Phần 8

Kẹo được đựng trong một chiếc lọ thủy tinh, còn được thắt kèm thêm một chiếc nơ màu xanh cô-ban xinh xắn. Lớp giấy gói sặc sỡ bọc quanh từng viên kẹo, khiến chiếc hộp chở nên bắt mắt hơn bao giờ hết.

Có một tấm thiệp nhỏ được đính kèm với lọ kẹo. Cả đời Chanyeol chưa bao giờ đau đầu khi phải lựa chọn xem sẽ viết gì vào thiệp như lần này, cậu cứ viết rồi lại xóa, không nhớ rõ đã dùng hết bao nhiêu tấm thiệp mà người bán hàng đưa cho.

-Quý khách muốn tặng món quà này cho ai vậy ạ?

Người bán hàng e dè nhìn cậu vật lộn với đống thiệp đang ngổn ngang xung quanh, tỏ ý muốn giúp đỡ.

-Một người đặc biệt quan trọng trong cuộc đời tôi.

Chanyeol trả lời người bán hàng, đôi môi khẽ nở một nụ cười khi hình ảnh của người kia chạy xẹt qua trí não.

-Tôi có thể hỏi qua về tính cách của người đó chứ ạ? Như vậy tôi có thể đưa ra một vài lời khuyên cho quý khách.

-Không cần đâu, tôi biết phải viết gì rồi. Cảm ơn cô.

Chanyeol cầm lấy một tấm thiệp mới, và ghi nhanh vào đó vỏn vẹn 2 từ ngắn gọn.

___________

Nhanh chóng để xe trước cửa nhà, Chanyeol tung tẩy cầm gói quà bước vào trong, hi vọng nó sẽ giúp kéo khoảng cách giữa cậu và Baekhyun gần thêm một chút.

Phòng khách tối om, phòng bếp cũng không có người, có lẽ cậu ấy đã đi ngủ. Chanyeol liếc nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, bây giờ mới khoảng hơn 8h tối, cậu ấy đâu có đi ngủ sớm như vậy.

Cậu đi lên trên tầng 2, bước vào phòng ngủ, cũng không có ai hết.

"Chưa về nhà sao?"

Cậu đặt túi quà lên trên chiếc kệ đặt cạnh giường, sau đó thuận tay ném chiếc cặp đựng tài liệu lên trên giường. Tháo bỏ chiếc cà vạt vướng víu, cậu ngồi thụp xuống dưới sàn nhà.

"Cậu đang tránh mặt tớ?"

Có một tiếng cười nhỏ vang lên, là từ phòng đọc sách. Chanyeol khẽ gõ vào đầu mình, quên mất rằng căn nhà này còn có một gian phòng nữa.

Nhưng cậu chỉ không hiểu nổi Baekhyun ở trong đó làm gì, lại còn cười rộ lên vui vẻ như vậy.

Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng đọc, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người đang ngồi bên trong, nhưng người đó đã ngay lập tức nhận ra có một người khác ở trong phòng.

Baekhyun đang xem một chương trình gì đó trên máy tính, có lẽ nó rất hài hước nên cậu ấy mới cười rộ lên như vậy. Nhưng khi quay qua nhìn cậu, khuôn mặt cậu ấy nhanh chóng đổi sang biểu cảm hời hợt lạnh lẽo.

Baekhyun ấn nút tạm dừng chương trình hài kịch, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.

-Về rồi à? Đúng lúc tôi đang có chuyện muốn nói với cậu.

-Chuyện gì vậy Baek?

Chanyeol ngay lập tức vui vẻ, mặc kệ cái khuôn mặt thờ ơ của Baekhyun, cậu ấy chủ động nói chuyện với cậu là cậu đã thấy vui rồi.

-Chiều nay tôi có đặt mua cái này. – Baekhyun nói rồi chỉ tay xuống chiếc sofa rộng lớn mà cậu ấy đang ngồi. – Nó có thể trở thành một chiếc giường nhỏ khi gập xuống. Từ giờ tôi sẽ chuyển vào đây ở, phòng ngủ thì cậu dùng. Tôi cũng đã suy nghĩ rồi, dù sao đây cũng là nhà cậu, tôi không nên quá phận.

-Đây là nhà của hai chúng ta.

Chanyeol cố gắng kiềm chế sự giận dữ đang trào lên trong cậu.

-Đó là suy nghĩ của cậu, không có nghĩa là tôi cũng nghĩ như vậy.

Cánh cửa đóng sập lại gây lên một tiếng động lớn. Baekhyun quay trở lại với chương trình hài kịch mà cậu đang xem, nhưng chỉ khoảng 1 phút sau, cậu với tay cụp màn hình máy tính xuống, cảm thấy mấy trò đùa đang diễn ra trong chương trình thật nhạt nhẽo và vô vị.

_______________

Chanyeol phóng thẳng xe đến XOXO bar. Tâm trạng hiện giờ của cậu thực sự đang rất tồi tệ, và nếu chẳng may có một kẻ điên nào đó nhảy vào phá đám cậu, cậu không chắc mình sẽ cư xử lịch thiệp được với gã khốn đó.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng cười cay đắng, bản thân cậu lúc này trông cũng chẳng khác gì một kẻ điên.

Cậu đã hi vọng, đã vui vẻ đến nhường nào khi mua món quà đó cho cậu ấy. Dù chỉ là một hi vọng mong manh, nhưng cậu đã mong rằng ít nhất sẽ nhận được một nụ cười của cậu ấy, một nụ cười thật sự. Nhưng kết quả thì sao? Quà còn chưa kịp trao cho người nhận, bản thân đã bị người đó cho nguyên một gáo nước lạnh rồi.

Chỉ vài câu thôi, nhưng cũng đủ khiến cho một người luôn trầm ổn như Chanyeol mất kiểm soát bản thân mình.

"Rốt cuộc thế giới của tớ, lại bị cậu xoay vần đến khổ sở như vậy."

Tiếng nhạc xập xình vang lên khắp mọi nơi, dồn nén không khí vào các góc cạnh trong gian phòng lớn, những con người đang nhảy nhót theo tiếng nhạc, bỏ quên hết mọi thứ xung quanh.

Chanyeol định bụng tìm một góc nào đó để lẳng lặng uống rượu một mình. Nhưng ngay khi cậu vừa yên vị vào chiếc bàn ở vị trí góc trong cùng, vài cô gái đã mon men đến gần cậu, và cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cùng uống rượu với cậu.

Cậu để mặc họ đang ve vãn xung quanh mình, khoác tay lên một cô ả ngồi bên cạnh, và cười vang lên khi những chiếc li rượu liên tục được đưa đến trước mặt.

Byun Baekhyun, cậu nhìn đi, có không thiếu người muốn đến gần tôi, nhưng người duy nhất tôi muốn đến gần là cậu, tại sao lại luôn đẩy tôi ra xa?

-Baekhyun nhà cậu để mặc cậu tung hoành như thế này sao?

Giọng nói trầm khàn vang lên. Chanyeol ngước mắt lên nhìn, đập ngay vào mắt là nụ cười đểu cáng của Kris.

-A lão đại à, cùng uống với nhau nào.

Giọng Chanyeol có đôi chút mất kiểm soát.

-Đã say rồi sao? Rốt cuộc thì cậu đã nốc bao nhiêu rượu vậy?

Kris ngồi xuống ghế đối diện, kéo theo Lay ngồi cạnh.

-Không ngờ lần đầu tiên để em gặp nó lại là thấy nó trong bộ dạng này.

-Cứ để cậu ta uống đi anh. Lát nữa chúng ta đưa cậu ấy về là được. Có điều – Lay khẽ ghé sát vành tai Kris – Em không thích mấy cô nàng đang ngồi cạnh kia.

Kris nhìn Lay rồi khẽ nhếch khóe môi.

-Ghen?

-Anh im đi.

Lay khẽ chu môi lên nói, kèm theo chút cáu kỉnh. Rồi ngay lập tức đỏ bừng mặt khi bị cái gã không biết xấu hổ kia hôn cái chóc vào môi cậu.

___________

Tiếng bấm chuông inh ỏi trước cửa nhà khiến Baekhyun dù cho muốn cuộn tròn trong chăn coi như không nghe thấy gì cũng không thể không bật dậy.

Cậu muốn nguyền rủa cái gã đang bấm chuông cửa inh ỏi kia.

Mắt nhắm mắt mở lết xuống cầu thang, Baekhyun mở cửa, xộc thẳng vào mũi cậu là một mùi rượu nồng nặc khiến mắt cậu mở ra thao láo, tỉnh ngủ hẳn.

-Baekhyun, chào em.

Là nụ cười không-thể-tươi-hơn của Kris đang nhăn nhở trước mặt. Lâu rồi không gặp, xem ra vẫn chẳng tử tế hơn được tý nào. Bên cạnh anh ấy là một chàng trai nhỏ nhắn dễ thương, khi cười còn lộ ra má núm đồng tiền siêu khả ái nữa.

Nhưng mà cái người dễ thương như thế này tại sao lại đi cùng cái lão đểu giả Kris kia nhỉ, có lẽ là bị dụ rồi. Khổ thân.

-Chào anh. Lâu rồi không gặp.

-Chanyeol uống say rồi, anh đưa nó về. – Kris đẩy một Chanyeol đang không biết trời đất là gì vào phía Baekhyun. – Trao tận tay em rồi, anh cũng coi như là người có trách nhiệm đầy đủ với bạn bè, anh về đây.

Nói xong rồi biến dạng mất hút không để lại dấu vết luôn.

Baekhyun khẽ thở dài, mùi rượu nồng nặc khiến cậu khẽ nhăn mặt. Gắng hết sức để lôi cái thân hình dài ngoằng kia lên tầng hai, rồi tận tâm ném cậu ta lên giường, Baekhyun cũng muốn gục luôn.

Rốt cuộc cậu học ai cái thói uống rượu giải sầu như thế này hả Chanyeol? Trước đây cậu không có như vậy.

Kéo chăn lên đắp gọn gàng cho người kia, Baekhyun khẽ xoay người muốn đi ra, nhưng ngay tức khắc, một thứ trên mặt tủ thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu biết cái túi giấy này thuộc về cửa hàng nào.

Cậu ấy đã đến đó.

Cậu mở chiếc túi giấy, lôi ra hộp kẹo rực rỡ.

Khóe mắt trở nên cay xè khi đọc những dòng chữ ngay ngắn trên tấm thiệp nhỏ.

"Tặng Baekie~♥"

Baekhyun, cậu chính là như vậy, là kẻ cho dù có luôn luôn mạnh mẽ, luôn cố làm cho bản thân trở nên cứng rắn, lại dễ dàng gục ngã chỉ vì những thứ bé nhỏ như thế.

Khẽ khịt mũi, cậu để món quà lại ngay ngắn vào trong chiếc túi, đặt nó trở lại vị trí ban đầu.

Chanyeol xoay người, khiến chiếc chăn bị tuột xuống dưới đất, Baekhyun khẽ lắc đầu chán nản, rồi kiên nhẫn kéo lại tấm chăn cho người kia.

Cổ tay cậu rất nhanh bị nắm lấy, kéo tuột cậu ngã xuống giường. Vòng tay mạnh mẽ của Chanyeol quấn chặt lấy cậu, cho dù cậu có quẫy đạp thế nào cùng không thoát khỏi nó.

-Chanyeol! Rốt cuộc cậu đang giả say đúng không? Cậu đến cùng là muốn làm trò gì đây?

Baekhyun hét lên giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro