25-26

25

  Đám người Triển Chiêu chỉ để lại Vương Khải, thi triển khinh công đuổi theo người áo xanh kia.

Nội lực người này đúng là không cao, công phu chỉ tàm tạm, hắn nhanh chóng bước khỏi thành liền đi thẳng về phía ngoại ô.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo một hồi đều cảm thấy, hình như người này đang đi đến trà trang Đan Thiện —– Phải đi thế nào đây.

...............

Triệu Phổ cùng Công Tôn vòng qua bụi cây tìm đường xuống núi.

Nhưng mà xung quanh có thạch sơn cùng bụi cây dày đặc, trên mặt đất lại khá trơn.

Công Tôn đi rất nhanh, Triệu Phổ đành phải kéo ngay hắn lại: "Thư Ngốc này, ngươi chậm một chút đi, làm gì cứ như ngứa răng vậy, cẩn thận khéo lại trượt xuống."

Công Tôn liếc Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ cảm thấy có phải mình lại lớn tiếng không a, có điều lúc ở trong quân hắn chỉ quen quát tháo, cũng đâu có biết đối phó với dạng thư sinh thế này đâu, lúc nào cần phải nhẹ giọng hắn sao có thể nhớ nổi chứ.

Công Tôn nhẹ nhàng ho khan một cái, hỏi Triệu Phổ: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"

Triệu Phổ ngửi ngửi bốn phía, lắc đầu.

Công Tôn sờ sờ mũi: "Hình như có chút mùi hoa ...." Công Tôn còn đang định vén một bụi cây ra tìm một cái, đột nhiên ....

Triệu Phổ từ phía sau đẩy hắn, bản thân mình cũng nghiêng người ra, cùng lúc đó "vèo vèo vèo" .... Ba mũi tên bắn từ trong bụi rậm ra, thì ra đó là một cơ quan ám khí.

Công Tôn vừa bị Triệu Phổ đẩy một cái liền lao ra ngoài mấy bước, cuối cùng vẫn không dừng lại được, trong khi đột nhiên cảm thấy dưới chân trượt một cái .....

"A..."

Công Tôn theo bản năng kêu một tiếng, sau đó lại lập tức che miệng mình lại .... Sợ bị người ta phát hiện.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Công Tôn liền hối hận, hắn cảm thấy đáng lý ra mình cần phải kêu lên mới đúng, bởi vì nơi hắn ngã xuống chính là vườn hoa trà đỏ kia.

Công Tôn thầm than một tiếng hỏng bét, cứ thế nhà xuống, cho dù không chết cũng bị thương. Mà đám hoa này gặp máu phong hầu, tất cả đều là kịch độc .... Quan trọng nhất chính là nếu như mình chết rồi hoặc bị trúng độc rồi thì sẽ không còn ai có thể giải độc a.

Chính lúc hắn đang gấp gáp, lại cảm thấy tay mình bị Triệu Phổ bắt lại.

Công Tôn kinh hãi —– Hỏng bét! Triệu Phổ!

Nhưng mà, Công Tôn còn chưa kịp lo lắng hoặc mắng Triệu Phổ một câu thì đã thấy Triệu Phổ ném Tân Đình Hầu xuống, Tân Đình Hầu vững vàng cắm giữa vườn hoa.

Triệu Phổ ôm Công Tôn xoay người trở lại, đứng trên đầu chuôi đao.

Sau đó, Triệu Phổ quan sát bốn phía một cái, phát hiện ruộng hoa này chỉ có một khoảng ở giữa mà thôi, xung quanh đều là đất trống. Vì vậy, hắn nhảy lên một cái, gót chân cũng ngoắc lên, Tân Đình Hầu bay lên.

Triệu Phổ mang theo Công Tôn rơi xuống mặt đất bằng bên cạnh ruộng hoa, đưa tay nhận lấy Tân Đình Hầu.

Công Tôn thở dài một tiếng, lần này đúng là dọa mất nửa cái mạng của hắn, đặc biệt là vừa rồi lúc Triệu Phổ đuổi theo xuống.

Lúc này Công Tôn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát tứ phía, vừa mới định bước lên nhìn xem một cái lại phát hiện dưới chân đau nhói.

Công Tôn xém chút thì ngã ngồi xuống đất, may mà có Triệu Phổ giữ hắn lại, cúi đầu nhìn chân hắn: "Sao vậy?"

Lúc này Công Tôn mới chú ý đến, vừa rồi lúc mình bị trượt xuống hinh như đã bị trật chân rồi.

Ngồi chồm hổm xuống sờ chân mình, Công Tôn nói với Triệu Phổ: "Xương không sao, chắc là trật chân rồi."

Triệu Phổ cau mày ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của hắn: "Thật sự không sao?"

Công Tôn lắc đầu một cái.

"Nhìn ngươi có vẻ rất đau." Triệu Phổ ngẩng mặt lên, nhìn mặt Công Tôn: "Hay là trở về thôi?"

Công Tôn lấy ra một cái bình rỗng cùng một cái kẹp gỗ: "Ta gắp ít hoa rồi chúng ta trở về...."

Công Tôn vừa mới dứt lời, lại thấy Triệu Phổ đột nhiên mở to mắt mà nhìn về phía rừng cây.

Công Tôn cũng nhìn sang, không thấy có dị thường gì.

Triệu Phổ khẽ cau mày.

"Sao thế?"

Triệu Phổ lắc đầu một cái: "Không sao, ngươi gắp hoa đi!"

"À." Công Tôn đưa cái kẹp ra, lại thấy Triệu Phổ đưa Tân Đình Hầu lên, mấy tiếng keng keng vang lên.

Nhìn lại, hai phi tiêu đã bị Tân Đình Hầu ngăn lại, rơi trên mặt đất.

Công Tôn hơi sững sờ ——- Có người ám toán.

Triệu Phổ nói với Công Tôn: "Tiếp tục đi!"

"Nga!" Công Tôn nhanh chóng gắp chút sơn trà hoa nhét vào trong bình, sau khi đậy kín nắp liền bỏ vào trong hà bao, nói với Triệu Phổ: "Tốt rồi!"

Triệu Phổ gật đầu một cái, đưa tay đỡ Công Tôn dậy, ôm hắn đến bên một tảng đá không xa, đặt hắn ngồi lên tảng đá.

Công Tôn vừa mới ngồi xong, liền thấy cây cối trong rừng bắt đầu đung đưa, hình như có đồ gì đó.

Công Tôn có chút lo lắng, bốn phía ngoài này đều không có ảnh vệ, ngộ nhỡ có mai phục, Triệu Phổ lại chỉ có một mình, vốn dĩ mình không có võ công đã không thể giúp gì được cho hắn, lúc này lại còn bị thương, cản chân hắn nữa.

Sau khi Triệu Phổ an bài ổn thỏa cho Công Tôn rồi, liền giơ tay lên, Tân Đình Hầu cắm mạnh xuống nền đất, hắn đứng đó, lạnh mắt nhìn về phía rừng cây.

Sau khi đám bụi cây đung đưa kịch liệt, đột nhiên ..... xuất hiện bốn hắc y nhân vên ngoài rừng cây.

Công Tôn hơi ngẩn người, hắn theo bản năng mà dụi mắt mình một cái, cảm thấy khó tin —– Mấy hắc y nhân kia ra ngoài thế nào vậy? Cứ như xuất hiện giữa không trung vậy.

Triệu Phổ thì nhướng mi: "Lâu rồi không thấy, ẩn thuật đây mà."

Công Tôn lo lắng, lặng lẽ móc từ trong y phục ra một khỏa tên lệnh, cả hai quả cầu khói mê, chuẩn bị lát nữa giúp Triệu Phổ một tay.

Nhưng mà Triệu Phổ lại nói nhỏ: "Đừng dùng tên lệnh, chung quanh đây rất nguy hiểm, bọn họ nếu chạy đến vội vàng có thể sẽ trúng cơ quan hoặc rơi xuống bụi hoa kia."

Công Tôn ngẩn người, gật đầu —- Thật ra thì Triệu Phổ tốt hơn đám hoàng thân quốc thích trong ấn tượng ban đầu của hắn nhiều, lại không phải mấy tên nhị thế thổ, còn hiểu đạo nghĩ, biết nghĩ thay cho người khác, nhân phẩm lại rất đôn hậu nữa.

Công Tôn nghĩ tới đây, lắc đầu nguầy nguậy —– Sao mình lại thấy Triệu Phổ không có khuyết điểm nào chứ.

Công Tôn cảm thấy hẳn nên nghĩ xem Triệu Phổ có khuyết điểm nào không mới đúng, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu .... Lúc này hắn cần lo lắng cho an nguy của Triệu Phổ hơn là nghĩ ưu điểm khuyết điểm gì đó.

Bốn người kia vung đao sắc lên, chia ra bốn hướng hình như đang đợi thời cơ.

Triệu Phổ đột nhiên quay đầu sang hỏi Công Tôn: "Ruộng hoa này còn cần nữa không?"

Công Tôn sửng sốt, sau đó cả kinh, bởi vì bốn hắc y nhân kia đang chớp thời cơ mà vọt tới sau lưng Triệu Phổ.

Công Tôn há to miệng định kêu, nhưng lại thấy Triệu Phổ đang nhếch khóe miệng, cười rất xấu xa....

Sau đó, Triệu Phổ đột nhiên quay đầu lại.

Không biết là do nội lực hay là do cặp mắt yêu đồng kia của Triệu Phổ quá đáng sợ mà bốn hắc y nhân đột nhiên ngẩn ra.

Công Tôn cảm thấy có một luồn gió thổi từ mặt đất lên, ngay cả tóc của mình cũng bị thôi tung bay, trên mặt đất cát bụi đã bắt đầu cuồn cuộn, Công Tôn theo bản năng mà nhắm mắt lại, giơ tay áo lên che .... Sau đó, khi hắn bỏ ống tay áo xuống thì đã thấy bốn hắc y nhân kia bay ra ngoài rồi.

Sau khi bốn người kia nặng nề rơi xuống đất liền bắn ra ngoài.

Công Tôn lại dụi dụi mắt, bởi vị vốn dĩ là bốn người, nháy mắt cái đã biến thành tám người.

Công Tôn nhịn không được há miệng —- Sao mà một người lại có thể phân thành hai chứ?

Triệu Phổ ngoáy tai: "Các ngươi từ đâu đến, Nam Miễn hay Đông Doanh, Nhật Bản a?"

Mấy hắc y nhân kia đột nhiên nhìn nhau một cái, trao đổi mấy tiếng sau đó tám người liền đứng thẳng hàng với nhau cùng lùi về, nháy mắt cái lại phân thành mười sau người rồi.

Triệu Phổ nhíu mày: "À .... Nghe giọng nói giống như Đông Doanh, Nhật Bản rồi!"

Công Tôn nói: "Hắn chắc chắn là người Đông Doanh Nhật Bản, vừa rồi bọn chúng nói, muốn bắt sống ngươi về."

Triệu Phổ nhướng mi, quay đầu lại nhìn Công Tôn: "Uy, ngay cả tiếng Nhật Bản lè lè nhè nhè thế mà ngươi cũng biết a?"

Công Tôn gấp gáp, lại thấy đám người kia bắt đầu đánh lén nữa, hắn thật muốn đạp cho Triệu Phổ một cước mới hả dạ: "Ngươi đừng có phân tâm a!" Có điều, chân hắn đang đau cho nên không đứng lên đạp được thôi.

Triệu Phổ thấy dáng vẻ của Công Tôn như vậy thì càng vui hơn, ngay lập tức quay đầu lại, quét ngang Tân Đình Hầu qua .... "Oành" một tiếng.

Đao phong mang theo nội lực này chém xuống đất một cái hố thật sâu, lại nhìn sang mười sáu sát thủ áo đen kia, tất cả đều bắn ra ngoài thật xa, lại tiếp tục biến đổi trận thế.

"Đúng rồi Thư ngốc!" Triệu Phổ đột nhiên tiện tay đem Tân Đình Hầu cắm xuống bên cạnh Công Tôn, hình như là không cần dùng nữa.

Công Tôn không hiểu nhìn Triệu Phổ.

"Còn nhớ rõ Triển Chiêu nói rằng mẫu thân hắn giậm châm một cái là mặt đất ba tầng rung chuyển không?" Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn mờ mịt gật đầu một cái.

"Ngày đó, lúc ta dạy Tiểu Lương Tử luyện công, Ân Bá mẫu có tới, Tiểu Tứ Tử liền hỏi nàng luôn." Triệu Phổ nói.

Công Tôn nhìn trời, Tiểu Tứ Tử đúng là cái gì cũng dám hỏi a, vậy mà Ân Lan Từ cũng không đá đít Triển Chiêu a, dám nói nương mình như vậy mà.

"Ân Bá mẫu có dạy cho ta hai bộ công phu, một bộ là Thiên Tự Quyết, bộ còn lại là Địa Tự Quyết, rất thú vị." Triệu Phổ khẽ mỉm cười, quay đầu qua nói với Công Tôn: "Ngươi ôm lưng đao Tân Đình Hầu đi."

Công Tôn giật mình: "Ngươi còn quay đầu lại nữa!"

Quả nhiên, đám hắc y nhân kia liền nhân cơ hội giương đao lên, đạp đất vọt tới.

Triệu Phổ đột nhiên nghiêng thân, Công Tôn cảm giác dưới đất một cỗ nội kình quét qua, hắn giật mình nhanh chóng ôm chặt thân đao Tân Đình Hầu.

Vừa rồi Triệu Phổ cắm Tân Đình Hầu xuống đất rất chặt, gần như một nữa đã chui vào lòng đất rồi, độ cao này rất vừa vặn để Công Tôn có thể ôm chặt chuôi đao.

Chỉ thấy cùng lúc với khi Triệu Phổ quay đầu lại, hắn đột nhiên giơ chân, giẫm mạnh một cước lên trên mặt đất.

"A...." Công Tôn cũng cảm giác tảng đá dưới mông mình sắp nứt ra rồi, mặt đất cứ như có người ném đá vào mặt nước vậy, nổi lên một tầng bụi đất nhỏ, sau đó theo nội kình rung động một vòng quét qua.

Mấy hắc y nhân kia lúc lùi ra sau trên người liền xuất hiện vết thương, sau đó cả người bọn họ đầy vết thương bị cào rách, bay ra rơi xuống mặt đất bên ngoài thật xa, mà rừng cây phía sau họ, soạt cái đã đổ mất một nửa.

Công Tôn há to miệng.

Triệu Phổ liền nhấn hai tay xuống một cái, thở mạnh một hơi: "Chiêu này Ân Bá mẫu dạy, thuộc Địa Tự Quyết Lôi Cổn Địa."

Công Tôn há to miệng, nhìn mặt đất nháy mắt cái đã dời sang hai bên rồi, quả nhiên là Lôi Cổn Địa.

"Còn nữa!" Triệu Phổ cười xấu xa một tiếng, lại quay đầu về nhếch mi với Công Tôn.

Công Tôn thei bản năng buông đao, Triệu Phổ rút Tân Đình Hầu lên, quay tròn một vòng, bổ một đao xuống đất hướng ra ngoài....

Công Tôn cảm giác mặt đất đột nhiên rung lên một cái. Nhưng mà .... Lại không thấy có động tĩnh gì.

Triệu Phổ thu đao.

Công Tôn chờ trong giây lát nữa, nghiêng đầu —– Chiêu này của Triệu Phổ không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn còn đang buồn bực, đột nhiên lại thấy Triệu Phổ kéo hắn lại, ôm lấy rồi nhảy lên không trung, sau đó .... Mặt đất xuất hiện vết nứt dày đặc, lại còn giống hệt vật thể sống mà lan ra bên ngoài.

Mấy hắc y nhân mới rồi đã bị thương nặng, vừa mới bò dậy đã ngã ngay xuống cái hố sâu đến nửa thước, chân bị vùi lấp không thể cử động, miệng kêu loạn không ngừng.

Triệu Phổ trở về mặt đất rồi, Công Tôn theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy cả vườn sơn trà hoa đều đã nứt ra, tất cả hoa đều bị vùi lấp hết.

Chờ cho chấn động mặt đất qua đi, Công Tôn liền nhìn bốn phía xung quanh, mới phát hiện ra nơi Triệu Phổ với mình đứng vẫn còn bằng phẳng, bốn phía xung quanh đều giống hệt cái mạng nhện, ngay cả nửa quả núi cũng bị nứt hết ra.

Công Tôn mở to mắt nhìn.

Triệu Phổ nhẹ nhàng gác một cánh tay lên bả vai hắn, mỉm cười: "Chiêu này gọi là Thiên La Địa Võng."

Công Tôn há to miệng.

Triệu Phổ đột nhiên hỏi: "Chân ngươi không đau nữa à?"

Công Tôn sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được, nhảy dựng lên tại chỗ: "Ai! Đau quá!"

Triệu Phổ nhanh chóng dìu hắn, tâm nói phản ứng của Thư Ngốc thật chậm.

Cùng lúc đó, chỉ thấy một hồng ảnh cùng một hắc ảnh rơi xuống, chính là Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, hai người bọn họ cũng vừa mới bị rung động một trận, bởi vì bụi cây ngăn cản vách núi kia cũng đã bị sập xuống rồi cho nên họ mới có thể nhìn thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ bên dưới.

Trên núi, ảnh vệ đứng quây một vòng quanh đó cũng có chút hết nói nổi.

Công Tôn nhìn cây cối bị đổ rạp bên sườn núi, đột nhiên hỏi Triệu Phổ: "Cái này, phía sau sườn núi liệu có bị ảnh hưởng gì không?"

Triệu Phổ sờ cằm: "Ách .... Quên hỏi rồi!"

................

Mà lúc này.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới đuổi kịp đến trước núi, nhìn người áo xanh kia mở cửa trà trang Đan Thiện mà đi vào trong.

Bạch Ngọc Đường đang định đi lên, đột nhiên cảm thấy mặt đất có chút rung động một cái.

Diệp Tinh sửng sốt: "Động đất sao?"

Triển Chiêu cũng giật mình: "Lôi Cổn Địa?"

Bạch Ngọc Đường cùng Diệp Tinh đồng loạt nhìn hắn: "Lôi Cổn Địa?"

Sau đó, trên sườn núi lại rung động kịch liệt một trận.

Diệp Tinh sửng sốt: "Thực sự có động đất?"

Lại nghe thấy Triển Chiêu kêu một tiếng "Nguy rồi!" xong liền kéo hai người chạy lên trên núi: "Thiên La Địa Võng a! Chuyện gì xảy ra vậy? Nương ta tới đây sao?"

Chờ đến khi Triển Chiêu lôi hai người kia lên núi xong liền nghe thấy "oành" một tiếng.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy toàn bộ trà trang Đan Thiện đã thành một đống bụi đất, trong nháy mắt, bụi bay mù trời.

Bụi mù rơi xuống, từ bên trong phế tích, chỉ thấy người áo xanh kia mờ mịt đứng giữa trà trang, sững sờ tại chỗ.

Triển Chiêu le lưỡi một cái.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: "Cảm giác này hình như là nội lực của Triệu Phổ thì phải."

Triển Chiêu gãi gãi đầu: "Hôm đó nương ta có nói với ta, nói là nội kình của Triệu Phổ rất thích hợp học Thiên Tự Quyết cùng Địa Tự Quyết của người, xem ra đúng là đã dạy cho hắn rồi."

"Thì ra là vậy." Bạch Ngọc Đường nhìn trời: "Theo tính cách của Triệu Phổ, xem ra sau này hắn đi đến đâu sẽ đạp đất đến đó đi?"

Diệp Tinh ở bên cạnh lại sờ cằm: "Công phu này có dễ học không? Đúng lúc trong cái thung lũng của ta có mấy ngôi lầu hoang muốn hủy đây!"

Triển Chiêu đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hai người, nói: "Các ngươi nhìn xem, người áo xanh kia chạy lên núi rồi!"

Triển Chiêu cau mày: "Nhìn có vẻ rất gấp gáp."

Ba người nhìn nhau một cái, đuổi sát theo sau. 



26

 Người áo xanh kia chạy thẳng đến cái thung lũng sau núi kia.


Lúc này, Triệu Phổ đã mang theo Công Tôn trốn rồi, mà những hắc y nhân kia cũng đã bị ảnh vệ trói lại mang về.

Người áo xanh nhìn ruộng hoa bị hủy hoại tanh bành kia, đột nhiên khóc thảm thiết, sau đó lao xuống, mà đúng hơn là gần như lăn xuống đồi, nằm trên ruộng hoa mà khóc lớn, khóc đến đấm ngực giậm chân.

Mọi người nghe hắn than vãn, hình như muốn nói cái gì mà —– Tâm huyết cả đời ta đã bị hủy hết rồi, ông trời không có mắt a, ông trời không có mắt a.

Công Tôn theo bản năng mà nhìn Triệu Phổ bên cạnh.

Khóe miệng Triệu Phổ co giật, gãi đầu, hình như hắn cảm thấy đau lòng chút xíu a.

Lúc này, đám người Triển Chiêu đứng nhìn trộm cách đó không xa cũng chỉ biết nhìn nhau —- Chỉ có một vườn trà thôi mà, làm gì mà tâm huyết trọn đời chứ?

Nhưng mà mọi người cũng có thể hiểu được tại sao người áo xanh kia lại nói là "ông trời không có mắt", bởi vì theo hắn thấy, đây có thể là do động đất hoặc núi lở, thiên tai gì đó, không thể nghĩ đến được lý do chẳng qua là vì Triệu Phổ muốn đùa giỡn mà thôi.

Người áo xanh kia khóc mệt rồi, cuối cùng, hắn lau nước mắt, bò dậy, lặng lẽ trở về.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi theo hắn.

Chỉ thấy hắn đến nơi gần trà trang Đan Thiện kia rồi quay lại nhìn ngôi phế tích kia một cái, lắc đầu cứ thế xoay người rời đi.

Mọi người tiếp tục theo dõi, chỉ thấy hắn trở về Ứng Thiên Phủ, đến một cửa hàng thuốc họ Trần, bước vào trong.

"Chưởng quỹ, ngài đã về rồi?" Một tiểu nhị nhỏ chạy ra.

Người áo xanh kia gật đầu một cái, nói: "Đóng cửa, hôm nay không làm buôn bán."

"A, vâng!" Tiểu nhị đóng cửa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến một hàng trà gần tiệm thuốc kia ngồi xuống uống trà, thuận tiện hỏi thăm tiểu nhị một chút về tiệm thuốc đó, với cả đầu mối về người áo xanh kia nữa.

Tiểu nhị nói, nhà này mới tới chưa lâu, mở hiệu thuốc, chưởng quỹ họ Trần, tên là gì thì không rõ, tính cách cực quái lạ, lại còn xấu tính, mặt mũi lúc nào cũng đen sì, từ trước đến giờ rất ít khi giao thiệp với người khác. Trong tiệm thuốc của hắn chỉ có hắn cùng một tiểu hỏa kế, những hỏa kế ở đó tính cách lại rất tốt, có điều hơi nhát gan, không dám nói gì lung tung, bảo là chưởng quỹ căn dặn ăn nói cho cẩn thận. Tiệm thuốc nhà họ Trần này mở cửa chưa lâu, rất ít khách, cũng chẳng hiểu tại sao lại có thể duy trì được. Vị Trần chưởng quỹ này thường xuyên đi sớm về trễ, cụ thể hắn thường làm gì thì cũng không có ai biết.

Đến chợp tối, đám người Triển Chiêu đã trở lại Hồng Anh Trại.

Vừa vào viện đã thấy Công Tôn chống gậy đi ra, vừa nhìn thấy bọn họ liền nói: "Hoa đỏ đó chính là độc nguyên! Có kịch độc. Độc bỏ trong bình trà của Tiếu Trường Khanh chính là cái đó!"

"Vậy sư phụ ta bị chết là do có âm mưu hay là bị giết lầm?" Diệp Tinh nhịn không được hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, than: "Đích xác là giết lầm!"

"Người đó muốn giết Tiếu Trường Khanh sao?" Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn lại lắc đầu: "Độc này rất đặc biệt, gặp máu là phong hầu, nhưng nếu chỉ uống vào sẽ không chết mà chỉ khiến người ta sinh ra ảo giác, hiệu quả giống như lúc Tiếu Trường Khanh điên điên khùng khùng. Đây là dược vật tốt nhất để phối hợp với Nhiếp Hồn Thuật!"

Triển Chiêu cau mày: "Vì vậy, Tiếu Trường Khanh sau đó cũng bị trúng độc, hơn nữa còn là cùng loại độc với hoa đỏ kia?"

Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu cau mày: "Như vậy tội chứng của Trần lang trung kia có thể xác thực, mặt khác, nhìn dáng vẻ hắn lúc đi tìm Đan Nghĩa Nhân, chuyện này hình như hai người đó không thoát nổi quan hệ đâu!"

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Triển Chiêu bảo Hỉ Nhi mời bọn Tiếu Trường Khanh đến, hỏi xem bọn họ có biết Trần lang trung không.

Bốn người bọn họ lại lắc đầu, cũng không nhớ rõ.

Thật ra thì nghĩ qua cũng đúng thôi, mấy người này toàn sống tại Tây Hải, hình như cũng không có cơ hội đắc tội người của Trung Nguyên đi.

"Những võ sĩ hắc y kia hẳn là người Nhật Bản." Triệu Phổ hỏi: "Các ngươi đã từng có xung đột với người Nhật Bản trên biển chưa?"

Bốn người lại tiếp tục lắc đầu, lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, sao lại còn kéo đến cả người Nhật Bản nữa?

"Mấy hắc y nhân bắt về kia đâu rồi?" Triệu Phổ hỏi Tử Ảnh.

Khóe miệng Tử Ảnh co giật: "Đầu óc đám người đó hình như không được bình thường, vừa mở miệng đã đòi tự vẫn."

Mọi người nhướng mi.

"Không phải đâu...." Diệp Tinh khoanh tay: "Đám người này chiêu mộ tự đâu đến vậy? Trung thành như thế? Thủ hạ của ta mà bị bắt chắc chắn sẽ bán đứng ta luôn ..."

Mọi người nhìn hắn một lúc lâu rồi, Bạch Ngọc Đường bưng chén trà lạnh uống một ngụm, lạnh lùng tới một câu: "Đó là vấn đề nhân phẩm."

Diệp Tinh liếc Bạch Ngọc Đường một lát, liền dán sát đến bên cạnh Triển Chiêu: "Tiểu Triển a, ngươi nói xem ngươi thích hắn ở điểm nào chứ? Thử nghĩ về người khác chút đi, thiên hạ khắp nơi đều là hoa thơm cỏ ngọt, trước mắt ngươi còn có một ngọn cỏ tốt tươi nè .... Ai nha!"

Diệp Tinh còn chưa có dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã phi cái ly vào trán hắn.

Diệp Tinh vuốt đầu quay lại trừng Bạch Ngọc Đường, đột nhiên hắn lại giống như nghĩ ra cái gì đó, cầm cái chén mà ngẩn người, nói: "Người Nhật Bản .... Hình như sư phụ ta có biết!"

"Cái gì?" Tất cả mọi người tò mò.

"Ừm...." Diệp Tinh nhớ lại một chút: "Là thế này, khoảng một năm trước, ta có đến thăm sư phụ ta, lúc lên núi có đụng phải mấy người Nhật Bản xuống núi. Bởi vì trên núi chỉ có mình sư phụ ta ở cho nên ta cảm thấy có thể mấy người đó đến tìm sư phụ ta. Lúc lên núi, ta có hỏi nhưng sư phụ lại chỉ qua loa mà trả lời, có điều từ trước đến giờ người đều có rất nhiều bạn bè cho nên ta cũng không quá để ý."

Vừa nói, Diệp Tinh chỉ chỉ chỗ cái chén đập vào trán mình, nói: "Ta nhớ có một người Nhật Bản dẫn đầu đối mặt với ta một cái, hắn mặc rất kín, cứ như sợ người ta thấy mặt vậy. Nhưng mà ta nhớ rõ, giữa khóe mắt và trán hắn có một vết sẹo lớn rất kỳ lạ."

"Lạ thế nào?" Công Tôn hỏi.

"Chính là .... Cảm giác giống như bị bỏng lưu lại, có vẻ rất xấu xí." Diệp Tinh nhớ lại: "Đúng rồi!"

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Chẳng qua còn chưa đợi Diệp Tinh nói thì Thiên Tôn đã đột nhiên hỏi: "Hắn có một con mắt giả bằng hạt châu, lòng trắng rất lớn còn lòng đen chỉ có chút xíu, nhìn rất đáng sợ có phải không?"

Tất cả mọi người cùng nhìn Thiên Tôn, Diệp Tinh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"

Ân Hậu suy nghĩ một chút, hỏi Thiên Tôn: "Ai vậy? Nghe quen tai!"

Mọi người hoảng sợ mà há to miệng, lại có người Thiên Tôn nhớ nhưng mà Ân Hậu không có nhớ.

"Nói cách khác .... Chắc không phải cấp bậc võ lâm tiền bối trên trăm tuổi đó chứ?" Triển Chiêu hỏi.

Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa cũng lắc đầu, mờ mịt, tỏ vẻ từ trước giờ chưa từng nghe qua.

Lục Tuyết Nhi cùng Ân Lan Từ cũng không rõ.

Mọi người nhìn Tứ thánh Tây Hải một chút, bốn người này vẫn duy trì y nguyên cái vẻ mặt ngu ngốc, vừa hỏi đã lắc đầu không biết.

Thiên Tôn lắc đầu, nhìn Tây Hải Tứ thánh: "Các ngươi cũng không nhớ? Ta nói này, các ngươi ngoại trừ chỉ biết hận Ân Hậu ra, thì ngay cả họ của mẹ mình là gì các ngươi có nhớ nổi không a?"

Khóe miệng bốn người co giật kịch liệt.

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn: "Hình như ta cũng gặp ở đâu đó rồi ...."

Thiên Tôn cấm ngữ: "Con mắt đó của hắn chính là do Lão Phong gắn lên cho hắn, ngươi còn quên?"

Ân Hậu hơi sửng sốt, sau đó vỗ bàn một cái: "A.... Ta nhớ rồi! Là tên Nhật Bản đó!"

Tất cả mọi người tò mò: "Tên Nhật Bản gì?"

"Chuyện này xảy ra vào hơn ba mươi năm trước đi, không tới bốn mươi năm." Ân Hậu nói: "Năm đó ta cùng Lão quỷ Thiên Tôn cùng Phong Lão đầu đi ra biển chơi."

"Phong Lão đầu là ai?" Mọi người tò mò.

"À, Y Thánh Phong Tử Phàm." Thiên Tôn nói.

Mọi người cũng đã được nghe cái tên này, đây chính là một vị y sinh nổi tiếng hơn trăm năm trước, nghe nói là đã chết rồi, không nghĩ tới hắn còn sống.

"Hắn còn sống sao?" Công Tôn vẻ mặt say mê: "Thật muốn học y thuật của hắn!"

Triệu Phổ chọc chọc Công Tôn: "Ngươi mà còn cần học ai nữa?"

Công Tôn nghiêm mặt: "Y Thánh là tuyệt thế kỳ tài, sư phụ ta nói đó!"

Mọi người đột nhiên thật tò mò.

Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Công Tôn: "Sư phụ ngươi chính là người dạy y thuật cho ngươi đúng không?"

"Ừ! Lại nhắc tới, ta đây chính là cả đời đều gặp được cao nhân. Từ lúc ta biết nói chuyện cho đến khi hơn hai mươi tuổi đều có mấy người kỳ kỳ quái quái nhưng y thuật cao minh đến dạy ta." Công Tôn nói: "Trong đó có bốn người dạy ta lâu nhất. Một trong bốn người đó, chính là Tam sư phụ của ta nói, Y Thánh Phong Tử Phàm là thiên hạ vô song!"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đột nhiên sửng sốt, nhìn Công Tôn: "Thiên hạ vô song sao?"

"Vâng!" Công Tôn gật đầu: "Sư phụ con rất sùng bái hắn, mỗi ngày đều khen hắn một cách khác nhau, cái gì mà thiên thu vạn thế a, cái gì mà tiền thế hậu thế đều không sánh được a ....."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn trầm mặc một lúc lâu, hỏi Công Tôn: "Sư phụ ngươi tên gì?"

Công Tôn nói: "Sư phụ con là Thần Phong."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều đỡ trán, Vô Sa thì bị sặc nước trà, Lục Thiên Hàn lại nhẫn cười.

Công Tôn không hiểu: "Sao vậy?"

Thiên Tôn bất đắc dĩ mà vỗ vỗ Công Tôn, nói: "Ta còn khó hiểu sao ngươi còn trẻ như vậy đã có một thân y thuật thế này, thật là kỳ duyên a!"

Công Tôn lại càng khó hiểu.

Ân Hậu nói với hắn: "Bởi vì có quá nhiều người tìm Phong Tử Phàm xin chữa bệnh, hắn không cứu hết được, hơn nữa lại sợ cứu phải người không nên cứu cho nên dùng tên giả là Thần Phong."

Công Tôn há to miệng, kêu lên: "Cái Lão đầu tự luyến đó sao? Con còn nói tại sao hắn ai cũng không phục mà lại đi thần phục Phong Tử Phàm chứ!"

"Hắn chính là tên tự luyến bản thân mà!" Thiên Tôn bật cười: "Hắn dạy ngươi đến khi nào?"

"Nga .... Trước lúc con đi Tây Vực hắn nói cái gì cần dạy cho con thì cũng đã dạy hết rồi, sau này để con tự lực, có duyên sẽ gặp lại sau." Công Tôn bất đắc dĩ: "Sau này lúc con nuôi dưỡng Tiểu Tứ Tử, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến chơi, Tiểu Tứ Tử cũng biết mà, đúng không?"

"Vâng!" Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Phong gia gia!"

"Lần trước Lão Phong vẫn còn ở Ma cung hết ăn lại uống a." Hồng Cửu Nương chen miệng nói: "Hơn nửa tháng trước hắn nhận được thư từ Nam Hải cho nên mới chạy đi tìm bằng hữu uống rượu."

"Ừ.... Ban Nguyệt Tiên tìm hắn đi." Thiên Thôn gật đầu.

"Minh Y Ban Nguyệt Tiên sao?" Bạch Ngọc Đường cũng nghe qua cái tên này.

Lúc này liền nghe thấy Công Tôn đột nhiên hỏi: "Cái này .... Minh Y Ban Nguyệt Tiên, chẳng lẽ cũng dùng tên giả sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Ân Hậu gật đầu: "Đúng vậy, những người đã đạt đến cấp bậc thần y đều phải dùng tên giả cả."

Khóe miệng Công Tôn co giật: "Vậy, có phải hắn gọi là Nguyệt Trung Thiên không ạ?"

Vô Sa lắc đầu: "Nguyệt Trung Thiên là tên giả của Y Tổ Liêm Phi."

"Một lão hòa thượng gầy nhằng phải không ạ?" Giọng Công Tôn bỗng dưng cao vút lên.

Tiểu Tứ Tử cũng hỏi: "Có phải là Hòa thượng rượu thịt trong một áp tự ở đầu thôn không nha?"

Ân Hậu gật đầu: "Ừ, đích xác là một hòa thượng giả."

"Vậy thì Ngọc Liên Tiên thì sao ạ?" Công Tôn hỏi.

"Ngọc Liên Tiên là tên giả của Ban Nguyệt Tiên." Lục Thiên Hàn gật đầu.

"Khụ khụ." Công Tôn ho khan một lúc, cuối cùng cũng hỏi thêm một câu: "Ừm .... Một lão đầu râu bạc, đầu hói, dáng dấp y như Nguyệt Lão, mở miệng nói tên .... Hồ Lô Tôn giả ...."

"Phốc." Vô Sa phun cả trà ra ngoài: "Y Tiên lão quái Tiêu Hồ Lô."

Thiên Tôn cười, chẳng lẽ bốn người bọn họ chính là bốn sư phụ dạy ngươi lâu nhất sao?

Công Tôn gật đầu: "Bốn lão đầu đó cứ đụng phải nhau là làm rùm beng cả lên, một Hòa thượng rượu thịt, một lão đầu háo sắc, một người cuồng tự luyến, còn một người là siêu cấp đại tửu quỷ."

Ân Hậu vỗ tay một cái thật vang: "Không sai, bốn tên này năm đó cũng được xưng là Thiên hạ đệ nhất thần y, cuối cùng cũng không phân ra cao thấp được."

Mọi người hoảng sợ.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt: "Bốn gia gia lợi hại lắm sao?"

Triệu Phổ tiến tới, nhỏ giọng nói Công Tôn: "Không phải ngươi vẫn nói ta hồ đồ sao, ngay cả môn phái của sư phụ mình mà cũng không biết rõ lắm! Còn ngươi thì ngu hơn bò à! Bốn lão tiên nhân dạy ngươi nhiều năm như vậy mà ngươi cũng chẳng nhận ra ai!"

Công Tôn lúng túng, sờ cằm —- Qủa nhiên là chân nhân bất lộ tướng mà.

"Cũng không phải tình cờ như vậy!" Ân Hậu nói: "Đại khái là do Ngân Yêu Vương bảo bọn họ đến chỗ nào để tìm đồ đệ, cuối cùng lại tìm được ngươi."

Công Tôn cảm khái: "Ngân Yêu Vương thật thần a ...."

Mọi người lần này cũng hiểu được, khó trách sao Công Tôn còn trẻ mà đã có y thuật kinh người, thì ra là còn có sư thừa như vậy a.

Âu Dương thấy Triệu Phổ còn đang cố gắng chê cười Congo Tôn, liền tiến tới phun cho hắn một câu: "Năm đó có được nhân tài như vậy đứng trước đại trại của chúng ta muốn đến nương tựa, vậy mà ngươi lại cho người đuổi đi ....." Vừa nói, Âu Dương vừa giơ ngón cái với Triệu Phổ: "Bò!"

Trâu Lương cũng nhân tiện giơ thêm ngón nữa.

Triệu Phổ cấm ngữ.

"Người Nhật Bản đó do Phong Tử Phàm cứu được sao?" Bao Đại nhân đem đề tài kéo lại.

Ân Hậu nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Lúc chúng ta trên thuyền, thấy hắn đang ôm một cái bè gỗ mà trôi theo dòng biển lớn ...."

Tất cả mọi người cau mày.

"Sau khi cứu hắn lên, thấy cả người hắn đều đầy vết thương, một con mắt còn bị mất. Phong Lão đầu nói, hắn đụng phải lôi hỏa đạn, bị nổ nên mới thương tích như vậy." Thiên Tôn nói: "Phong Lão đầu gắn cho hắn một con mắt giả lên, vốn dĩ cũng định tìm cho hắn một viên gần giống với mắt thật, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thế nhưng hắn lại muốn viên như vậy."

"Tại sao?" Triển Chiêu tò mò.

"Hắn nói, hắn muốn ghi nhớ những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay, sau này còn phải trả thù." Thiên Tôn than thở.

Mọi người suy nghĩ một chút, nghe khẩu khí của Thiên Tôn vừa rồi: "Người này có quan hệ gì với Tây Hải Tứ thánh sao?"

Thiên Tôn ngẩn người: "Ta cũng không biết, nhưng mà lúc đó chúng ta có đụng phải Tây Hải Tứ thánh kia, người Nhật Bản đó cũng gặp được họ .... Có điều, hình như mọi người đều không nhớ rõ!"

Tây Hải Tứ thánh suy nghĩ một chút, nói: "Nhắc tới ...."

"Lúc đó chúng ta ra biển làm việc, vừa lúc đụng phải thuyền của bọn Ân Hậu cho nên có chút giống như cừu nhân gặp nhau, tiến lên chê cười mấy câu." Tiếu Trường Khanh cũng nhớ rõ chuyện năm đó: "Nhưng mà lúc đó có còn người khác ở đó nữa không, ta cũng không nhớ lắm."

Ba người khác cũng gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: "Bình thường người đều không nhớ nổi, sao lần này lại nhớ hắn?"

"Ừm...." Thiên Tôn suy nghĩ một chút: "Không biết, người nọ cho ta cảm giác rất không tốt, hình như có thâm cừu đại hận gì đó, dáng vẻ rất không vui. Không biết tại sao ta lại nhớ ánh mắt hắn."

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa, nhiều lúc Thiên Tôn cứ như trẻ nhỏ, có điều đối với một số chuyện, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tình cảm, hắn cũng sẽ giống tiểu hài nhi, rất nhạy cảm. Có lẽ người Nhật đó thù oán quá sâu cho nên mới ảnh hưởng đến Thiên Tôn, khiến cho hắn khắc sâu trí nhớ đến vậy.

"Người Nhật Bản đó có liên quan đến vụ án này sao?" Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

Mọi người suy nghĩ một chút, mặc dù không có chứng cớ trực tiếp nào thế nhưng vẫn luôn cảm thấy hình như có liên quan gì đó.

"Bốn người các ngươi." Ân Hậu hỏi lại Tây Hải Tứ thánh: "Chắc chắn trước kia chưa từng thấy qua hoặc đắc tội người Nhật Bản nào sao?"

Bốn Lão đầu bắt đầu gãi đầu gãi tai suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu, quả thật chưa từng có chuyện như vậy.

"Bốn người chúng ta dù sao cũng là danh môn chính phái." Tiếu Trường Khanh bất đắc dĩ: "Trừ việc .... Thỉnh thoảng đi gây phiền toái cho ngươi ra thì bình thường chúng ta chỉ làm chuyện tốt không làm chuyện xấu!"

"Trừ người Nhật đó ra." Bàng Thái sư đến tham gia náo nhiệt đột nhiên hỏi: "Mỗi người các ngươi còn biết người Nhật nào khác không?"

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng lắc đầu tỏ ý không biết, chỉ có duy nhất Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người một chút.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: "Ngay cả ở Đông Doanh Nhật Bản mà ngươi cũng có hoa đào sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: "Cái gì mà hoa đào với chẳng hạnh đào, đương nhiên là không phải rồi .... Nhưng mà ta quả thực có biết một người Nhật Bản, hắn là một thương nhân, thường buốn bán với bọn đại ca ta, ta cảm thấy có thể hỏi hắn một chút."

Tất cả mọi người sửng sốt: "Hỏi hắn?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: "Người Nhật ở Trung Nguyên không nhiều lắm, người kia còn có một con mắt giả rõ ràng như vậy, có thể sẽ có người biết hắn, biết đâu lại hỏi được thân phận thực sự của hắn."

Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa bảo Nhạc Nhi cầm giấy bút tới: "Ta viết cho Tứ ca một phong thư, bảo hắn hỏi giúp một câu."

Tất cả mọi người gật đầu —— Tương Tứ gia làm việc a! Này yên tâm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #haihuoc