LONG ĐỒ ÁN – CHƯƠNG 600
MẤT TÍCH
Edit: Carmen (Vi Vi)
Beta:Ruby
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở tại trà quán bát quái một trận, thành công chọc giận Minh Tây sư thái tính tình nóng nảy.
Minh Tây liền muốn giáo huấn hai tên tiểu tử này một trận.
Đúng lúc này, có hai người xuất hiện tại cửa trà quán.
"Sư thái!"
Minh Tây sư thái nghe tiếng ngẩng đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người vừa nói chuyện có chút quen mắt. . . Chính là Đại sư huynh của Đông Hoàng Môn, Tư Đồ Duyệt.
Mà phía sau Tư Đồ Duyệt, còn có một cô nương dáng người xinh xắn, thăm dò nhìn vào trà quán vừa thấy Minh Tây sư thái đã kêu "di nãi nãi" rồi chạy vào.
(*) di nãi nãi: bà cô
Sắc mặt của Minh Tây dịu lại, vươn tay kéo Trưởng Tôn Dao qua: "Đã lớn như vậy rồi!"
Trưởng Tôn Dao cùng ba tiểu đạo cô đi theo sư thái hiển nhiên cũng quen biết, đã lâu không gặp, tuổi tác đều không sai biệt lắm, lôi kéo tay bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tư Đồ Duyệt vừa hành lễ với Minh Tây, vừa nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ngồi uống trà ở một bên, có chút nghi hoặc, hai người bọn họ tới chỗ này để làm gì?
Bao đại nhân cùng Bàng thái sư đang cúi đầu ăn mì, hai người bọn họ chỉ vận thường phục, Tư Đồ Duyệt cũng không nhìn kỹ lắm, tựa hồ là có việc gấp. Hắn hơi gật đầu với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rồi bước đến bên người Minh Tây sư thái, nhỏ giọng nói, "Sư thái, sư phụ ta đang đợi người."
"Được." Minh Tây sư thái gật đầu, ý bảo Tư Đồ Duyệt dẫn đường, liền đi ra ngoài, trước khi đi, lão thái thái còn không quên hung hăng trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Minh Tây sư thái theo Tư Đồ Duyệt rời khỏi rất nhanh, đi về hướng Đông Hoàng Môn.
Đợi đám người đó đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới liếc mắt nhìn nhau —— Minh Tây sư thái hẳn là dì của Trưởng Tôn Tấn đi. . . Bà đột nhiên đến Đông Hoàng Môn, không chừng là có quan hệ với vụ án phát sinh gần đây, có khi nào là Trưởng Tôn Tấn cảm thấy bản thân ứng phó không nổi, cho nên mới mời cao thủ đến tương trợ hay không?
Lúc này, Bao đại nhân cùng Bàng thái sư cũng đã ăn xong mì rồi, bèn thanh toán bạc, mang theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi, đi đến nha môn của Chuyển vận sứ Lưỡng Chiết.
Bốn người vừa mới ra khỏi trà quán, liền nghe thấy có người gọi, "Phụ thân!"
Mọi người quay đầu lại, giữa con đường núi, thấy Bàng Dục đang hướng bên này ngoắc ngoắc, phía sau còn có Bao Duyên, Ân Hậu, Thiên Tôn, cùng với. . . một chuỗi hòa thượng lớn nhỏ.
"U!"
Cách thật xa, đại hòa thượng kia ngoắc ngoắc với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Triển lão đệ! U a, Bạch lão Ngũ cũng ở đây à?!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc —— Đây không phải hòa thượng Huyền Ninh sao! Minh Tây sư thái vừa mới đi khỏi, bây giờ Huyền Ninh hòa thượng lại tới?
Đợi Thiên Tôn bọn họ đi tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hàn huyên đôi câu với Huyền Ninh.
Huyền Ninh đương nhiên sẽ không đi cùng bọn họ tới nha môn, nói sẽ ở lại trà quán dùng trà chờ bọn họ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng tiến vào trà quán.
Chỉ là Huyền Ninh đứng ở phía trước trà quán chứ không đi vào, nhìn về phía dưới chân núi, vừa sờ cằm vừa lầm bầm lầu bầu: "Ni cô kia không phải lại lạc đường đi?"
Triển Chiêu nghe thấy được, liền vươn tay chọt chọt Huyền Ninh: "Minh Tây sư thái vừa rồi đã theo Tư Đồ Duyệt lên núi đến Đông Hoàng Môn rồi."
"Khụ khụ." Huyền Ninh ho khan một tiếng, bĩu môi, "Minh Tây là ai? Ta lại không quen." Nói xong, cũng không đợi hắn trả lời, lắc lư tiến vào quán uống trà.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nhìn nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Huyền Ninh, phỏng chừng điều thứ hai nói lúc bát quái hồi nãy mới là thật đi.
Hai người từ biệt mọi người, đi đến nha môn.
Đến trước cửa nha môn Chuyển vận sứ Lưỡng Chiết, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được mà nhíu mày.
Gần dưới Đông Hoàng Sơn có một cái chợ nhỏ, cửa hàng cũng rất nhiều, nha môn vốn là ở ngay cạnh phố xá, chính là lúc này mấy người bán hàng rong đều đã ngồi buôn bán chắn gần hết lối vào nha môn rồi.
Bao đại nhân nhịn không được nhíu mày, "Hoàng Thông này là xảy ra chuyện gì?"
Thái sư cũng gật đầu, "Nha môn Chuyển vận sứ này cũng không phải là địa phương nhỏ, hàng quán đều dựng đến ngay trước cửa nha môn, sai dịch cùng quan binh ở bên trong đâu? Không phải nói Hoàng Thông rất đáng tin cậy sao?"
Bao đại nhân nhíu mày lắc lắc đầu, Hoàng Thông đều đã từ quan, có thể là vì vậy nên nha môn không còn ai quản mới trở thành thế này.
Mọi người đi tới cửa nha môn, chỉ thấy cửa lớn ngược lại đang mở, tại cửa có hai tên thị vệ gác cổng, đứng cũng không thèm đứng đàng hoàng, ngồi bệt ở tại cửa chính, đang chơi cờ.
Bao đại nhân kém chút nữa liền giận đến phản cười —— thủ vệ mà lại dám ngồi chơi cờ ngay cửa nha môn?
"Khụ khụ." Thái sư ho khan một tiếng.
Hai tên gác cổng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không phản ứng, cúi đầu tiếp tục chơi cờ.
Thái sư tức giận, vươn tay vỗ một tên thị vệ gác cổng.
Tên thị vệ kia ngẩng đầu, phủi phủi tay Thái sư, "Lão nhân gia, muốn kiện cáo gì thì tới nha môn Tô Châu Phủ, nha môn này không phải nha môn bình thường, không tiếp án kiện."
Bàng Thái sư nhíu mày, "Hoàng Thông đâu?"
Hai tên thị vệ gác cổng nghe vậy lập tức sửng sốt, ngẩng đầu đánh giá Thái sư, "Ngươi tìm Chuyển vận sứ của chúng ta à? Hắn không có ở đây, đã về quê rồi."
"Vô liêm sỉ!" Bao đại nhân không nhịn được nữa, "Công vụ còn chưa chuyển giao mà Hoàng Thông đã dám về nhà? Mau đi gọi hắn về đây!"
Hai thị vệ gác cổng chuyển tầm mắt từ trên người Bàng Thái sư sang Bao đại nhân, vừa nhìn liền nhảy dựng —— Ai nha, đây là ai vậy? Lôi Chấn Tử sao?
(*) Lôi Thần, vốn là một trong những người con của Tây Bá Hầu Cơ Xương ( sau này là Chu Vũ Vương ), hết lòng phò Chu diệt Thương, vì vậy mà được Nữ Oa phong làm Lôi Thần ( hay Lôi Công ), mà mọi người vẫn quen gọi là Thiên Lôi.
Đại khái là quan uy của Bao đại nhân quá lớn quá dọa người, hai thị vệ kia liếc mắt nhìn nhau, bèn hỏi, "Ngài là vị nào?"
Bàng Thái sư đáp, "Chúng ta là quan viên từ Khai Phong tới, Chuyển vận sứ của các ngươi đâu? Cho dù từ quan cũng không thể nói đi là đi, phải đem công vụ chuyển giao đàng hoàng chứ?!"
Hai tên thị vệ nhìn Thái sư chằm chằm một lúc lâu, không hiểu, "Chuyển vận sứ của chúng ta từ quan khi nào?"
Lúc này, đến phiên Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư sửng sốt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút mơ hồ —— không phải Hoàng Thông viết tấu chương đưa đến Hoàng cung xin từ quan hay sao? Chẳng lẽ là giả? Triệu Trinh ngày thường dù có yêu thích nháo loạn đến thế nào đi nữa thì tổng thể cũng vẫn là một Hoàng đế đúng quy cách, không đến mức trêu chọc bọn họ đi?
Thái sư cùng Bao đại nhân đều nhận ra tình huống có chút không đúng lắm.
Thái sư vươn tay, lấy ra kim bài được Hoàng thượng ngự ban, vẫy vẫy trước mắt hai nha dịch, "Gọi quản sự ra đây cho lão phu!"
Trên mặt hai tên thủ vệ kia hiện ra thần sắc kinh hoảng, Bao đại nhân quát lớn "Còn không đi!"
Hai tên thủ vệ sợ tới mức vội vàng bỏ chạy vào trong.
Triển Chiêu liền nhíu mày, "Này là xảy ra chuyện gì?"
Bàng Thái sư cũng hỏi Bao đại nhân, "Ta nói, tấu chương trong tay Hoàng Thượng kia là Hoàng Thông viết để xin từ quan đi? Chẳng lẽ viết rồi sau đó lại nói không tính?"
Bao đại nhân cười lạnh, "Nếu quả thật là như vậy, Hoàng Thông kia chẳng lẽ muốn giỡn mặt với Hoàng thượng?"
Thái Sư cũng cảm thấy nực cười —— đây là tội khi quân, chẳng lẽ tiểu tử này chán sống rồi?
Chẳng bao lâu sau liền thấy có một người chạy ra từ bên trong, là một tiểu lão đầu gầy gò, vừa chạy ra ngoài vừa chỉnh lại y quan, vừa tới cửa nhìn ra liền hiện vẻ mặt "Quả nhiên là thế", vội vàng hành lễ, "Hạ quan Tiền Cửu... Bái kiến Bao đại nhân..." Nói xong, lão đầu lại nhìn thấy Thái sư, tựa hồ có chút kinh ngạc, "Bàng Thái sư cũng tới... Không kịp tiếp đón từ xa, thất lễ..."
Bao đại nhân không đợi hắn nói xong, khoát tay chặn lại.
Người này là ai? Hắn là Phó chuyển vận sứ Lưỡng Chiết, Tiền Cửu, hắn từng đi theo Hoàng Thông tiến cung, đại khái là từng gặp qua Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư.
Nha môn Chuyển vận sứ đương nhiên sẽ không chỉ có một quan viên, ngoại trừ Chuyển vận sứ Hoàng Thông ra còn có một Phó chuyển vận sứ, cùng với một vài quan viên khác.
Tiền Cửu nhìn thấy Bao đại nhân ngược lại không kinh hãi, đại khái thủ vệ ở cửa lúc chạy vào đã báo cho hắn, trước cửa nha môn có một lão đầu đen thui, hơn nữa gần đây tin tức Bao đại nhân xuất tuần đến đây đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút sẽ đoán được ngay người tới chính là Bao đại nhân.
Chỉ là khiến Tiền Cửu giật mình đó là Thái sư cũng cùng tới đây.
Mời bốn người vào trong nha môn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa đánh giá một chút nha môn Chuyển vận sứ, nói như thế nào đây, cảm giác đem lại chính là —— hỗn loạn!
Nha môn này lộn xộn như vậy, hết thảy đều là trạng thái như rắn mất đầu.
Vào thư phòng, Bao đại nhân nhìn lướt qua công văn chất đống đầy bàn, nhịn không được nhíu mày.
Thái sư hỏi Tiền Cửu: "Hoàng Thông đâu?"
"Ách. . ." Tiền Cửu há há miệng, tựa hồ đang do dự.
Thái sư đưa thỉnh cầu từ quan mà Hoàng Thông dâng cho Hoàng thượng ra, sau đó nói chuyện Hoàng thượng để mình đến tạm tiếp quản công vụ, đồng thời đưa ra văn thư tiếp nhận chức vụ, cùng với một phong Thánh chỉ.
Xem hết những thứ Thái sư đưa ra, Tiền Cửu hít một hơi khí lạnh, "Sao... sao có thể?"
"Hoàng Thông rốt cuộc đang ở đâu?" Bạch Ngọc Đường có chút mất kiên nhẫn.
"Hoàng..." Tiền Cửu thở dài, "Hoàng đại nhân mất tích rồi!"
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu hỏi, "Mất tích?"
Tiền Cửu gật đầu, "Mất tích từ một tháng trước!"
Bàng Thái sư há hốc miệng, "Chuyện lớn như vậy tại sao các ngươi lại không báo?"
"Bởi vì. . . Không chừng Hoàng đại nhân sẽ đột nhiên trở về." Tiền Cửu làm vẻ mặt cầu xin, "Chúng ta muốn đợi hắn trở về hẵng nói. . ."
"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Bao đại nhân hỏi, "Mau nói kỹ càng tỉ mỉ!"
Vì thế, Tiền Cửu liền thành thật khai báo.
Nguyên lai, trước đó một tháng, nha môn Chuyển vận sứ Lưỡng Chiết toàn bộ vẫn còn đang vận hành hết sức bình thường.
Chiều hôm đó, Hoàng Thông cũng giống như thường ngày, ngồi trong thư phòng xem công văn, lúc ấy Tiền Cửu cùng vài quan viên ở ngay gian ngoài thư phòng, Hoàng Thông ở bên trong.
Đại khái sau nửa canh giờ, Tiền Cửu đem số công văn đã xử lý tốt mang vào cho Hoàng Thông xem.
Nhưng kỳ quái chính là, Hoàng Thông cư nhiên lại không ở trong thư phòng.
Triển Chiêu nhìn nhìn kết cấu thư phòng, trong thư phòng phân thành hai gian trong ngoài, bên trong, cũng chính là chỗ hiện tại bọn họ đang đứng là thư phòng của Hoàng Thông, mà bên ngoài là thư phòng lớn, cách một bức tường, cửa chỉ là một tấm rèm châu mà thôi, bên ngoài là thư phòng dùng chung của ba quan viên, đều là quan văn trong nha môn.
Lúc này, Tiền Cửu đem hai quan văn kia đều mời tới. . .
Ba người đều nói, ngày đó bọn họ ở ngay tại bên ngoài, chưa từng rời khỏi đó, Hoàng Thông đáng lý phải ở gian thư phòng bên trong, cửa sổ trong thư phòng đều đóng chặt, khóa lại từ bên trong.
Nhưng tại thời điểm Tiền Cửu cầm theo công văn đi vào, lại phát hiện không thấy Hoàng Thông đâu cả!
Hai quan viên còn lại ở bên ngoài nghe thấy tiếng hô hoán của Tiền Cửu cũng chạy vào, ba người ngay cả từng cái ngăn tủ trong thư phòng cũng đều mở ra tìm hết một lượt, nhưng Hoàng Thông cứ như thể biến mất vào hư vô vậy.
"Lúc ấy công văn trên bàn đã phê duyệt được một nửa." Tiền Cửu bất đắc dĩ, nói: "Cửa sổ đóng chặt, trong tủ cũng không hề có ai, chúng ta đều ở tại gian bên ngoài nên căn bản không có khả năng có người đi ra ngoài mà chúng ta lại không phát hiện, thế nhưng Hoàng đại nhân lại cứ như vậy mà biến mất!
Triển Chiêu nghe xong cảm thấy thực mới mẻ, đừng nói là vị Hoàng đại nhân này biết độn thổ nha?
"Có địa đạo hoặc là mật thất không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi! Thật sự không có!" Tiền Cửu chỉ chỉ gian phòng đã lộn xộn hết cả lên, "Không chỉ riêng thư phòng này, mà toàn bộ nha môn đều đã lật tung lên một lượt!"
Triển Chiêu bọn họ ngược lại đã hiểu, khó trách lại loạn thành cái dạng này.
"Các ngươi vì cớ gì lại giấu diếm không báo?" Bao đại nhân nhíu mày.
"Ban đầu chúng ta định chờ vài ngày xem sao, nhưng mà đợi một hơi liền qua luôn một tháng. Hoàng đại nhân ngày thường đối đãi với chúng ta không tệ, chúng ta sợ hắn đột nhiên có chuyện gì ra ngoài, vạn nhất sau khi báo lên trên hắn liền trở lại, triều đình truy cứu trách tội hắn lơ là nhiệm vụ, chúng ta cũng có trách nhiệm liên đới. . ." Tiền Cửu nhỏ giọng nói, "Dù sao nơi này trời cao Hoàng đế xa, chúng ta mới định đợi thêm một chút xem. . ."
"Hoang đường!" Bao đại nhân nổi giận.
"Vậy tấu chương từ quan gửi lên triều đình kia là chuyện gì?" Triển Chiêu nghi hoặc, "Bên trên còn có quan ấn của Hoàng Thông đó!"
"Quan ấn của đại nhân..." Tiền Cửu tìm kiếm ở trong đống sách trên bàn một lúc, tìm ra một cái hộp gấm, mở ra liền thấy quan ấn của Hoàng Thông hoàn hảo không tổn hao gì mà đặt ở bên trong.
"Hoàng đại nhân thật sự có viết thư từ quan?" Tiền Cửu nghi hoặc, "Chẳng lẽ là hắn từ quan sau đó đi không từ giã..."
"Sẽ không." Thái sư lắc đầu, "Thời gian không khớp, thời gian bản tấu chương kia được gửi lên triều đình là khoảng hơn nửa tháng trước, mà dựa theo lời các ngươi vừa nói, khi đó Hoàng Thông đã mất tích rồi."
Đám người Tiền Cửu vò đầu khó hiểu.
"Các ngươi có tìm qua quê nhà của Hoàng Thông chưa?" Thái sư hỏi, "Không phải hắn có nói mẫu thân sinh bệnh. . ."
Tiền Cửu há to miệng: "Làm sao có thể. . . mẫu thân Hoàng đại nhân đã qua đời từ lúc hắn còn rất nhỏ rồi!"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy —— chuyện này thực tà môn.
"Chuyện này ngoại trừ các ngươi ra thì còn có ai biết nữa không?" Bao đại nhân hỏi.
"Chưởng môn Đông Hoàng Môn, Trưởng Tôn Tấn có biết." Tiền Cửu nói, "Hoàng đại nhân cùng Trưởng Tôn chưởng môn là hảo bằng hữu, sau khi đại nhân mất tích không bao lâu, Trưởng Tôn chưởng môn đến đây tìm hắn cùng uống rượu, chúng ta đem tình hình nói cho hắn nghe, hắn liền phái ra rất nhiều người cùng tìm kiếm, cơ hồ đem Tô Châu phủ lật tung lên tìm một lượt, vẫn là không tìm ra tung tích Hoàng đại nhân, hắn cũng rất sốt ruột."
Bao đại nhân gật gật đầu, nhìn Thái sư.
Thái sư đứng ở đằng kia suy nghĩ, thật lâu sau, quay sang hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Nhị vị võ công cao cường. . . Có biện pháp gì có thể khiến người ta từ trong một gian thư phòng như thế này biến mất không thấy tăm hơi hay không?
Kỳ thật không cần Thái Sư hỏi, lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đang xem xét gian thư phòng này.
Triển Chiêu ngước mặt nhìn nóc nhà, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn mặt đất, Triển Chiêu đứng ở chính giữa phòng, Bạch Ngọc Đường thì đang đi dọc theo vách tường.
Hai người lúc này đều không tìm được đầu mối gì, hơn nữa gian phòng đã bị đám thủ hạ này lật tung lên tìm kiếm đến loạn thất bát tao, nếu ngay từ đầu có thể bảo tồn nguyên dạng, may ra có thể tìm được chút manh mối.
Triển Chiêu nhìn nóc nhà nửa ngày, đột nhiên chọt chọt Bạch Ngọc Đường, gọi: "Ngọc Đường."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Triển Chiêu chỉ vào thanh xà ngang chính giữa phòng, hỏi, "Ta như thế nào cảm thấy, thanh xà ngang này dường như không phải nằm ngay chính giữa?"
Bạch Ngọc Đường cũng ngước mặt lên nhìn nhìn, không lẽ. . . quả thật, xà ngang trong gian phòng này lệch sang bên trái một chút, chẳng lẽ nóc nhà không cân xứng sao? Nóc nhà bên trái cảm giác hẹp hơn so với nóc nhà bên phải. Bạch Ngọc Đường tinh thông kiến trúc, cái nhà này nếu như được dựng như vậy thì sẽ sụp sớm đi. . . Trừ phi là...
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía mặt tường bên trái.
Thư phòng này nằm theo hướng nam bắc, thiết kế tựa về phía bắc hướng về phía nam, ghế dựa đặt ở phía bắc, quay về phía nam, mặt tường phía bắc là giá sách, phía nam là tường trắng, treo một bức Giang Sơn Vạn Lý Đồ rất dài, thập phần khí phái. Hai phía đông tây, một bên là cửa sổ một bên là cửa chính... Mà mặt tường trong phòng đối ứng với bên trái, chính là mặt tường treo bức tranh kia.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đồng thời nhìn mặt tường kia chằm chằm.
Đám người Tiền Cửu không hiểu, cũng xoay mặt nhìn mặt tường kia.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: "Mặt tường này. . . Vẫn luôn là như thế này sao?"
Tiền Cửu gật gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng đại nhân thích đồ vật được bố trí đơn giản một chút."
Triển Chiêu hỏi: "Mặt tường kia có phải dày hơn một chút so với vách tường bên này không?
Bọn người Tiền Cửu gãi đầu —— Có sao? Trước kia chưa từng chú ý đến.
Bạch Ngọc Đường đi tới, vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ vách tường, sau đó ngẩn người, nhìn chằm chằm vách tường mà đờ ra.
Triển Chiêu cũng đi qua, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Làm sao vậy?"
"Ngươi sờ một chút thử xem." Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vách tường.
Triển Chiêu vươn tay, sờ mặt tường, sờ soạng một chút liền thu hồi tay, nháy mắt mấy cái, lại tiếp tục sờ soạng một hồi.
"Tường này có vấn đề gì?" Bao đại nhân đi tới, cũng đưa tay sờ một chút, sau đó nhìn chằm chằm tay mình, "Như thế nào lại có cảm giác. . . Không giống như là vách tường. . ."
Thái sư cũng lại đây sờ soạng một chút, nháy mắt mấy cái, hỏi Tiền Cửu: "Các ngươi dùng cái gì để quét tường vậy? Rất trơn!"
Triển Chiêu muốn vươn tay gõ một cái, bất quá cổ tay bị Bạch Ngọc Đường nắm lấy.
Ngũ gia xoay người lại, từ trên bàn cầm lấy một cây bút lông, dùng đuôi bút hướng về mặt tường chọc một nhát...
Mọi người nghe được "Phập" một tiếng, mặt tường bị bút lông chọc ra một cái lỗ.
Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư đều gật đầu —— nội lực của Ngũ gia thật cao!
Chỉ là Bạch Ngọc Đường lại không rút cây bút ra mà nắm lấy cán bút, kéo xuống một đường, chợt nghe "xoẹt" một tiếng, mặt tường như một tấm giấy, rách ra một vết nứt dài.
"Giấy?" Bàng thái sư kinh hô.
"Không phải giấy." Bạch Ngọc Đường đưa một sợi tơ trắng bị đuôi bút kéo ra ngoài cho Thái sư xem.
Thái sư sửng sốt một lúc lâu, kinh hô một tiếng, "Tơ. . . Mặt tường này là do tơ dệt nên sao? Khó trách lại trơn như vậy!"
"Nhưng vì cái gì lại có cảm giác cứng rắn. . ." Bao đại nhân nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu nắm lấy hai bên cái khe kia kéo ra ngoài, cả một mặt tường bị xé toạc ra, kèm theo đó là một mùi hôi thối vô cùng kinh khủng...
Bạch Ngọc Đường nhíu mày khoát tay chặn lại. . . Mở cửa sổ ra, mùi khó ngửi mới hơi giảm bớt một ít.
Mọi người che miệng bịt mũi, nhìn về phía mảng tường bị Triển Chiêu xé ra, cảnh tượng chứng kiến được làm người ta trố mắt... Chỉ thấy bên trong tường có treo ngược một người, người này toàn thân bị quấn quanh bởi những sợi tơ trắng, bao khắp toàn thân chỉ chừa lại cái đầu, cứ như vậy bị treo ngược đầu hướng xuống đất trong bức tường, mà từ mức độ thối rữa trên mặt, hẳn đã chết được vài ngày rồi.
Triển Chiêu ngoắc ngón tay với Tiền Cửu đang che miệng nôn khan bên cửa sổ, chỉ vào người đang bị treo ngược kia, hỏi, "Hắn là Hoàng Thông sao?"
Tiền Cửu nhìn thoáng qua, cùng mấy người quan viên bên cạnh đồng thời gật đầu —— đúng vậy!
Bao đại nhân cùng Bàng thái sư đều nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường nhìn sợi tơ mảnh nhẹ mà mềm mại kia, như có điều suy nghĩ.
Thái sư nhịn không được hỏi: "Đây là tơ gì?"
Bạch Ngọc Đường đem bút thả lại trên bàn, nói: "Là tơ nhện."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro