Chương 55
Happy birthday to Kwon Yuri!!!
Chương này hơi ngắn nhưng up tạm không qua ngày sinh nhật cục cưng mất ^^
Vì mình đang sửa lại truyện cả bận quá nên lâu lâu mới up tiếp chương mới được .
Mọi người thông cảm nha
----------------
Tuyết rơi khắp bầu trời tựa hồ như chẳng bao giờ dừng lại , bao phủ toàn bộ đường lên núi , ngăn trở bước chân người . Chim chóc xông vào trong nháy mắt liền cứng ngắc rơi xuống tuyết , giãy dụa vô lực cứ như thế mà bị đông thành đá .
Trong mảnh sân bị tuyết bao phủ , Quyền Du Lợi cả người mặc trường bào thủy lam ngồi bên bàn đá . Nàng ấy vậy mà chỉ ăn mặc đơn bạc như không cảm thấy giá lạnh . Mấy ngày nay uống thuốc Từ Châu Hiền điều chế công lực cùng thân thể đã hồi phục nhiều .
Dã thú dưới chân nàng ngoan ngoãn nằm im như một sủng vật . Quyền Du lợi ngồi bần thần hồi lâu đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của báo trắng .
" Ngươi nói xem , Lâm Duẫn Nhi vì sao lại đi gấp gáp như vậy ? Nàng sao không báo với ta một tiếng ? Tự nhiên lòng ta thấy vô cùng bất an . "
Sủng vật như nghe hiểu liền lấy đầu cọ cọ vào chân Quyền Du Lợi như an ủi nàng .
Đúng lúc này , Từ Châu Hiền cũng bước qua sân đến lưu đình Quyền Du Lợi ngồi .
" Du Lợi tỷ bà bà vì sao lại đến Lưu Quang môn ? Bà bà đi đã hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa về . Lúc đi , người có dặn muội là chỉ mất năm ngày sẽ quay trở lại . Muội lo lắng quá . "
Nhìn vẻ mặt bất an của Từ Châu Hiền, Quyền Du Lợi bèn nắm lấy tay nàng vuốt ve .
" Võ công của Bà Bà cao như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu . Vả lại trước đây người có khi còn đi cả nửa năm , đây không phải lần đầu mà . Muội đừng lo lắng quá , nếu mấy ngày nữa bà bà không quay trở lại , ta sẽ cùng muội đi kiếm người được không ? "
Vì có thuốc Lâm Duẫn Nhi đưa đến , hai người cũng không bắt buộc phải ở trên núi Hàn Tuyết mới duy trì được sự sống như trước nữa .
Nghe Quyền Du Lợi trấn an như vậy Từ Châu Hiền như được an tâm phần nào . Nàng ghé vào lòng Quyền Du Lợi ôm lấy thân ảnh người kia .
"Có tỷ bên cạnh như thế này thật tốt . "
Quyền Du Lợi cũng thuận thế đưa tay vuốt ve mái tóc trơn mềm của Từ Châu Hiền rồi rơi vào trầm tư .
Lại nói , Lâm Duẫn Nhi nghe tin Trịnh Tú Nghiên với Đông Hải sắp thành thân liền tức tốc trở về Vong Tuyệt cung . Nàng vốn định qua báo cho Quyền Du Lợi biết tin nhưng là chờ đợi cả một đêm dài cũng không thấy thân ảnh người kia đâu . Lâm Duẫn Nhi đoán chắc Quyền Du Lợi đã ở bên cạnh Từ Châu Hiền . Nói không buồn thì không đúng nhưng mà nàng vốn đã định liệu sẵn . Quyền Du Lợi là người ôn nhu , nàng ta sẽ đối tốt với tất cả mọi người nếu người kia thật tâm đối đãi với nàng .
Lâm Duẫn Nhi thở dài vận khinh công phi qua cánh rừng tiến vào Vong Tuyệt cung .
Từ ngày Đông Hải qua lại nơi đây , người của Bắc Đại môn cũng quy phục Vong Tuyệt cung . Đồ đệ Bắc Đại thấy Lâm Duẫn Nhi đều kính cẩn hành lễ .
" Lâm cung chủ !!! "
Nghe tiếng người gọi Lâm Duẫn Nhi xoay người quay lại .
Đông Hải khoác áo choàng màu đen từ từ tiến lại gần Lâm Duẫn Nhi .
" Không ngờ mới rời Cung không bao lâu , các người lại tùy ý hành sự mà chưa được sự cho phép của ta như vậy . "
Lâm Duẫn Nhi cực kì cảm thấy không vui . Trước nay , không phải không có môn phái quy phục Vong Tuyệt cung , nhưng môn quy có nói rõ , phàm không phải đệ tử chính thống của Vong Tuyệt cung thì không được tùy ý cư ngụ nơi này . Lâm Duẫn Nhi chỉ phá lệ cho Đông Hải lui tới nơi đây , nhưng trước khi tới đều phải truyền thư xin phép nàng trước . Nay thấy người của Bắc Đại ra ra vào vào coi đây như là môn phái của chúng khiến Lâm Duẫn Nhi dâng nên nỗi tức giận khôn nguôi .
" Xin Lâm cung chủ bớt giận . Là ta năn nỉ Nghiên Nhi để người của Bắc Đại đến đây chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta . Vì không có cách liên lạc cùng người nên ta có chút tự tung tự tác . Mong cung chủ tha lỗi . "
" Hồ đồ! Ngươi nghĩ cháu gái của ta xuất giá mà phận làm Cô Cô như ta há lại chẳng thể lo liệu chu toàn cho nàng hay sao mà cần phải có người hỗ trợ . Môn quy là môn quy , các ngươi mau cút hết cho ta . "
Lâm Duẫn Nhi nói xong liền xoay người tức giận rời đi .
Đông Hải nhìn bóng dáng Lâm Duẫn Nhi khuất hẳn bấy giờ mới buông lỏng lòng bàn tay bị nắm tới đau tức .
" Hảo ! Lâm Duẫn Nhi, là ngươi khinh bạc ta trước . Vậy thì đừng trách ta . "
Đôi mắt Đông Hải ánh nên tia nhìn ngoan độc không hề che giấu .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro