CHƯƠNG 599 ĐỒNG HỌC
ĐỒNG HỌC
Edit: Carmen (Vi Vi)
Beta:Ruby
Triệu Phổ một đường đi theo Công Tôn vào khu phố xá sầm uất của Tô Châu phủ.
Trên đường đi Công Tôn mua không ít đồ vật, nhìn như là lễ vật dùng để tặng đồng học.
Triệu Phổ híp mắt, bắt đầu nhớ xem Công Tôn có đưa lễ vật cho mình hay không? Suy nghĩ nửa ngày, Triệu Phổ yên lặng gật gật đầu —— thư ngốc kia tặng cho mình mấy cú đấm, phi cước, còn có các loại đồ vật có thể dùng để ném người như chậu hoa, chén đĩa linh tinh. . .
"Ác nha." Lâm Dạ Hỏa đứng xem náo nhiệt không sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cũng không nhìn ra sắc mặt Triệu Phổ vô cùng không tốt, vuốt cằm nói: "Công Tôn rất khách khí nha! Xem ra là giao tình không tồi."
Triệu Phổ tiếp tục bĩu môi.
Âu Dương còn đi lên bồi thêm một câu: "Không biết đồng học kia của Công Tôn rốt cuộc có bộ dạng gì nha."
"Đồng học của Công Tôn sao . . . Chắc là loại hình công tử văn nhã đi." Long Kiều Quảng tiếp tục bổ xuống một đao.
Trâu Lương đến một cái tổng kết cuối cùng: "Dù sao khẳng định không phải là dạng khí chất lưu manh."
Triệu Phổ quay đầu lại liền đá ba tên huynh đệ kết nghĩa: "Các ngươi theo tới để làm chi! Đáng ghét!"
"Chúng ta sợ ngươi trong chốc lát bị kích thích quá độ gây tai nạn chết người chứ sao!" Long Kiều Quảng ôm cánh tay.
"Đúng vậy, vạn nhất ngươi động thủ làm thịt đồng học của người ta thì phải thế nào?"
Triệu Phổ nghẹn một bụng oán khí, tiếp tục đi theo.
Công Tôn bọn họ cũng không biết Triệu Phổ đang bốc hỏa ở phía sau, một đường này đi rất vui vẻ.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên lưng Tiểu Ngũ, Tiểu Lương Tử chạy trước chạy sau, nhìn đến cái gì ăn ngon cái gì thú vị đều mua đến cho Tiểu Tứ Tử.
Lâm Dạ Hỏa ở phía sau nhìn thấy chỉ biết lắc đầu: "Ai nha, tiểu lang tử kia bình thường lăn lộn với Bạch lão Ngũ lâu quá, đến nỗi không biết cái gì gọi là tiết kiệm nữa rồi!"
Trâu Lương liếc hắn một cái: "Thời điểm ngươi mua quần áo cũng là cái đức hạnh này thôi."
Lâm Dạ Hỏa trắng mắt liếc Trâu Lương, đồng thời chú ý tới cách đó không xa có một gian hàng bán gấm Tô Châu, cửa hàng này ngày hôm qua hắn không đi dạo đến, vì thế Hỏa Phượng chợt lóe rồi biến mất. . .
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng quay đầu lại nhòm nhòm ngó ngó . . . Ai nha, Trâu Lương cũng không thấy bóng dáng luôn rồi.
Hai người xáp tới bát quái với Triệu Phổ: "Ai nha, huynh đệ bị bắt cóc mất rồi!"
Triệu Phổ đột nhiên chỉ tay xa xa nói với Long Kiều Quảng : "Sư phụ ngươi kìa."
"Hả?" Long Kiều Quảng nhảy dựng lên, hướng phía xa xa vừa nhìn vừa hỏi: "Chỗ nào đâu, chỗ nào đâu?" Vừa buông tha cho Triệu Phổ để đi tìm sư phụ hắn.
Âu Dương kéo cổ áo hắn lại, "Ai. . . Đầu năm nay huynh đệ như quần áo! Có tình có nghĩa cũng chỉ còn mỗi đại gia ta."
Vừa mới dứt lời, Triệu Phổ chỉ một ngón tay về hướng ngược lại: "Bên kia thiệt nhiều mỹ nữ kìa!"
"Hả?" Âu Dương liền lủi theo hướng ngón tay Triệu Phổ chỉ, vừa tìm khắp nơi, "Mỹ nữ ở đâu?"
Long Kiều Quảng chọt chọt Âu Dương, chỉ Triệu Phổ sắp chạy mất dạng đằng trước, mới không để ý có một chút thì Triệu Phổ đã sắp quẹo vào trong ngõ hẻm, hai người liền vội vàng đuổi theo.
Mới vừa quẹo vào ngõ nhỏ, Triệu Phổ lại lui đi ra, kéo hai người bọn họ núp sau góc tường.
Chỉ thấy lúc này, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ đã đến trước cổng nhà lớn bên trong ngõ hẻm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Long Kiều Quảng thăm dò nhìn ra cổng lớn kia một chút, quay đầu lại nói với Triệu Phổ : "Ai nha, vừa nhìn là biết người ta đích thực là dòng dõi thư hương giàu có rồi!"
Khóe miệng Triệu Phổ co rút, chỉ vào mũi mình: "Giàu hơn nữa thì có thể giàu hơn nhà ta không?"
Đang nói chuyện, chợt nghe "Cọt kẹt" một tiếng, cổng lớn mở ra.
Lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử khoan khoái mà hô một tiếng: "Mạnh Mạnh!"
Đồng thời, cũng truyền đến một giọng nam dễ nghe: "Tiểu Tứ Tử! Công Tôn hiền đệ!"
Đám người Triệu Phổ ló đầu ra nhìn, chỉ thấy Công Tôn cười nói: "Mạnh đại ca, đã lâu không gặp."
Nói xong, Công Tôn mang theo đồ vật đi vào trong, Tiểu Tứ tử đã sớm chạy vào trong.
Tiểu Lương tử cũng lanh lợi mang theo Tiểu Ngũ đi vào, cửa lớn đóng lại.
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng nhướng mày với Triệu Phổ, "Hiền đệ nha!"
Long Kiều Quảng cũng nhướng mày tiếp theo: "Đại ca nha!"
Triệu Phổ thực muốn rút giày đập hai người bọn họ.
Long Kiều Quảng kết luận: "Nghe thanh âm tuyệt đối là suất ca nha!"
Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhìn hắn, "Nghe thanh âm thì Bàng thái sư cũng là suất ca đó."
Âu Dương nhẫn cười: "Ngươi đây là thẹn quá hóa giận đi? Đối mặt hiện thực đi! Người ta là người có thanh mai trúc mã đó!"
Trên trán Triệu Phổ nổi đầy gân xanh, "Đại gia ta cũng là người có thanh mai trúc mã!"
"Ai vậy?" Âu Dương nghiêng đầu hỏi.
Triệu Phổ một phen tóm lấy cái đầu tóc đỏ rực của hắn nện cho vài cái: "Ngươi chứ ai!"
Long Kiều Quảng vội vàng cứu Âu Dương, một bên đập Triệu Phổ, "Người ta vào nhà rồi, ngươi không đi theo hả?"
Triệu Phổ rốt cục cũng đem chỗ oán khí dồn nén trút hết lên đầu Âu Dương, sau đó vung tay áo, bay lên nóc nhà, chuẩn bị lén lút xem xét vị "Mạnh huynh" kia một chút.
Âu Dương vẫn còn rất bất mãn xoa xoa đầu: "Thiếu chút nữa bị hắn kéo trọc."
Long Kiều Quảng đi tới cửa, nghĩ xem từ phương hướng nào đi vào thì mới tốt, lại chú ý tới. . . cửa nhà đó không phải bậc thang, mà là một sườn dốc.
Hữu tướng quân sờ sờ cằm, suy nghĩ, vì cái gì đại môn không phải bậc thang mà lại làm thành sườn dốc? Chỗ này để cho xe ngựa qua hay sao? Nhưng mà cửa này cũng không có lớn lắm. . .
Hắn đang nghi hoặc, vừa nhìn thấy Âu Dương trên nóc nhà đang ngoắc ngoắc hắn, kia ý tứ —— nhanh lên!
Long Kiều Quảng cũng nhảy lên nóc nhà.
Triệu Phổ mang theo hai tên huynh đệ xem náo nhiệt cùng nhau lẻn vào gia môn vị "đồng học" của Công Tôn.
Tòa nhà không nhỏ, vừa nhìn là thấy ngay có của cải, cũng có chút khí chất thư hương. Sau khi vào cửa có mấy tòa nhà, phía sau truyền đến tiếng cười nói.
Đám người Triệu Phổ vượt qua mấy tòa núi giả, nhảy lên một tòa đình nhỏ, đến phía trên nóc một dãy nhà, sau đó nhìn nhìn. . . Chỉ thấy phía sau tòa nhà là một hoa viên xinh đẹp, trong viện trồng không ít kỳ hoa dị thảo. Triệu Phổ liếc mắt một cái liền nhìn ra, những hoa cỏ kia không phải là loại hoa cỏ thông thường, mà là dược liệu, bởi vì trong viện của Công Tôn tại Khai Phong Phủ cũng có trồng rất nhiều.
Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiểu Chinh đúng lúc mà nháy mắt với Triệu Phổ, ý là —— ngươi xem sở thích của người ta rất hợp nhau, ngươi ngay cả nhân sâm với củ cải cũng không phân biệt được!
Triệu Phổ càng không được tự nhiên, không thể nào vui nổi mà nhìn vào trong viện, chỉ thấy bên trong hoa viên, Tiểu Tứ Tử ngồi ở bên cạnh bàn đá, Tiểu Lương Tử thì đang châm trà.
Triệu Phổ híp mắt —— đồ đệ nhà hắn không phải rất tự do thoải mái vừa ngang tàng vừa buông thả hay sao, hôm nay thế nào lại ngoan như vậy, chẳng lẽ vị "Mạnh huynh" kia thực làm người ta thích?
Lại nhìn đến Công Tôn, chỉ thấy hắn đang bưng chén trà, nhìn về phía đối diện mỉm cười.
Triệu Phổ liếc mắt nhìn theo hướng Công Tôn đang nhìn, đầu tiên là thấy Tiểu Ngũ đang ngồi ngáp, sau đó thấy một bàn tay đang sờ sờ cái đầu bự của Tiểu Ngũ, "Này là Bách thú chi vương, vậy mà lại nhu thuận như thế, thật sự là thần vật."
Từ cái tay kia nhìn xem, đúng là không nhìn ra vấn đề gì, chỉ là tay của một nam tử bình thường, thuận theo bàn tay nhìn lên thì thấy ống tay áo màu đen.
Triệu Phổ sờ cằm —— cũng thích mặc hắc y?
Nhìn lên phía trên, chỉ thấy một người đang cúi đầu, tuổi nhìn so Công Tôn lớn hơn một chút, đang mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ, vừa nói chuyện với Công Tôn.
Âu Dương cùng Long Kiều Quảng cũng giúp đỡ Triệu Phổ xem tướng cho vị kia —— tổng thể mà nói cảm giác ôn hòa, không giống như hình tượng công tử văn nhã mà họ tưởng tượng lúc trước, cảm giác có chút mộc mạc.
Chờ quan sát thanh niên kia từ trên xuống dưới một lần, cả ba người Triệu Phổ đều ngây ngẩn cả người —— người này ngồi ở trên một cái xe lăn.
Triệu Phổ có chút mờ mịt, Âu Dương cùng Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau, hiểu được vì sao trước cửa lại không phải bậc thang mà làm một sườn dốc, nguyên lai vị đồng học của Công Tôn đi lại không tiện.
"Hiền đệ, sao lại đến Tô Châu phủ?" Vị đồng học kia hỏi.
"Nha, ta đến làm ít chuyện, thuận đường tới thăm ngươi một chút." Công Tôn cười cười.
Triệu Phổ có chút nghi hoặc —— Công Tôn là vì thận trọng sao? Không nhắc đến tý gì về việc hắn đến đây là để tham dự hôn lễ. . .
Vị Mạnh huynh kia thản nhiên nói, "Nghe nói hiền đệ đã đầu quân vào Khai Phong Phủ."
Công Tôn tựa hồ có hơi chút lúng túng.
"Đừng hiểu lầm, ta đương nhiên sẽ không trách ngươi! Bao đại nhân là một vị quan tốt như vậy, ngươi đi theo ông ấy tự nhiên là có đạo lý, chẳng qua. . ." Mạnh huynh kia tựa hồ có chút lo lắng, "Ngươi cùng nhiều võ nhân như vậy cùng một chỗ sớm chiều ở chung, nhất định phải cẩn thận, nhất là Tiểu Tứ Tử, ngàn vạn lần phải cách bọn võ nhân điên điên khùng khùng kia xa một chút."
Đám người Triệu Phổ hai mặt nhìn nhau, "Điên điên khùng khùng"?
Công Tôn bất đắc dĩ cười cười, tựa hồ thực xấu hổ, bất quá cũng không phát biểu gì để phản bác, tiếp tục châm trà cho hắn, đem đề tài dời đến vấn đề dược lý, hai người quả nhiên đều là lang trung, tán gẫu tương đối hợp ý.
Âu Dương chọt chọt Triệu Phổ.
Triệu Phổ quay đầu lại.
Long Kiều Quảng cũng trừng mắt nhìn, kia ý tứ —— Công Tôn không cho chúng ta theo tới, hình như là có chút lý do.
Triệu Phổ cũng phát hiện, vị đồng học này của Công Tôn, có vẻ rất chán ghét võ nhân.
Mọi người ngồi hàn huyên một lát thì thấy quản gia mang theo nha hoàn tới dọn bàn, chuẩn bị ăn cơm.
Có một nha hoàn cầm đĩa đựng đậu phộng vừa xoay người thì bị Tiểu Ngũ ngồi xổm ở một bên làm cho hoảng sợ, lảo đảo một cái, cái đĩa trong tay liền bay ra.
Tiểu Lương Tử theo bản năng thuận tay chụp lấy, thuận tiện đem những đậu phộng cũng đều tiếp được, vọt đến kia nha hoàn bên người, đem đĩa giao cho nàng.
Tiểu nha hoàn kia mở to hai mắt nhìn Tiểu Lương Tử, sau đó nhận lấy cái đĩa rồi vội vã bỏ chạy, dường như bị dọa sợ.
Tiểu Lương Tử gãi đầu, có chút không hiểu, tuy rằng bé không giống Cận Nhi người gặp người thích nhưng cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ bao giờ, nha hoàn kia bị sao vậy? Trước kia tại Khai Phong Phủ mỗi khi giúp đám nha hoàn tiếp được chén đĩa, những tỷ tỷ đó đều rất vui vẻ!
Nhìn lại trong viện, không khí trong nháy mắt như bị đông cứng lại.
Tiểu Lương Tử quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn hắn, Công Tôn tỏ ra có chút bất đắc dĩ, mà vị đồng học họ Mạnh kia, lúc này sắc mặt hết sức khó coi.
Tiểu Lương Tử ngược lại nhớ ra, vừa rồi trong lúc cấp bách bé quên mất, trên đường tới đây, Cận Nhi có nhắc nhở bé, nói vị đồng học này của Công Tôn tiên sinh không thích võ nhân, cho nên muốn bé ngoan ngoãn một chút. Đáng tiếc Tiểu Lương Tử hoang dã quen rồi, chưa bao giờ ngoan ngoãn, vì thế chẳng mấy chốc đã bại lộ.
Lúc này, rượu và thức ăn đều đã lên đủ, sắc mặt vị đồng học của Công Tôn thoáng dịu đi một chút, nói: "Ăn cơm đi."
Công Tôn gật đầu, mọi người ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.
Tiểu Lương Tử lúc này cũng nề nếp hơn, nhìn đối diện giữa Công Tôn cùng vị đồng học kia tựa hồ là không có đề tài gì thảo luận, có chút lo lắng, không phải là mình đã gây rắc rối rồi chứ?
Tiểu Tứ Tử gắp cho Tiểu Lương Tử đũa đồ ăn, lại gắp đồ ăn cho vị đồng học họ Mạnh kia, cười tủm tỉm nói với hắn: "Mạnh Mạnh, nhà Tiểu Lương Tử ở tại Tây Vực nha."
"A. . ." Thần sắc của vị Mạnh huynh kia hòa hoãn hơn, "Nhìn dung mạo quả thật không quá giống người Trung Nguyên, người Tây Vực tính cách vẫn tương đối phóng khoáng, cũng sùng bái võ học."
Tiểu Lương Tử cười hắc hắc, cũng không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn bưng bát ăn cơm, Tiểu Tứ Tử không giúp bé gắp đồ ăn bé cũng ngại không dám tự mình gắp, sợ động tác đưa đũa không đủ nhã nhặn lại bị ghét bỏ.
Triệu Phổ nhíu mày.
Âu Dương cùng Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau —— không khí rất áp lực, thư sinh này thế nào lại quái dị như vậy?
Triệu Phổ ghét bỏ ——thư ngốc nhà ta đáng yêu hơn hắn nhiều!
Có Tiểu Tứ Tử vui vẻ chọc ghẹo, trong chốc lát không khí liền trở nên tốt hẳn lên, Mạnh huynh liền hỏi Tiểu Tứ Tử, mấy năm nay tại Khai Phong sống như thế nào? Có kết giao với bằng hữu mới không.
Tiểu Tứ Tử vui tươi hớn hở nói đã kết bạn với rất nhiều người nha!
Mạnh huynh kia liền hỏi bé thích nhất người nào, Tiểu Tứ Tử không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Cửu Cửu nha!"
Công Tôn liếc Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Lương Tử ngưỡng mặt lên nhìn Cận Nhi nhà mình.
Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bổ sung: "Cũng thích Tiểu Lương Tử nhất nha!"
Tiêu Lương cười tủm tỉm.
Trên nóc nhà, Triệu Phổ nhướng một bên mày, hài tử ngoan! Không uổng công ta thương con như vậy!
"Cửu Cửu?" Mạnh huynh tò mò, "Cũng là sư gia của Khai Phong Phủ sao?"
"Sư phụ ta. . ." Tiểu Lương Tử vừa định giới thiệu Triệu Phổ, Công Tôn ở dưới bàn 'nhẹ nhàng' đạp bé một cước.
Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái.
"Cửu Cửu là tức phụ nhi của phụ thân nha." Tiểu Tứ Tử nói một câu, vị Mạnh huynh kia bị sặc nước trà, sau đó vừa cười vừa đấm ngực: "Hiền đệ thế nhưng đã lập gia đình? Chuyện lớn như vậy như thế nào không cho ta biết một tiếng? Quả thực không nể tình đồng học giữa chúng ta, ha ha ha, đến! Phạt ba chén rượu!"
Công Tôn há to miệng, vừa tiếp rượu vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, oa nhi này lại nữa rồi!
Trên nóc nhà, tâm tình Triệu Phổ cực kỳ tốt.
Long Kiều Quảng cùng Âu Dương nhìn sắc mặt đắc ý của Triệu Phổ, cảm thấy chỗ nào đó dường như không đúng lắm, bất quá nếu Triệu Phổ không để ý, vậy bọn hắn cũng lười quản. . .
"Ngươi cũng là, như thế nào chỉ đến một mình, phải mang đệ muội đến chứ!" Mạnh huynh trách móc Công Tôn.
Công Tôn xấu hổ, nghĩ nên mau mau dẫn Tiểu Tứ Tử đi thôi, cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị lộ.
"Đúng rồi. . ." Mạnh huynh uống vài chén rượu, có chút lo lắng hỏi Công Tôn: "Ta nghe nói, ngươi cùng Triển Chiêu đồng thời làm việc tại Khai Phong Phủ phải không?"
Công Tôn hơi hơi sửng sốt, nói: "Triển Chiêu là Nam Hiệp Khách."
"Nghe nói hắn là hậu nhân của Ma Cung, các ngươi đồng thời đảm nhiệm chức vụ tại Khai Phong Phủ, hắn có làm khó dễ ngươi không?" Mạnh huynh hỏi.
Ba tên trên nóc nhà thiếu chút nữa cười văng, Triển Chiêu "làm khó dễ" Công Tôn? Không thể nào tưởng tượng được ra hình ảnh kia. Triểu Chiêu giống như con mèo, lắc lắc đuôi, vươn móng vuốt cào Công Tôn sao?
Công Tôn vội vàng xua tay, "Đương nhiên sẽ không! Triển Chiêu là người rất tốt, lại ôn hòa, hắn cũng rất thương Tiểu Tứ Tử."
"Vâng!" Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Tiểu Tứ Tử thích nhất Miêu Miêu nha!"
Triệu Phổ híp mắt —— Người Tiểu Tứ Tử thích nhất thiệt nhiều!
"Ngươi để Tiểu Tứ Tử tiếp xúc với bọn họ?" Mạnh huynh kinh ngạc nhảy dựng: "Ngươi phải cẩn thận chứ!"
Công Tôn vội vàng xua tay: "Yên tâm đi, không có việc gì. . ."
"Như thế nào không có việc gì?" Mạnh huynh nghiêm mặt nói: "Ngộ nhỡ xảy ra động chạm thì sao!"
Triệu Phổ vuốt cằm nhìn hai người bên cạnh, tựa hồ không hiểu —— cái gì gọi là ngộ nhỡ động chạm? Triển Chiêu không phải mỗi ngày đều ôm Tiểu Tứ Tử xoa xoa nắn nắn như viên bột sao? Đụng vào cũng không được à?
Vị Mạnh huynh kia đang muốn nói thêm vài câu, lúc này, quản gia chạy vào, nói: "Thiếu gia, có người cầu y."
"Cầu y thì đến chẩn đường, lát nữa ta sẽ qua."
Chính là không đợi hắn nói xong, chợt nghe đến bên ngoài truyền đến một trận ồn ào: "Mạnh Tư Phong! Mạnh thần y, mau ra cứu người!"
Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiểu Chinh còn có Long Kiều Quảng đều thoáng cái ngây người, sau đó đồng thời hiểu ra—— ai nha! Vị đồng học này của Công Tôn còn có chút tiếng tăm, thần y Mạnh Tư Phong sao! Đã từng nghe qua! Tại Đại Tống triều cũng coi như có chút danh tiếng.
Trước đây Triệu Phổ từng tìm thần y trị phong thấp cho nương hắn, cũng có người đề cử Mạnh Tư Phong cho hắn. Nhưng khi Triệu Phổ sai người đến mời hắn, những người biết Mạnh Tư Phong đều nói với Triệu Phổ là không có khả năng, cuộc đời Mạnh Tư Phong hận nhất người luyện võ, cho dù ngươi là Vương gia, hắn cũng sẽ không tới chữa bệnh cho nương ngươi.
Long Kiều Quảng nhẹ nhàng kéo Triệu Phổ một cái, nói: "Ta nghe một quân y từng nói qua, khi Mạnh Tư Phong còn bé bị hai quân nhân đang ẩu đả ngộ thương đến cột sống, dẫn đến cả đời tàn tật không thể đứng thẳng."
Triệu Phổ cùng Âu Dương đều nhíu mày —— khó trách lại hận người luyện võ như vậy, cũng khó trách hắn không hy vọng Tiểu Tứ Tử tiếp xúc với người luyện võ, có thể thông cảm được.
Tất cả mọi người bất đắc dĩ, cái này gọi là thần y không thể tự chữa trị cho mình. . . bệnh này của Mạnh Tư Phong nhất định là trị không hết, bởi vì xem ra, không những bản thân hắn không có biện pháp, mà ngay cả Công Tôn cũng là không có cách trị.
Âu Dương liếc mắt một cái nhìn ngoài cửa lớn, chỉ thấy một người đang đỡ một người khác đứng ở nơi đó, lo lắng mà gõ cửa.
Triệu Phổ sờ sờ cằm, nhìn cách ăn mặc này hẳn là tiêu sư của tiêu cục? Cả hai người đều bị thương, người gõ cửa có vẻ thương thế không nặng lắm, nhưng cái người mà hắn đỡ kia có vẻ đã muốn hấp hối rồi.
Triệu Phổ nhìn sắc mặt hắn xanh xao, hơi thở nặng nề, môi chuyển tím, như là bị nội thương.
Sắc mặt của Mạnh Tư Phong rất khó coi, hỏi quản gia: "Là người nào?"
"Ách. . . Là người của Tứ Hải tiêu cục." Quản gia đáp lời: "Không biết là xảy ra chuyện gì. . ."
"Không cứu." Mạnh Tư Phong khoát tay chặn lại: "Tiễn khách."
Quản gia gật đầu đi ra ngoài.
Hai người ở bên ngoài liền nghe thấy phía bên trong cửa truyền đến tiếng nói, "Thiếu gia không có ở nhà, các người đến cầu người khác đi!"
Người cầu y nôn nóng, "Đã cầu rồi! Lang trung ở Tô Châu phủ nói chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn!"
Thế nhưng bất luận hai võ nhân kia ở ngoài cửa thỉnh cầu như thế nào, Mạnh Tư Phong vẫn là không chịu cứu người.
Công Tôn có chút ngồi không yên, Tiểu Tứ Tử cũng mở to hai mắt nhìn.
Tính tình của Tiểu Lương Tử tương đối thẳng thắn: "Giống như thật sự sắp chết rồi, không bằng đi xem thử đi?"
Mạnh Tư Phong nhíu mày, "Bọn họ nếu không phải thích chơi trò tranh đấu sức mạnh, cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay, tự tìm đường chết thì vì cái gì lại muốn ta đi cứu?"
"Cũng không thể nói như vậy, ngộ nhỡ là do gặp phải cường đạo thì sao?" Tiểu Lương Tử nói, "Ngươi không cứu thì để tiên sinh đi cứu đi."
Công Tôn vỗ nhẹ lên tay Tiểu Lương Tử, ý bảo bé đừng vô lễ với trưởng bối, vừa nói với Mạnh Tư Phong, "Mạnh huynh, bằng không chúng ta cáo từ trước, ta mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm ngươi."
Mạnh Tư Phong gật gật đầu, để quản gia giúp hắn trở về phòng, những chuyện khác hắn cũng lười quản.
Hai người võ nhân kia vẫn còn đứng ở cửa, lúc này cái người bị trọng thương kia cơ bản đã sắp tắt thở.
Đột nhiên, cửa lớn mở ra.
Hai võ nhân kia vui mừng, nhưng ra tới là một bạch y thư sinh còn mang theo hai tiểu hài tử. . . Ai cũng biết Mạnh Tư Phong là ngồi xe lăn.
Công Tôn vừa xuất môn, liền vươn tay sờ sờ bắt mạch cho người trọng thương kia, hỏi: "Trúng độc chưởng?"
Võ nhân kia sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ta không biết kẻ đánh lén chúng ta là ai. . ."
Công Tôn khoát tay chặn lại: "Hắn nhịn không quá một nén nhang, cần lập tức giải độc, để hắn nằm thẳng người xuống. . ."
"A. . ." Võ nhân kia vội vàng giúp đỡ đồng môn nằm xuống, vừa hỏi Công Tôn, "Cái kia, tiên sinh là. . ."
Công Tôn không nói chuyện, Tiểu Lương Tử nói, "Là đại phu tốt hơn Mạnh Tư Phong."
Võ nhân kia lập tức kinh ngạc.
Công Tôn rút châm ra, đồng thời tìm chung quanh, "Ta cần một ít nước sạch. . ."
Công Tôn nói còn chưa dứt lời, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã nhảy xuống, hai người bọn họ ngày thường hay làm trợ thủ giúp Công Tôn, Công Tôn muốn cái gì hai người bọn họ đều rõ ràng.
Công Tôn có chút không rõ vì sao ảnh vệ lại xuất hiện ở đây, bất quá hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, chuyên tâm giúp người nọ chữa trị.
Trên nóc nhà, Triệu Phổ nhìn nhìn tình huống bên dưới.
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau —— lần này đến thăm đồng học, có chút rời đi trong không vui. Bất quá nhìn ra được, Công Tôn đối vị đồng học này vẫn là tương đối kính trọng, quả nhiên là bằng hữu từ bé.
Đại khái khoảng nửa nén hương sau, Công Tôn nhẹ nhàng thở ra, rửa tay, nói, "Độc đã được giải, bất quá muốn điều trị nội thương thì cần phải tĩnh dưỡng nửa năm mới tốt, hắn bị thương ở phổi, sẽ lưu lại di chứng, về sau rất khó động võ cùng người khác."
Vị đồng môn kia gật đầu, nói lời cảm tạ với Công Tôn.
Công Tôn cũng xem mạch cho hắn một chút, phát hiện hắn cũng có một chút nội thương, bất quá không nghiêm trọng, liền kê cho hắn ít thuốc, giúp hắn điều trị.
Giả Ảnh hỗ trợ mướn một chiếc xe ngựa, giúp bọn họ rời đi. Triệu Phổ đã dặn dò, kêu cho bọn họ ở trên đường thăm dò một chút, xem hai người kia rốt cuộc đã gặp chuyện gì.
Người đã đi rồi, mà Công Tôn vẫn còn đứng tại chỗ.
Lúc này, Công Tôn tựa hồ là đang ngẩn người, hắn nhìn đại môn đang đóng chặt của Mạnh Tư Phong, như có điều suy nghĩ.
Tiểu Lương Tử bĩu môi: "Người kia thực quái dị! Làm lang trung thế nào thấy người sắp chết cũng không cứu?"
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, quay đầu lại, nhìn đến Công Tôn còn đang ngẩn người, vì thế kéo tay áo của hắn: "Phụ thân, chúng ta về nhà sao?"
"Ách. . ." Công Tôn lúc này mới lấy lại tinh thần, gật đầu: "Được."
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, từ trên nóc nhà nhìn xuống, thấy Công Tôn cúi đầu, nhưng là nhìn thân hình của Công Tôn hắn liền cảm nhận được, thư ngốc dường như là có tâm sự.
Triệu Phổ đang nghĩ có nên đuổi theo làm như tình cờ gặp mặt hay gì đó, đã thấy cửa lớn nhà Mạnh Tư Phong mở ra, tên quản gia vừa rồi đi ra, hắn thật cẩn thận mà chạy tới cửa, tựa hồ là muốn đi theo Công Tôn.
Công Tôn bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ phía sau, nhìn trái nhìn phải, tìm được một hiện thuốc, liền bước nhanh vào.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử không hiểu, cũng theo vào.
Công Tôn vào cửa liền hỏi chưởng quỹ: "Có cỏ Linh Tê không?"
Chưởng quỹ lắc đầu, nói: "Không có rồi, hồi trước có một người một hơi mua hết sạch, cỏ Linh Tê phải đợi qua mùa đông mới có hàng lại."
Công Tôn nhíu mày, mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử rời đi, suốt một đường này, Công Tôn ghé vào hơn mười hiệu thuốc, đều hỏi có "cỏ Linh Tê" không, nhưng kết quả đều là, mấy ngày hôm trước bị một người mua hết, không còn hàng!
"Phụ thân, người cần cỏ Linh Tê để làm chi?" Tiểu Tứ Tử không hiểu, "Chúng ta không phải không thiếu hàng dự trữ sao? Cái này bình thường cũng không hay dùng tới."
Triệu Phổ đi theo phía xa xa, lúc này, Âu Dương đến bên cạnh hắn, nói: "Ngay khi tiên sinh vừa rời khỏi hiệu thuốc, quản gia kia liền theo vào hỏi chưởng quỹ, tiên sinh muốn mua cái gì, chưởng quỹ nói cỏ Linh Tê, hắn hỏi thêm hai hiệu thuốc nữa, sau đó liền đi trở về."
Âu Dương nói xong, Long Kiều Quảng cũng tới, nói với Triệu Phổ: "Quản gia kia trở về nói với Mạnh Tư Phong, Công Tôn đến hiệu thuốc tìm cỏ Linh Tê."
Triệu Phổ hơi nhướng mày: "Mạnh Tư Phong nói như thế nào?"
Long Kiều Quảng đáp: "Hắn nói 'Ngươi cũng quá thông minh rồi'."
Triệu Phổ cau mày: "Tìm hai người theo dõi Mạnh Tư Phong, tiểu tử này có chút cổ quái!"
Âu Dương gật đầu.
Long Kiều Quảng nói tiếp: "Kia đã là gì, ta còn phát hiện thêm được một điều nữa."
Triệu Phổ nhìn hắn, biết hắn rất tinh ranh, hỏi: "Cái gì?"
"Ở phía sau nhà Mạnh Tư Phong có hai vại nước lớn, bên trong đổ rất nhiều thứ như hương tro." Long Kiều Quảng trả lời.
"Hương tro?" Triệu Phổ không hiểu.
"Cũng không biết là tro gì, tóm lại hắn nhất định là đã đốt không ít đồ vật, tới tận hai cái vại lận." Long Kiều Quảng cảm khái, "Khi quản gia kia trở về nói với hắn Công Tôn tìm loại cỏ gì thì hắn liền sai quản gia đem những tàn tro kia đều đổ hết xuống rãnh nước."
Triệu Phổ nhíu mày, "Ngươi không lấy một chút về sao?"
"Ta là ai chứ?!" Long Kiều Quảng lấy ra một bao giấy dầu, bên trong có một nhúm tro.
Âu Dương nói, "Công Tôn hẳn là cũng là đã nhận ra điều gì đó, cho nên tâm sự mới nặng nề đi."
Triệu Phổ nhướng một bên mày: "Ta đi làm như vô tình gặp được hắn nha."
"A!" Long Kiều Quảng cùng Âu Dương hang hái, "Cần sắp đặt một màn kịch gì đó không?"
Chỉ là nói còn chưa dứt lời, Triệu Phổ đã chạy tiến lên, vỗ vai Công Tôn, "Ai nha! Tình cờ gặp được!"
Long Kiều Quảng cùng Âu Dương cạn lời—— qua loa thô thiển!
Công Tôn bị hắn dọa cho hoảng sợ, vừa thấy là Triệu Phổ, liền nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Tứ Tử liền nhào tới, "Cửu Cửu!"
Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chọt chọt Công Tôn: "Làm sao vậy? Vẻ mặt lại thối đến thế? Không phải đi thăm hỏi đồng học sao!"
Công Tôn thở dài: "Đừng nói nữa. . ."
Triệu Phổ cười tủm tỉm: "Nói nghe một chút nha."
————
Cỏ Linh Tê (chỉ tìm thấy hình trong game – nhìn giống hoa mai vỡi~~):
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro