anh ấy với nụ cười trong sáng.

Sau khi Mạc phủ sụp đổ, Genjirou chọn con đường khác: gia nhập quân đội Thiên hoàng. Nhanh chóng leo lên chức đội trưởng nhờ lòng trung thành và bản tính cương trực. Nhưng có một điều không thay đổi – anh chưa bao giờ từ bỏ Isagi.

Ngày Loki xuất hiện trở lại, Genjirou đã nhận ra ngay. Người lính Pháp với nụ cười dịu dàng, ánh mắt như thiêu đốt mỗi lần nhìn nàng. Và Isagi – giờ đây không còn lạnh lùng khi nhắc đến người nước ngoài nữa.

---

Chiều hôm đó, khi mặt trời vừa khuất sau rặng tre, Genjirou bước vào khu vườn phủ nhà Isagi, mang theo một thanh kiếm lụa bọc kỹ.

“Yoichi,” anh nói, vẫn gọi nàng bằng tên nhỏ như thuở bé. “Em biết anh đến đây để nói gì rồi, phải không?”

Isagi ngẩng đầu khỏi bậc thềm. Ánh mắt nàng trầm lắng như nước giếng cổ. Không có bất ngờ, không có rung động.

“Là về Loki Julian?”

“Là về em,” Genjirou siết chặt tay, “và người đàn ông ấy. Hắn là người ngoài. Hắn không thuộc về nơi này. Em có thể thích hắn, nhưng em không thể đi với hắn đến cuối con đường.”

“Tại sao?” Isagi đứng dậy. “Vì hắn không phải người Nhật? Vì hắn không cầm kiếm mà cầm bút? Vì hắn không thuộc về kỷ nguyên này?”

“Vì hắn là kết thúc của mọi thứ em từng được dạy!” Genjirou quát lên. “Em là con gái của một samurai. Em có trách nhiệm với gia tộc, với ký ức, với máu.”

Isagi im lặng một lúc. Rồi nàng nói nhẹ như gió thoảng:

“Em không muốn làm bóng ma của quá khứ, Genjirou. Em đã mất cả tuổi trẻ trong những lễ tang, những cuộc chia tay, và những lần tiễn đưa không trở lại. Loki… hắn không bắt em phải quên đi gốc rễ. Hắn chỉ nắm tay em như một con người.”

“Hắn không thể bảo vệ em.”

“Và thanh kiếm có thể sao?”

Không có ai đáp. Chỉ có tiếng gió lùa qua mái hiên, lạnh như tiếng thở dài của một thời đại vừa tắt.

---

Tối hôm đó, Loki đến muộn. Gương mặt cậu có vết bầm nhỏ – Genjirou đã tìm đến, và cả hai đã nói chuyện bằng ngôn ngữ của những người đàn ông không thể thoả hiệp.

“Cô ấy không phải của anh,” Loki đã nói.
“Cô ấy không phải của cậu,” Genjirou đáp lại. “Nhưng tôi sẽ không để cô ấy bị lừa bởi một giấc mơ ngắn hạn.”

Loki không trả lời. Bởi cậu biết, tình cảm cậu dành cho Isagi không cần phải biện minh bằng lời nói. Cậu đến bên nàng với nụ cười nhẹ, và một câu hỏi:

“Nếu tôi xin phép cưới cô, cô sẽ nói gì?”

Isagi không đáp ngay. Một lát sau, nàng bước ra hiên, nơi hoa đào vẫn rơi.

“Tôi sẽ bảo… chờ tôi dưới gốc cây này, đến mùa hoa rụng hết.”

“Và nếu tôi chờ được?”

“Thì tôi là của anh.”

---

Hoa đào vẫn rơi. Nhưng từ xa, mây xám đang kéo về. Cả đất nước đang chuyển mình. Một tình yêu không chỉ cần thời gian… mà còn cần cả lòng can đảm.

---

Tháng 6 – Năm 1872.

Hoa đào đã rụng hết. Cành cây khô trơ trụi trên nền trời xám tro. Mùa mưa đến, cuốn theo từng mảng bùn và mùi hăng nồng của đất ẩm.

Loki vẫn đến. Ngày nào cũng đến, ngồi dưới gốc cây chờ Isagi như lời hứa. Và nàng vẫn chưa trả lời.

Không phải vì nàng không yêu.
Mà vì nàng đang sợ.

---

Trong những ngày ấy, tin tức lan nhanh: một hiệp ước quân sự mới giữa Nhật và Pháp đang được bàn thảo. Căng thẳng dâng cao trong triều đình, phe thân Tây phương và phe bảo thủ va chạm quyết liệt. Một số quan chức cấp cao đe dọa từ chức nếu Nhật quá phụ thuộc vào ngoại bang.

Trong cuộc họp kín tại đại sứ quán Pháp, Loki được mời làm người phiên dịch và phụ tá cố vấn. Nhưng một trong những điều kiện ngầm mà phía Nhật đưa ra – là “gỡ bỏ toàn bộ nhân sự cũ từng tham gia vào công cuộc cố vấn thời Tokugawa”. Họ ám chỉ Loki.

“Nếu cậu còn ở đây, hiệp ước sẽ khó thông qua,” một quan chức Pháp nói với cậu.
“Họ xem cậu là biểu tượng của thời kỳ Mạc phủ suy tàn. Là cái bóng mà chính phủ mới muốn xoá sạch.”

Loki im lặng. Tên mình bị xem là trở ngại. Sự hiện diện của mình – từng là hy vọng – giờ là chướng ngại. Và hơn thế nữa, nếu cậu ra đi, hiệp ước sẽ được ký. Quan hệ Nhật – Pháp được cứu. Cậu trở thành kẻ hy sinh cho quốc gia… và có lẽ, cho cả tình yêu.

---

Tối hôm đó, Loki không đến gốc cây. Isagi ngồi đợi một mình. Nàng biết. Tin tức ấy đến với nàng từ Genjirou.

“Cậu ta sắp rời Nhật.”

“Tại sao?” nàng hỏi.

“Vì cậu ta biết… ở lại đồng nghĩa với việc kéo em xuống.”

Isagi mím môi. Đôi bàn tay nàng lạnh toát. Suốt mùa hoa rơi, nàng mong một câu nói, một lời cầu hôn, một tương lai. Nhưng chưa từng nghĩ… rằng mình phải là người chạy theo tình yêu ấy.

---

Sáng hôm sau, Loki chuẩn bị rời khỏi đất nước lần thứ hai. Chuyến tàu rời cảng Yokohama vào trưa.

Nhưng khi cậu lên xe ngựa, có một người đang đứng giữa đường – áo kimono trắng, tóc cột cao, tay cầm chiếc quạt giấy cũ kỹ năm nào.

Là Isagi.

“Anh đã từng nói, nếu em còn ở đây, thì anh ở lại,” nàng nói, mắt không rời cậu.

“Em vẫn ở đây,” nàng tiếp, “nhưng nếu em không giữ anh lại, thì em đã phản bội chính mình.”

Loki bước xuống. Cậu không nói. Chỉ quỳ một gối giữa lòng phố ướt mưa, mở hộp nhỏ trong tay:

Một chiếc nhẫn bạc đơn giản, khắc chữ Y.I. phía trong lòng.

“Anh không thể hứa sẽ ở lại mãi mãi. Cũng không thể hứa cuộc đời này không có sóng gió. Nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ viết lại cả cuộc đời mình… bắt đầu từ tên em.”

Isagi nhìn cậu. Đôi mắt nàng ngấn nước – không phải vì sợ hãi, mà vì nàng đã giữ tình yêu này quá lâu trong lòng.

“Em không muốn trở thành vợ của một người lính,” nàng nói chậm rãi.
“Em muốn là người khiến anh chọn không cần làm lính nữa.”

Loki mỉm cười, gật đầu.

Và dưới làn mưa đầu hạ, họ hôn nhau lần đầu tiên – không phải như hai kẻ ở hai thế giới, mà như hai con người đã chọn nhau, giữa mọi hỗn loạn, mọi định kiến, và cả lịch sử đang vỡ vụn dưới chân.

---

Lời cầu hôn đã được chấp nhận. Nhưng liệu tình yêu ấy có thể tồn tại lâu dài giữa thời đại đang thay đổi từng ngày?

---

Tháng 4 – Năm 1873
Marseille, Pháp.

Chiếc thuyền từ Yokohama cập bến sau ba tháng lênh đênh vượt Ấn Độ Dương, qua kênh đào Suez, vòng qua cả những cơn bão và đồn đoán.

Trên cầu tàu, một cô gái Nhật trong bộ kimono giản dị màu lam nhạt, đội chiếc mũ vải trắng của dân thường Pháp, bước xuống cạnh một chàng trai trẻ da ngăm với bộ quân phục đã tháo huy hiệu.

Loki và Isagi.
Không phải là cố vấn quân sự.
Không phải là con gái samurai.
Chỉ là hai người trẻ, cầm tay nhau, đi tìm một khởi đầu mới.

---

Thế giới phương Tây choáng ngợp với nàng. Isagi học tiếng Pháp từng chút, qua các biển hiệu, qua cách Loki dạy nàng đọc báo mỗi sáng bằng giọng điệu lơ lớ nhưng kiên nhẫn.

Họ sống trong một căn nhà gỗ nhỏ ngoại ô Marseille – cách xa tiếng súng, khỏi những chính trường căng thẳng, khỏi gánh nặng “quốc gia”.

Mỗi tối, Loki viết. Không phải là báo cáo quân sự. Mà là thư – cho những người bạn còn ở lại Nhật, cho Genjirou, cho những đồng đội cũ. Cậu gửi bản dịch thơ của Isagi, những bài haiku ngắn gọn nhưng đầy xúc cảm:

“Tàn hoa chưa rụng hết –
Nên em không thể rời đi –
Giữa mùa xuân dang dở.”

---

Nhưng quá khứ không ngủ yên.

Một bức thư từ Paris đến. Bộ Quốc phòng Pháp mời Loki quay trở lại làm phiên dịch cấp cao cho sứ quán Pháp ở Tokyo. Cậu được hứa hẹn chức vụ, tiền bạc, danh vọng. Isagi đọc thư cùng cậu, trong yên lặng.

“Anh có thể từ chối,” cậu nói, giọng bình thản.
“Em biết,” nàng đáp.

“Nhưng nếu em đồng ý… chúng ta có thể về.”

---

Đêm ấy, nàng ra vườn sau nhà. Trên cành đào Pháp – trồng từ hạt giống Loki mang theo năm ngoái – bông đầu tiên đã nở. Không đậm màu như ở Nhật, nhưng mềm mại, dịu dàng, và đặc biệt.

Nàng hái một cánh, đặt lên môi.

“Nếu chúng ta quay lại… em không còn là con gái samurai nữa,” nàng nói.
“Chúng ta cũng không thể sống như trước. Em sẽ bị xem là người phụ nữ phản bội tổ quốc.”

“Anh thì sẽ lại trở thành biểu tượng của xâm lược.”

“Nhưng nếu chúng ta chọn quay về, không phải vì vinh quang… mà vì muốn thay đổi chính thế giới đã chia cắt chúng ta thì sao?”

Loki siết tay nàng.

“Anh đã chọn em thay vì chiến đấu. Bây giờ… nếu phải chiến đấu, thì chỉ vì để được sống bên em giữa chính quê hương ấy.”

---

Ba tháng sau, tại Yokohama, một đôi vợ chồng trẻ bước xuống tàu.

Không ai biết họ là ai. Không ai nhận ra Loki Julian từng là cố vấn Pháp. Không ai nghĩ cô gái Nhật ấy từng từ chối tất cả chỉ để đi theo một người đàn ông ngoại quốc.

Nhưng với họ – điều đó không còn quan trọng.

Họ thuê một ngôi nhà nhỏ bên rìa phố. Loki dạy ngoại ngữ cho trẻ em. Isagi mở một tiệm trà – không có gia huy samurai, chỉ có gió thơm từ hoa đào trồng lại trong vườn.

---

Và như thế, họ chọn sống.

Không phải như kẻ lưu vong. Không phải như người hùng hay phản bội.
Mà như những người yêu nhau, giữa lòng thời đại – nơi hoa đào vẫn có thể nở… ngay cả trên nền đất từng bị thiêu rụi.

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro