Chương 24: Thì ra anh đang ghen.

"Làm sao vậy?"

Trên đường ngồi xe đi dự tiệc sinh nhật của Biên U Lan, Bạch Hiền yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thấy vậy, Phác Xán Liệt đưa tay vuốt trán cậu:

"Có chỗ nào không thoải mái?"

Gần đây cậu thường làm nũng nói ngủ không đủ giấc. Trước kia còn có thể ở phòng khách chờ anh tan tầm về nhà nhưng thời gian này khi anh về nhà, cậu đã lên giường ngủ.

"Không có." - Bạch Hiền lắc đầu.

Kỳ thực trong lòng Bạch Hiền do dự, có nên đem cuộc nói chuyện của cậu với Khánh Thù nói cho Xán Liệt hay không. Nhưng lại lo lắng Xán Liệt hiểu lầm cậu cố ý cùng Khánh Thù phối hợp giấu diếm anh. Suy nghĩ như vậy mấy ngày nay, cuối cùng vẫn nuốt trở lại lời nói trên cửa miệng.

Lại nghĩ đến, mấy ngày hôm trước cậu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Phương Đại. Muốn trả lại vòng cổ cho anh, nhưng lại bị cự tuyệt. Anh nói với cậu. Nếu muốn trả thì hãy gặp mặt rồi nói cho anh biết lý do.

Bạch Hiền không đáp ứng, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận cái vòng cổ kia, đem nó đặt dưới ngăn kéo cuối cùng của hộp đồ dùng. Chỉ sợ bị Xán Liệt phát hiện.

Tựa vào trước ngực Xán Liệt, ngửi mùi xạ hương quen thuộc trên người anh, Bạch Hiền muốn bản thân không suy nghĩ nữa. Cả học trưởng lẫn cậu đều đã có gia đình, càng dây dưa lại càng nhiều thị phi hơn.

Lần trước gặp mặt cũng đã nói với học trưởng. Về sau cậu sẽ không một mình gặp mặt anh nữa. Nghe vậy, Phương Đại đầu tiên là hơi giật mình. Biết cậu nghiêm túc, anh trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới gác điện thoại.

Bạch Hiền nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Xán Liệt, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, từng chút từng chút an ủi bất an mấy ngày qua của cậu.

-----------------------------------

Nửa giờ sau, xe đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật. Xán Liệt ôm cậu xuống xe.

Khi hai người tiến vào hội trường, chỉ thấy Phác Xán Liệt một mặt không vui, có ý quay đầu chạy lấy người.

Biên U Lan xa xa nhìn thấy hai người bọn họ, bước nhanh đi tới, chặn ở phía trước Xán Liệt, không cho anh rời đi.

"Đều đã đến, sao còn đi?"

"Không phải cậu nói chỉ có bạn bè sao?" - Phác Xán Liệt nhìn lướt qua hội trường, chân mày nhíu nhanh đến độ có thể thắt lại. "Nơi này ít nhất một nửa là nhân vật chính trị và thương nhân."

Anh cùng Bạch Hiền xuất hiện, khiến cho những người khác ở đây chú ý. Có vài vị quen biết đã nâng chén tỏ ý với anh.

"Đây không phải lỗi của mình, là ba mình lừa mình mời đến. Mình thực sự chỉ mời bạn bè." - Biên U Lan cũng có chút bất đắc dĩ thở dài.

Vốn là tiệc sinh nhật, cuối cùng lại thành hội trường giao lưu giữa các chính trị gia và thương nhân. Người ra mặt mời là ba cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Bạch Hiền, em không nên đi nha. Theo giúp chị hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh ngọt được không?"

Phác Xán Liệt người này khó có thể khai thông, Biên U Lan dứt khoát hướng Biện Bạch Hiền xuống tay.

Bạch Hiền có ngốc cũng nhìn ra được lúc này tâm tình Xán Liệt không tốt. Cậu luôn luôn không dám cãi lại lời nói của anh, chỉ có thể vô tội trộm liếc mắt một cái với Xán Liệt.

Cuối cùng, Phác Xán Liệt cũng đồng ý dẹp bỏ bực tức sang một bên. Nhìn cả người lễ phục đỏ rực của Biên U Lan, thỏa hiệp ôm Bạch Hiền chúc mừng cô.

"Oa, thật đáng yêu! Bạch Hiền, cám ơn em."

Bởi vì không biết nên tặng cái gì cho Biên U Lan, Bạch Hiền đột nhiên có ý tưởng dùng nhiều miếng vải kết hợp lại làm một con khỉ bông đưa cho cô.

Xán Liệt tiết lộ, Biên U Lan từ trung học đã bắt đầu sưu tầm các đồ vật hình khỉ, gần như là lưu luyến đam mê thành bệnh.

Vì thời gian rất vội, Bạch Hiền không làm được đồ quá cầu kì phức tạp, mà thứ có thể ôm vào trong ngực chỉ có khỉ bông nên hẳn là Biên U Lan sẽ thích.

"Bạch Hiền, sao em biết chị thích khỉ?"

Biên U Lan đối với khỉ bông yêu thích không thôi. Cô ôm vào ngực, quyết định phải ôm như vậy cho đến khi tiệc sinh nhật đêm nay kết thúc.

"Là Xán Liệt nói cho em."

Đêm nay Biên U Lan đẹp đến nỗi làm cho người ta phải nín thở, cao quý tao nhã. Giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức hấp dẫn mê người.

Nghe vậy, Biên U Lan híp mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt, lạnh lùng hỏi:

"Chắc là cậu không nói quá nhiều chứ?"

"Cậu yên tâm, tôi không có sở thích tám chuyện của người khác." Xán Liệt cũng lạnh lùng nói.

Biên U Lan hừ hừ, quyết định không nhiều lời với cậu ta

"Bà xã của cậu cho mình mượn một chút."

Thân là chủ nhân yến tiệc đêm nay, cô tính lợi dụng cơ hội, đem Bạch Hiền giới thiệu cho bạn bè khác biết.

Bạch Hiền có chút lo lắng, bất an lôi kéo tay Xán Liệt.

Biên U Lan thấy thế, vội vàng kéo ra, ngăn cách giữa hai người:

"Bạch Hiền, không cần lo lắng."

Biên U Lan đã nghe nói qua chuyện của Bạch Hiền. Đối với xuất thân cùng thân phận của cậu ấy, cô rất rõ ràng.

"Em...."

Đêm nay Bạch Hiền đem tóc cắt gọn ôm theo gương mặt thanh tú, một bên tai đeo khuyên đen lấp lánh mê hoặc mà Xán Liệt đưa. Cậu mặc lễ phục màu trắng, tôn lên vẻ hấp dẫn thường ngày ẩn nấp mà chỉ có chồng cậu mới biết.

"Không có việc gì, chúng ta đi đi."

Lười phải nói chuyện với Phác Xán Liệt, Biên U Lan nắm tay Bạch Hiền đi về phía bạn bè mình.

"Bạch Hiền, chị nói cho em một chuyện. Em ngàn vạn lần không được nói lại cho Xán Liệt." - Ai ngờ, Biên U Lan căn bản không phải mang cậu đi gặp bạn bè, mà là mang cậu đến một góc nhỏ.

Thấy vẻ mặt Biên U Lan khẩn trương, nhìn trái phải xung quanh, dường như đang trốn người. Bạch Hiền có chút không hiểu:

"Được."

"Chị vốn đáp ứng Xán Liệt, không mời Dương Văn Văn tham gia tiệc sinh nhật, nhưng cô ấy vừa rồi đến đây."

Dù sao cũng là bạn tốt, Biên U Lan lại không thể đối mặt nói muốn cô ấy rời đi, cũng không thể làm gì khác hơn là trước khi Xán Liệt phát hiện, bí mật nói thẳng với Bạch Hiền.

Dương Văn Văn? Cô ấy không phải là vị hôn thê học trưởng sao?

"Vì sao Xán Liệt không thích cô ấy đến?"

"Còn không phải là sức ghen của chồng em quá lớn sao? Sợ em bị Phương Đại dụ dỗ. Vốn cậu ta kiên trì không chịu cho em đến, là chị vỗ ngực cam đoan, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý." - Ai biết, lời nói khoác lác của cô đến khi yến tiệc bắt đầu, lập tức bị đổ vỡ.

Biên U Lan cũng không phải không biết Xán Liệt, người này rất ghét người ta đùa giỡn mình, lừa gạt mình.

Tuy rằng đây không phải lỗi của cô. Nhưng nói đến cùng Dương Văn Văn chính là vì tiệc sinh nhật của cô mới có thể đến.

Bạch Hiền kinh ngạc. Nghe thấy Biên U Lan nói Xán Liệt ghen nên mới không muốn để mình gặp Phương Đại, trái tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp.

"Chị nói Xán Liệt ghen?"

"Bằng không thì sao? Chị và cậu ta lớn lên từ nhỏ. Vẫn là lần đầu tiên thấy A Liệt để ý một người như vậy. Em nên biết trân trọng, người này một khi rung động, sẽ không chần chừ, là người đàn ông có thể phó thác cả đời ."

"Em cùng anh ấy.... Chúng em..."

Biên U Lan nhất định là lầm, cậu cùng Xán Liệt kết hôn không phải vì tình yêu, mà là...giao dịch.

"Tin tưởng chị, chị sẽ không nhìn lầm. Một người đàn ông nếu không cần em, làm sao anh ta lại sợ em bị lừa gạt? Những khi cậu ta buồn bực, chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm so với nói còn nhiều hơn. Từ từ em sẽ hiểu cậu ta."

Thì ra, Xán Liệt để ý cậu, giống như cậu để ý anh. Đây là không phải nói, anh kỳ thực cũng thích cậu sao?

Chỉ thấy Bạch Hiền trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, thẹn thùng gật gật đầu:

"Em nhất định sẽ không nói cho Xán Liệt, em cũng sẽ không gặp học trưởng."

"Em nhất định phải tránh anh ta, mặc kệ tình là huống gì, đều phải tránh rất xa, hiểu chưa?"

Biên U Lan cũng không muốn vì một tiệc sinh nhật của mình mà chọc bình dấm chua Phác Xán Liệt đến không thể khống chế được, trực tiếp khai đao với công ty cô.

"Được."

------------------------------------

Một giờ sau, Bạch Hiền bị Biên U Lan tha đi một vòng. Khi trở lại bên người Phác Xán Liệt thì đã thấy anh đang cầm ly rượu nói chuyện cùng vài ba vị khách.

Bạch Hiền đi theo anh một lát, nhìn đến góc bàn bày biện các món ăn ngon, cậu kéo tay áo Xán Liệt, nghiêng người hỏi một chút. Chỉ thấy Xán Liệt nhíu mày, đáy mắt mang theo ý cười nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cậu, mới nói:

"Đi đi, một lát anh đi phòng nghỉ tìm em."

Thì ra Bạch Hiền đi cà nhắc đến bên tai anh nói nhỏ với anh cậu đói bụng. Gần đây cậu luôn cảm thấy nhanh đói. Rõ ràng trước khi ra ngoài vừa mới ăn qua. Sau khi đi một vòng, khoảng cách không đến hai giờ, cậu lại lập tức đói bụng.

Rời khỏi tầm mắt của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền bưng đĩa, chọn vài món mình thích ăn.

Nhớ tới lời dặn dò của Biên U Lan trước đó, cậu dứt khoát tránh khỏi mọi người, một mình một người ngồi trong phòng nghỉ nhấm nháp thức ăn.

Không ngờ tới khi cậu ăn xong, vừa tính đi lấy thêm một ly đồ uống. Bên tai liền truyền đến tiếng gọi quen thuộc, khiến cậu run sợ một chút, cầm cái ly, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

"Bạch Hiền!" Phương Đại kinh ngạc, bước đến trước phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.

Bởi vì Phương Đại xuất hiện, Bạch Hiền sợ tới mức đứng ngây ngốc tại chỗ, nhất thời quên mất phản ứng.

"Học trưởng..."

----------------------------------

Hết chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro