JieJie

"Triệu Lễ Kiệt, tớ không nhìn thấy gì cả. Cậu đang làm gì thế? Kính của tớ đâu? Này!"

"Đợi chút xíu nữa thôi, tôi sắp xong rồi."

Triệu Lễ Kiệt điềm tĩnh trả lời, nắm chặt tay em, kéo em đến một nơi rất đặc biệt. Sau đó, cậu đeo kính lên cho em, em bị choáng ngợp bởi vẻ rực rỡ của ánh đèn và những con bướm trắng xinh đẹp bay xung quanh.

"Cái này là...?"

"Để cầu hôn cậu đấy."

Triệu Lễ Kiệt quỳ một gối xuống, giơ ra một hộp nhẫn kim cương hẳn là rất đắt tiền.

"Đồng ý làm vợ tôi nhé?"

"Triệu Lễ Kiệt..."

Em vẻ lưỡng lự.

"Đợi mình chút."

Em nhìn lên trời. Bầu trời tuyền như mực viết, điểm sáng là mặt trăng tròn xoe, như một viên đá quý lóe lên xé tan màn đêm. Nó không sợ, không sợ cái thứ màu đen đang bao xung quanh nó, và hệt như viên kim cương được đính trên chiếc nhẫn mà Triệu Lễ Kiệt đã chọn. Đẹp lắm, em cảm thán. Hít một hơi sâu, em nhìn xuống cậu vẫn đang quỳ một gối, đợi chờ câu trả lời của em.

"Tớ đồng ý."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro