Chương 16: Vốn là bạn thân, giờ thành anh dâu.
Vốn Khánh Thù định trở lại Đài Loan từ hai tuần trước, nhưng mãi đến một ngày trước hôn lễ, mới cùng Phác Nhất Sanh trở về.
Về nhà không thấy Biện Bạch Hiền, Khánh Thù bởi vì bị kéo dài thời gian trở lại Đài Loan, đã sớm một bụng giận dỗi, nhất thời lập tức bộc phát tính cách đại thiếu gia. Mẹ Phác vội vàng nháy mắt, mặc kệ con trai cũng vừa mới xuống máy bay, lập tức bảo anh gọi điện thoại thúc giục anh cả trở về.
Nhất Sanh tức giận, không vừa lòng với việc cả nhà đều cưng chiều em trai, nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi.
Một lúc sau, rốt cuộc Xán Liệt cùng Bạch Hiền trở về nhà. Khánh Thù vừa ăn bánh sủi cảo với đường phèn tổ yến mẹ nấu, vừa đưa ánh mắt chằm chằm ra ngoài cửa.
Sau khi xe của Xán Liệt tiến vào, Khánh Thù vội vàng bỏ bát lại, cực kỳ hứng thú chạy ra, tặng cho Bạch Hiền một cái ôm lớn.
Kỳ thật, sau đêm hoan lạc hôm ấy, Bạch Hiền liền ở lại biệt thự nhà họ Phác. Ở chung với nhau trước khi kết hôn làm mọi người trong nhà họ Phác kịch liệt phản đối, nhưng không ai nói được Xán Liệt thì đành phải tùy anh.
Vốn hôm nay Xán Liệt muốn mang Bạch Hiền đi thử áo cưới, thuận tiện nhìn nơi tổ chức hôn lễ. Bởi vì công ty tạm thời có việc, anh đành mang theo Bạch Hiền vào công ty.
Ai ngờ Nhất Sanh lại gọi điện thoại, bởi vì Khánh Thù làm loạn. Vốn Xán Liệt cũng không để ý, nhưng di động của anh lại không ngừng vang lên, làm anh đành phải lập tức trở về nhà. Bất đắc dĩ Phác Xán Liệt đành phải bỏ lại một nửa hội nghị, ôm Bạch Hiền đang thắc mắc trở về. Thân là anh cả, Xán Liệt vẫn cho rằng, em trai được nuông chiều từ nhỏ đã trở nên ngang ngược, tùy hứng lại kiêu căng. Nhưng cha mẹ lại coi nó như tim gan, dù anh có ý kiến, cũng chỉ giáo huấn được mấy câu.
"Bạch Bạch, mình rất nhớ cậu." Khánh Thù nhiệt tình ôm Bạch Hiền, vừa nói vừa cười
"Đi, lên phòng mình, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu." - Khánh Thù chỉ có ý gọi anh cả một tiếng, sau liền lôi kéo Bạch Hiền vào cửa. Tiểu thiếu gia liền một mạch kéo tay Bạch Hiền đi thẳng đến phòng mình, bỏ lại phía sau những ánh nhìn của những người trong nhà.
------------------------------------------------
Vừa vào phòng, Khánh Thù lập tức kéo cậu ngã nhào lên trên giường, cười đến sung sướng
"Rốt cục cũng về nhà, thật tốt ah~~~."
Cậu đợi Bạch Hiền cũng đã tắm sạch sẽ xong, đổi sang bộ quần áo mát mẻ ở nhà mới trò chuyện tiếp.
Hai tay Bạch Hiền chống cằm, mỉm cười nhìn bạn tốt:
"Mình nghĩ cậu sẽ trở về sớm hơn."
"Vốn là vậy, đều là tại anh hai, theo đuổi cái báo cáo y học gì đó, muốn mình đợi anh ấy, kết quả là bị kéo dài thời gian." - Khánh Thù ngồi dậy, hai chân vắt chéo, vừa cười, vừa nói:
"Bạch Bạch, rốt cuộc cậu với anh cả đã xảy ra chuyện gì?"
Khánh Thù vốn không tin Bạch Hiền sẽ đột nhiên cùng anh cả nảy sinh tình cảm. Cậu không phải ngày đầu tiên mới biết Bạch Hiền, tính tình thẹn thùng như vậy, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng.
Khánh Thù đột nhiên hỏi, làm Bạch Hiền sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay chạm nhẹ những sợi tóc mai bên tai, xấu hổ cười cười.
"Bạch Bạch, nói thật cho mình. Chúng ta là bạn bè, mình hi vọng cậu hạnh phúc."
"Anh cả cậu cầu hôn với mình, mình đáp ứng, đây là toàn bộ quá trình."
"Anh cả mình sao lại đột nhiên cầu hôn với cậu? Hai người thậm chí còn chưa hẹn hò?" - Khánh Thù này đâu dễ bị lừa gạt như vậy.
Đáng tiếc, mặc kệ Khánh Thù hỏi cung như thế nào, Bạch Hiền cũng hạ quyết tâm không nói. Tính tình tiểu thiếu gia nổi lên, tức giận xoay người áp chế Bạch Hiền, có ý xấu cù cậu.
Bạch Hiền chỉ kịp hét lên một tiếng, sau lại không ngừng cười, toàn thân căng thẳng né tránh:
" Thù Thù, dừng tay... Ha ha...." - Lúc này Bạch Hiền cười run rẩy hết cả người, liều mạng cậu xin tha thứ.
"Nói hay không?"
Bạch Hiền vẫn không chịu nói, cười đến không thở nổi
"Dừng lại đi... Khụ khụ"
Khánh Thù vẫn không buông tha cậu như cũ. Đơn giản ngồi lên người cậu, tiếp tục thực hiện hình phạt bạc bẽo này:
"Vậy cậu mau nói đi."
"Thù ...." - Bạch Hiền sắp thở không nổi.
Lúc này Khánh Thù bỗng nhiên dừng động tác lại. Ánh mắt bình tĩnh suy xét dấu vết trên ngực Bạch Hiền, giống như phát hiện ra châu Mỹ, môi khẽ nhếch:
"Bạch Bạch, cậu....." - Còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến thanh âm của người nào đó.
"Khánh Thù !!!"
Thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, Khánh Thù sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường. Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy anh cả đang đi về phía giường mình, khí thế kia rất có khả năng một chưởng đánh đổ cậu.
"Anh cả~~"
Khánh Thù từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, cả gia đình cưng chiều lên tận trời. Chỉ duy nhất anh cả mạnh mẽ lạnh lùng này làm cậu khiếp sợ. Nếu trêu chọc anh, anh khẳng định có biện pháp chỉnh cậu. Kinh nghiệm đau đớn trong quá khứ hiện lên trong đầu, Khánh Thù cười đến nịnh nọt.
Phác Xán Liệt vốn tính trực tiếp trở về công ty, đi ra cửa rồi lại quay lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc của người lớn, anh bước nhanh lên lầu, đi đến phòng Khánh Thù.
Một phút trước, khi anh đứng ở cửa, nghe thấy thanh âm đang cười đùa trong phòng của hai cậu con trai, khóe miệng bất giác nhếch lên. Ai ngờ vừa mới chuyển động tay nắm cửa, cất bước vào phòng, lại thấy em trai mình đang ngồi trên người Bạch Hiền, mà áo trên người Bạch Hiền bởi vì giãy giụa đã sớm trượt qua vai, lộ ra vùng ngực trắng hấp dẫn với những dấu ấn đỏ chưa phai, làm mặt anh đỏ lên.
Bệnh nam vương của em trai anh lại tái phát. Nhìn bộ dạng đáng thương bị khi dễ của Bạch Hiền, vì cười quá mức mà khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảnh đỏ ửng.
"Đi xuống !"
"Ai da, anh cả~~ Bọn em chỉ đang đùa...." - Vốn đang trêu Bạch Hiền lại bị anh trai làm hoảng sợ, vội vàng xoay người ngồi quỳ trên giường với bộ dạng vô tội.
Xán Liệt liếc em trai một cái, đi lên phía trước kéo Bạch Hiền đang đỏ bừng mặt lên.
Cậu cũng ngạc nhiên vì anh lại bất ngờ xuất hiện, toàn thân không còn sức lực chỉ để mặc anh kéo, mặc anh đưa tay vuốt vuốt tóc và chỉnh lại áo giúp cậu. Trước ánh mắt trừng to của Khánh Thù, anh chặn ngang ôm lấy Bạch Hiền.
"Từ từ, anh cả. Anh muốn dẫn Bạch Bạch đi đâu?" - Thấy Bạch Hiền sắp bị mang đi, Khánh Thù không thuận theo.
Phác Xán Liệt trừng mắt, lập tức không nói một tiếng, tính rời khỏi phòng.
"Anh trai Phác, anh muốn dẫn em đi đâu?"
Sau khi trở thành người của anh, liền bắt cậu gọi anh là Liệt. Cậu vẫn chưa quen, luôn luôn thẹn thùng, đôi lúc lại xưng hô như trước kia, hiện tại cũng thế.
Nghe thấy mèo nhỏ trong lòng gọi mình là "anh trai Phác" - ba chữ kia chói tai như vậy. Xán Liệt không khỏi trợn mắt trừng cậu.
Cảm giác thấy Xán Liệt thu cánh tay lại, không nghĩ cũng biết, Bạch Hiền biết mình chết chắc rồi. Nhưng cậu vẫn không quen chuyện giữa bọn họ. Huống hồ là trước mặt bạn tốt, cậu sao lại không biết xấu hổ gọi tên anh.
Mặc dù đã ở chung, hàng đêm đều cùng giường. Mỗi một lần bị anh ôm ngủ, Bạch Hiền tự nói với mình nên sớm tập làm quen. Nhưng sự sợ hãi đối với anh vẫn tồn tại, có thể cậu cần một chút thời gian.
"Anh cả~~ Em cùng Bạch Hiền đã lâu không gặp, có rất nhiều điều muốn nói. Anh đừng mang cậu ấy đi." - Khánh Thù bắt đầu làm nũng.
Đáng tiếc, Xán Liệt đều không để ý, cất bước đem người ôm về phòng mình, thuận tiện nhấc chân đóng cửa phòng lại.
Xán Liệt dùng sức ném Bạch Hiền lên giường, làm cậu choáng váng hoa mắt, thét lên một tiếng kinh hãi. Thân hình cao lớn của anh áp xuống, đem cậu bao vây giữa ngực anh và giường, rất mập mờ.
Bạch Hiền đưa tay chống lên ngực anh, đáng tiếc nửa phần cũng không nhúc nhích được. Xán Liệt dùng lực kềm hai cánh tay đang giãy giụa của cậu lại, tiến đến gần cậu dùng loại ánh mắt thăm dò nhìn. Tràn đầy ham muốn giữ lấy, rồi sau đó lại cúi người xuống hôn đôi môi cậu.
"Đừng....tắm trước đi."
Cảm giác được anh đang tức giận, Bạch Hiền ủy khuất quay đầu đi, muốn cự tuyệt nụ hôn của anh. Nhưng Xán Liệt nhanh tay chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, tiếp tục hôn sâu.
----------------------------------
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro