Quyển thượng - Chương 10: Mỹ nhân tỉ thí
Hội săn mùa thu năm nay được quyết định vào ngày cuối tháng chín. Đó cũng là ngày lành mà Khâm Thiên Giám chọn.
***Khâm Thiên Giám: cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy
Đây là lần đầu tiên Thoại Mỹ đi xa, rời khỏi kinh thành. Gió lạnh cắt qua làn da mềm mịn của nàng, dù đã đội mũ trùm đầu nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự buốt lạnh.
Trên bãi đất tháng Chín, lá đỏ phủ núi, sương đọng trùng trùng, bạch dương xanh um. Bãi săn Bạch Lộc này, phía nam là rừng tùng ngút ngàn, phía bắc trông ra thảo nguyên bao la, vừa có vẻ đẹp của rừng núi lại vừa mang vẻ mênh mông của biển cỏ, nếu không được chứng kiến tận mắt thì không thể tưởng tượng nơi hoang vu này lại đặc sắc đến thế.
Vụ Châu sai người đun nước để nàng rửa mặt. Đây cũng là lần đầu tiên nàng ở trong lều vải, thật vô cùng mới mẻ.
Vụ Châu chọn cho nàng bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ lông cáo trắng. Thoại Mỹ vốn sợ lạnh, bởi vậy nàng mặc rất dày. Nàng có chút kinh ngạc nhìn mình trong gương. Đã mấy năm rồi nàng không ăn mặc thế này, thoạt trông vô cùng trẻ trung, hoạt bát, yêu kiều, tuy không thể nói là oai phong mạnh mẽ nhưng rất có khí chất.
Khi nàng đứng trong Kim Phượng đại trướng của thái hậu, ánh mắt của tất cả phi tần toát lên vẻ ngưỡng mộ. Trước đó, chúng phi tử đã được hoàng thượng đồng ý cho phép cùng đi săn, ăn mặc thế này rất thỏa đáng.
Lát sau, Kim Tử Long nắm tay Thượng Quan Phi Quỳnh bước vào. Nàng ta nở nụ cười kiều diễm, má đỏ hây hây, khác hẳn những người mặt mũi hắng bệch trong lều. Những lọn tóc trên trán nàng ta đẫm mồ hôi bởi vừa cưỡi ngựa trên thảo nguyên cùng hoàng đế.
"Nàng mau thay đồ đi kẻo cảm lạnh!" Kim Tử Long cười dặn dò.
Hắn tới thỉnh an thái hậu theo thông lệ, chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, không thèm liết nhìn nàng nửa cái.
[...]
Tối nay, thảo nguyên nổi lửa, Thân vương của dị tộc Lâm Mộc đích thân tới nghênh đón thánh giá. Rượu đêm nay là rượu sữa ngựa, Thoại Mỹ tò mò nhấp thử, thấy thanh mát hợp khẩu vị, thấm ruột thấm gan. Vì loại rượu này không nặng nên dù là nữ tử không uống được rượu thì khi uống cũng sẽ cảm thấy vô cùng thư thái.
Thượng Quan Phi Quỳnh mượn hơi rượu chạy tới bên đống lửa, nhảy múa cùng các thiếu nữ kia. Trông nàng ta vô cùng phấn khởi, rạng rỡ. Có khoảnh khắc Thoại Mỹ cũng có chút hâm mộ cuộc sống và tính cách của Thượng Quan Phi Quỳnh. Sống như thế chắc hẳn sẽ rất có ý nghĩa.
"Không ngờ nữ nhân Kim Triều cũng hào sảng như thế!"
Thân vương Lâm Mộc - Lâm A Hành cười sảng khoái nhìn Thượng Quan Phi Quỳnh. Kim Tử Long nhấp rượu, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn bóng hình trong đoàn người.
[...]
Ngày hôm sau, không biết do rượu sữa ngựa hay vì xé thịt dê bằng tay mà Thoại Mỹ cảm thấy cơ thể vô cùng khoan khoái. Hôm nay là ngày đầu tiên hội săn mùa thu chính thức bắt đầu.
Quân đội đã xuất phát từ sớm, lùa hết động vật xung quanh vào trong bãi săn. Đức công công thấy Thoại Mỹ tới bèn vội vàng thỉnh an, nói rằng Quý phi xin hoàng thượng sắp xếp một trường đua ngựa, bởi đua ngựa vốn là một trong những trò chơi dân gian được yêu thích nhất.
Đức công công cúi người hỏi:
"Chẳng hay nương nương có muốn tham gia không?"
Đa số phi tần không rành cưỡi ngựa, chỉ ngồi một bên quan sát, nếu là ngày thường thì Thoại Mỹ cũng sẽ làm như vậy. Thế nhưng khi đối mặt với Thượng Quan Phi Quỳnh, nàng lại nảy sinh tâm lý muốn so tài. Không chỉ nàng thích so với nàng ta mà ngay cả những người xung quanh nàng trước kia cũng thích so sánh hai người họ.
Nhìn nàng ta ngồi trên yên ngựa, tay nắm dây cương, khẽ cười với mình, Thoại Mỹ bỗng thấy lòng chộn rộn.
Nàng cười đáp lại: "Phiền ngươi dắt ngựa ra cho bổn cung."
Nàng một tay đút cỏ và hoa quả cho chú ngựa toàn thân trắng như tuyết có tên Phi Tuyết, một tay vuốt ve bờm của nó, hòng tạo thiện cảm. Tới khi nàng nhảy lên yên ngựa với tư thái phóng khoáng, đẹp mắt, đến Kim Tử Long cũng phải ngước nhìn.
Thượng Quan Phi Quỳnh cười nói: "Không ngờ hoàng hậu tỷ tỷ cũng biết cưỡi ngựa."
"Hồi nhỏ, bổn cung cũng từng học được chút kiến thức từ sư phụ."
Thoại Mỹ thờ ơ nói rằng đó chỉ là "chút kiến thức", nhưng người khác nào biết đó là những kinh nghiệm mà nàng bị ngã gảy chân mới có được.
"Tỷ tỷ được nâng niu từ nhỏ, phải chú ý an toàn đó! Cuộc đua ngựa này của chúng ta không chỉ so xem ai đua nhanh hơn mà còn phải thu thập tất cả những lá cờ đỏ cắm dưới đất." Thượng Quan Phi Quỳnh nói bằng giọng nũng nịu.
Luật chơi này xem ra vô cùng khó khăn, người bình thường có thể ngồi vững trên yên ngựa lúc ngựa phóng đi đã là khá lắm rồi, huống chi còn phải cúi xuống nhặt cờ nữa. Nhưng khi còn ở bên phụ thân, Thượng Quan Phi Quỳnh đã từng chơi trò này, bởi vậy nàng ta cực kì tự tin phần thắng sẽ thuộc về mình, lại còn thắng thật vẻ vang nữa.
Kim Tử Long bỗng cất lời: "Nàng thật lắm trò, nhưng như thế quá nguy hiểm! Theo trẫm, ai tới bờ hồ Vọng Nguyệt trước tiên, người đó sẽ giành chiến thắng."
"Hoàng thượng, thần thiếp chơi trò này từ nhỏ, chưa bao giờ sợ, chỉ e hoàng hậu tỷ tỷ..."
"Luật chơi này cũng thú vị đấy!" Thoại Mỹ cười rạng rỡ. Cách này vừa đúng ý nàng. Nếu so tốc độ, nàng chắc chắn không thể vượt qua Thượng Quan Phi Quỳnh, nhưng nếu thêm chút chướng ngại thế này, họa chăng nàng có cơ hội chiến thắng.
Kim Tử Long khẽ cau mày nhưng không nói gì thêm.
[...]
Ngay khi tiếng kèn lệnh vang lên, Thượng Quan Phi Quỳnh đã phóng ngựa đi, Thoại Mỹ theo sát phía sau.
Trước khi phóng qua lá cờ đầu tiên, Thoại Mỹ bỗng nghiêng người sang trái, trông như sắp ngã đến nơi. Thượng Quan Phi Quỳnh ngoảnh đầu cười duyên, đang định chế giễu Thoại Mỹ không biết lượng sức mình, bỗng thấy nàng bật dậy như một con cá, thân trên nhanh nhẹn rướn lên bắt lấy lá cờ, sau đó lại nhẹ nhàng yên vị trên lưng ngựa.
Từ nhỏ, dù làm bất cứ chuyện gì, Thoại Mỹ cũng thích vẽ rắn thêm chân để tô điểm thêm chút sắc màu cho cuộc sống buồn tẻ cùa nàng. Trò cướp cờ này chỉ là trò con nít. Khi cưỡi ngựa, nàng từng chơi trò khó nhất là dùng miệng ngắt hoa dưới đất, thậm chí phong thái còn tuyệt đẹp. Mọi người chỉ có thể thấy tay áo nàng tung bay, sắc đỏ phía xa tựa như một đóa mẫu đơn đang bung nở kiều diễm.
Với phong thái này, Thoại Mỹ thắng là chuyện không phải bàn cãi, chỉ có điều Thượng Quan Phi Quỳnh lại tới đích trước.
Thượng Quan Phi Quỳnh tuy nhanh hơn nhưng lại để lỡ hai lá cờ, bởi vậy khi Thoại Mỹ quay trở lại vạch xuất phát, mọi tiếng reo hò đều dành cho nàng. Ngay cả Thân vương Lâm A Hành cũng tự tay dâng chiếc khăn voan trắng tinh cho nàng, vật tượng trưng cho sự chiến thắng ở Lâm Mộc.
Sắc mặt Kim Tử Long tối sầm, chỉ có Vệ Tố Nga luôn nhìn hắn, rõ nguyên nhân. Ngay khoảnh khắc hoàng hậu xoay người "suýt ngã ngựa", hoàng thượng bèn đứng bật dậy, như thể muốn xông lên "cứu" nàng. May sao hoàng hậu lại trở mình ngồi dậy, hoàng thượng liền kìm bước, nhưng bàn tay siết chặt thành quyền, mãi lâu sau mới buông lỏng.
Thoại Mỹ chậm rãi bước về phía Kim Tử Long, tinh nghịch hành lễ giống người Lâm Mộc. Cảm xúc mãnh liệt khi cưỡi ngựa vẫn còn sôi sục trong nàng, đây là khoảnh khắc rực rỡ nhất đời nên nàng không muốn gò bó bản thân.
Kim Tử Long đích thân nắm lấy tay nàng: "Không ngờ hoàng hậu lại cưỡi ngựa điêu luyện tới vậy, trẫm đã xem thường nàng rồi."
Thoại Mỹ cúi đầu, không biết hắn đang khen hay có ý khác.
"Thật không ngờ hoàng hậu của Kim Triều trông có vẻ mỏng manh mà lại có kĩ thuật cưỡi ngựa tài tình đến thế, nếu là nữ tử thảo nguyên ta thì đáng xếp vào hàng cao thủ đây!" Thân vương Lâm A Hành cười sang sảng.
"Vừa hay bổn vương có một chiếc yên ngựa bằng vàng, nay tặng hoàng hậu, coi như món quà gặp mặt."
Khi Lâm A Hành vỗ tay, hai người đàn ông lực lưỡng bèn bưng một chiếc yên ngựa lấp lánh ánh vàng lên. Đó là chiếc yên ngựa được mạ vàng và được tô điểm bằng những lá vàng, khiến nó trông như một đóa hải đường đang nở rộ. Hoa văn đều được chạm nổi. Xung quanh là hoa mẫu đơn, nhị hoa được nhấn nhá bằng đá quý đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ở giữa là một con nai đang nằm yên giữa hoa cỏ, đôi mắt tuyệt đẹp, thoạt trông vô cùng sống động. Chiếc yên ngựa này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
***
Chương dài nên hôm nay cũng up 1 chương thuiii
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro