Chương 7: Khi cảm xúc không còn thể dấu

Sân trường vào buổi chiều hôm nay cũng như những buổi chiều hôm khác, vắng hoe chỉ còn lại nắng nhạt trải dài trên nền gạch cũ. Gió thổi nhè nhẹ, lật tung vài trang vở bị gió cuốn từ lớp học gần đó. Khôi đứng tựa vào lan can, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm về dãy nhà phía sau.

Minh đến trễ mấy phút. Cậu bước lên từng bậc cầu thang với tim đập nhanh, tay mồ hôi ướt nhẹp dù tiết trời không nóng. Khi vừa nhìn thấy bóng Khôi, mọi lời đã soạn sẵn trong đầu bỗng dưng rối tung.

– Tớ… – Minh mở lời, nhưng giọng nghèn nghẹn. – Tớ xin lỗi. Vì hôm đó. Vì cả những suy nghĩ bồng bột…

Khôi không quay lại, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt vẫn hướng ra xa, nét mặt hờ hững đến khó đoán.

– Tớ biết mình nói nặng lời. Biết đã khiến cậu tổn thương. Nhưng… tớ không hề ghét cậu. Chỉ là… lúc đó… tớ hoang mang.

Minh nói, từng lời tuôn ra như đã kìm nén rất lâu. Cậu mong một phản ứng, một câu gì đó từ Khôi – nhưng suốt mấy phút đầu, Khôi vẫn im lặng.

Rồi cuối cùng, cậu quay lại. Ánh mắt ấy – không giận, không trách, mà… buồn.

– Cậu biết không, tớ đã nghĩ… nếu hôm đó cậu im lặng, thì thôi. Nhưng cậu lại chọn cách đẩy tớ ra xa bằng những lời đau nhất. Vậy nên dù tớ có hiểu, thì vết đau vẫn còn đấy.

Minh cúi đầu.

– Nhưng tớ không trách cậu nữa – Khôi tiếp lời, giọng trầm nhưng rõ ràng. – Tớ chỉ muốn nói điều này… cho rõ ràng, một lần cuối.

Khôi dừng lại, rồi nhìn thẳng vào Minh:

– Tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi. Không phải kiểu bạn thân-thân thiết, mà là kiểu... thích một người không muốn ai khác thay thế.

Minh mở to mắt, chết lặng.

– Nhưng tớ biết, tớ không phải người cậu chọn. Và giờ, tớ cũng không chắc mình còn đủ sức để tiếp tục cố gắng vì một người chẳng từng nhìn về phía mình.

Khôi quay đi, bước ra khỏi sân trường. Khi ngang qua Minh, cậu chỉ buông một câu nhẹ:

– Tạm biệt. Tớ không muốn làm bạn, nếu việc đó khiến tớ tiếp tục đau.

Minh đứng chết lặng. Tất cả những gì cậu từng nghĩ mình sẽ làm để hàn gắn, phút chốc sụp đổ.

Cậu không ngờ – người bạn mà mình tổn thương lại là người đã dành cho mình nhiều đến thế.

Sáng hôm sau, trong lớp học đông đúc, Minh không tập trung nổi vào bất cứ điều gì. Cậu nhìn trộm chỗ ngồi của Khôi – trống. Tiết đầu trôi qua, cậu vẫn chưa xuất hiện.

Không chịu được nữa, Minh quay sang nhìn về phía Yến. Giờ ra chơi hôm ấy, hành lang vắng người. Minh đứng tựa vào lan can tầng hai, tay bóp chặt nắp chai nước như để dồn hết căng thẳng vào một điểm. Khi Yến vừa bước ra, cậu vội vàng lên tiếng:

– Yến… Tớ... có chuyện muốn nói.

Yến nhướn mày, nhìn cậu bạn đang lúng túng như một đứa trẻ vừa làm điều gì sai.

– Vụ Khôi à?

Minh gật đầu. Một thoáng im lặng, rồi cậu khẽ nói:

– Hôm qua tớ đã xin lỗi. Dưới sân trường. Tớ tưởng chỉ cần nói là mọi thứ sẽ ổn hơn… Nhưng không.

Yến không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chờ Minh tiếp tục.

– Cậu ấy nói... cậu ấy thích tớ. Từ lâu rồi. Minh nuốt khan – Không phải kiểu bạn thân, mà là… tình cảm thực sự.

Yến hơi sững người. Nhưng không ngạc nhiên lắm. Ánh mắt cô trầm lại, dịu đi.

– Và cậu thấy sao? (cô hỏi, giọng không vội vã, không phán xét).

Minh siết chặt nắp chai, mắt nhìn xuống sân trường phía dưới:

– Tớ không biết. Lúc nghe Khôi nói, tớ sững lại. Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Trước giờ chỉ nghĩ Khôi là một người bạn thân… là nơi để trút hết mọi thứ mà chẳng cần giữ kẽ.

– Và giờ thì sao? (Yến tiếp tục).

Minh hít một hơi:

– Tớ thấy… mất cậu ấy rồi, tớ hụt hẫng. Không chỉ vì lời tỏ tình. Mà vì... tớ đã khiến người quan trọng rời xa. Mà không biết phải làm sao để kéo lại. Tớ muốn sửa sai, nhưng mỗi lần đối mặt lại không nói được gì hết. Tớ sợ làm Khôi đau thêm.

Yến nhìn Minh, chậm rãi nói:

– Minh, đôi khi, không phải ai cũng đợi cậu đứng yên mà quay lại. Có những người, khi đã dốc hết lòng can đảm để nói ra điều họ giữ trong lòng lâu như vậy... thì thứ họ cần không phải chỉ là một lời xin lỗi.

Minh im lặng.

– Cậu không cần phải nói "tớ cũng thích cậu" nếu không thật lòng. Nhưng nếu còn trân trọng mối quan hệ đó, cậu phải nói rõ ràng. Dù kết quả là làm bạn hay không là gì nữa... thì cũng đừng để Khôi một mình gánh nỗi mơ hồ.

Yến chậm rãi tiếp:

– Chọn giữ một người, thì phải giữ bằng sự rõ ràng, không phải im lặng. Cậu có dám làm vậy không?

Minh gật đầu, lần này là một cái gật thật chậm và chắc chắn.

– Cậu giúp tớ được không?

Yến mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhưng kiên quyết:

– Tớ giúp. Nhưng phần đi đến cuối... là của cậu. Đừng để người ta một mình lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro