Chap 3

CHAP 3

Tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào căn phòng VIP của Season, chúng đùa giỡn, nghịch ngợm trên tấm rèm màu kem. Len vào căn phòng vẫn còn vương mùi dục vẩn, ôm lấy cơ thể hai con người đang nằm trên chiếc giường king size màu socola làm hai làn da tương phản. Cựa mình, những tia nắng này khiến cho một người tỉnh dậy. Từ tối qua đã phải nằm sấp như thế này đây. Lấy tay vò mái tóc màu nâu hạt dẻ nay rối bù và bết lại vì mồ hôi và tinh dịch. Có lẽ không nên ngủ nữa, phải ra khỏi đây trước khi kẻ bên tỉnh dậy, thói quen không ngủ lại lâu có lẽ ăn sâu trong tiềm thức cậu rồi. Nhấc cái thân tàn tạ và rũ rượi về phòng tắm, phía dưới đau buốt đến tận óc. "Aiii......" Rên lên khe khẽ, tay bám chặt vào tường để đi. Mỗi lần nhấc chân là nó lại chĩa ra hai hướng khác nhau là sao? Tối qua có lẽ là tối "lao lực" nhất trong 10 năm nay.....

Đôi mắt hơi sưng lên vì khóc và vì "thức" đêm lờ mờ mở ra.... Chiếc gương phòng tắm phản chiếu lại hình ảnh đáng thương của mình khiến cậu chợt bật tiếng cười nhỏ.

-Hi hi....

Khúc khích với những ý nghĩ trong đầu rồi phẩy tay đi như chuyện thường. Cậu phải làm vệ sinh thân thể rồi về sớm kẻo SeoHuyn lại gọi điện ầm lên thì mệt lắm, với lại cậu còn có buổi chụp hình buổi chiều nữa... Hôm qua hình như JunSu có nhắn tin...

Chìm dắm trong những ý nghĩ riêng để quên đi cái hiện thực tại... Ước gì có thể được như vậy. Nhưng cơn đau ở cửa vẫn hành hạ cậu, nước chảy vào đó nên xót quá. Ôi...hình như "rách" rồi hay sao ah!!! Chà sát làn da mịn màng để nó đỏ tấy lên bỏ hết những vẩn chất đục đục trên người mình , cũng may là tên cuồng *** kia không để lại dấu hôn, nếu không cậu sẽ phải ngồi tẩy cái vết đấy đi mất.

Bước ra khỏi nhà tắm với cơ thể có thể coi là "sạch". Chỉnh chu xong hết, cậu mặc quần áo rồi đi thẳng. Tên kia vẫn đang mê miệt trên giường. Hum, cậu nên là người như vậy chứ không phải hắn.

Kệ đi. Dù sao cũng chỉ có một đêm thôi mà, có thêm lần thứ hai chắc cậu chết mất thôi. Cố gắng lết thân mình ra cửa một cách "nhẹ nhàng" nhất. Cậu quay đi mà không hề ngoảnh lại....  không biết rằng đôi mắt xám kia từ từ hé mở ngay khi cậu khép cánh cửa lại.........

Khó nhọc bước từng bước ra khỏi khách sạn trong cái dáng đi hình chữ "bát", JaeJoong gọi taxi chở về căn hộ của mình. Đường phố cũng mới tỉnh dậy thôi, trên đường mới chỉ có những người đi chạy bộ, xe cộ còn ít qua lại trên những con đường. Đưa tay nhìn cái đồng hồ nhỏ, mới 6h hơn....

Mệt mỏi thật. Mệt bên trong hay mệt ở ngoài??

-Thưa quý khách, đến nơi rồi..

Giật mình tỉnh dậy, cậu vừa thiếp đi sao? Aish... Cái cơ thể này mệt mỏi một cách thái quá này!

Đưa tiền cho tên taxi, cơ thể vẫn còn đau âm ỉ ở bên dưới khiến cậu xiêu vẹo bước vào khu chung cư cao cấp. (A/N: Khu chung cư cao cấp mà Jae ở... giống như nhà Jae mua ở Nhật ý  ) Điều cậu muốn làm bây giờ là... đi ngủ lại.... và bảo SeoHuyn có thể nên huỷ buổi chụp hình lại vậy. Cái đau rát buốt và cái dáng chữ "bát" này thì chụp ra cái dáng gì?

Vừa mở cửa thì cậu đã thấy dáng ngồi ngủ quen mắt, chẳng lẽ tối qua cô ấy không về nhà sao??? Chờ cậu suốt đêm ah? Hơi chạnh lòng, dù gì cũng là con gái mà...

-SeoHuyn ah.... SeoHuyn ah..... Dậy đi nào...

-Ưm....ư......

Đưa tay dụi dụi mắt, JaeJoong phì cười nhẹ vì điệu bộ này của cô.

-SeoHuyn, tôi về rồi. Tối qua cô không về nhà ah???

-Jae....JaeJoong-sshi? _ Cô hoàn hồn, tối qua vì lo lắng nên cô đã ngồi chờ cậu về. Cô muốn mình là người đầu tiên cậu thấy khi về nhà. Và cô đã mãn nguyện...

-Sao tối cô không về? _ JaeJoong bình tĩnh hỏi cô, cậu biết là cô đã chờ cả đêm, có lẽ cô cũng mới chỉ ngủ được một lát thôi.... Và cậu cũng biết ý định của cô....Cậu có phải kẻ đần độn đâu.

-Tôi lo cho anh JaeJoong-sshi ah.... _ Cô lúng túng, trong lòng cảm thấy có chút xao động.

Thầm thở dài, cậu biết... nhưng cậu nên làm ngơ. Cậu không thể đáp trả lại, vì trong cái thế giới này, tình cảm là một thứ khá viển vông và không nên có.

-Cô cũng mệt rồi, hãy cứ nghỉ ở đây cho đủ giấc đi rồi về. Có gì chiều cô báo là huỷ buổi chụp hộ tôi nhé.

-Vâng, JaeJoong-sshi. Còn gì nữa không? _ "hộ tôi", hai từ đó cô không thích chút nào... Nó xa cách.... Nó lạ....

-Chỉ thế thôi ah. hãy nghỉ ngơi đi. _ Cậu nở nụ cười nhẹ mà cô thấy lúc này nó vô cảm, cứ như nụ cười đó là một thói quen của cậu rồi. Đi được vài bước thì vết rách bị chà sát nên nhói lên khiến cậu chuệch choạng ngã xuống...

-JaeJoong-sshi! Cậu không sao chứ???

SeoHuyn vội lao vào khi thấy cậu sắp ngã lên những bậc thang, khuôn mặt thiên thần bây giờ đang nhăn lại vì cơn đau.... Chẳng lẽ tối qua...

-Không sao... Tôi nghỉ là ổn rồi... Cô mau đi báo huỷ đi. _ Cậu đẩy cô ra để tự đứng lên, cậu cũng là đàn ông. Không đến mức độ phải có người dìu đi như mấy con đàn bà.

-Dạ....vâng... Cậu hãy nghỉ đi ah. _ Cái đẩy tay ấy, sao lại lạnh lùng thế?

Tự mình bước lên phòng ngủ trên tầng với một ánh mắt lo lắng đang quan sát sau lưng. chầm chậm từng bước lên. Cậu như đổ ập người xuống khi tiến đến chiếc giường lớn màu trắng. Về nhà là sướng nhất ah. Cái mùi nước xả thân quen này như xoa bớt cơn đau của cậu, khiến cậu dần dần chìm vào giấc ngủ bù cho những mệt mỏi tối qua. màu trắng và nâu của căn phòng mờ dần. Trong vô thức cậu chợt thấy một màu xám lạ lùng....

Mở cửa phòng thấy cậu đang ngủ, SeoHuyn mỉm cười. Cậu luôn vậy, mệt ngủ thì không thèm cởi bỏ quần áo lẫn tắm, cứ thế mà ngủ thôi. Cái tính xuề xoà này khiến cô không bao giờ hài lòng cả nhưng đó lại là điều khiến cô rất vui, vui vì lúc đó cô có thể chăm sóc cho cậu. Đưa tay cởi giầy cho cậu, có lẽ mệt quá nên ngủ không biết trời đất gì sao? Đắp tấm chăn mỏng để tránh những cơn gió mang hơi chút lạnh của mùa thu tràn vào phòng. Khuôn mặt lúc ngủ cũng bình yên đến lạ thường.

Tự nhận ra mình hơi vô duyên khi cứ nhìn người ta ngủ chằm chằm, cô nhẹ nhàng đi ra phía cửa, ngập ngừng một lúc rồi cũng khép cửa lại. Cô muốn cậu thật khoẻ, hết những cơn đau khi tỉnh dậy. Một giấc ngủ tốt sẽ giúp cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

'Reng!'...'Reng!'...'Reng!'

Tiếng chuông điện thoại làm JaeJoong tỉnh giấc. Ai da... Mất giấc ngủ ngon lành rồi. Lơ mơ nhìn ra ngoài cửa, đã chiều rồi sao?? Vò tóc lần nữa trước khi với tay lấy di động. Hum, tên nào dám cả gan phá đám giấc ngủ ngon của mình chứ? Khuôn mặt đang nhăn lại bỗng dãn ra vì cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

" Cá Heo triệu đô" đang gọi......

-Yoboseo....?

-"HYUNNNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!! TỐI QUA HYUNG Ở "WHEREEEEEEE"????????????" _ "Con cá heo" hét liên hồi vào cái điện thoại.

-Aissshhhh!!!!! Tên nhóc này!!!! Điếc tai hyung rồi _ Ngoáy ngoáy cái tai cho nó bớt ong đi. Cái tần số âm thanh của nó đúng đủ để giết người mà. _ Tối qua hyung bận, không nhắn tin lại được.

-"Ahhhh...... Em biết rồi. Em gọi để cho rõ thôi. mà hyung có nhà không?"

-Hyung đang ở nhà.

-"Em đến nhà hyung nhá."

-Hả?! _ Gì đây, đến làm giặc ah?

-"Đến rồi. Hyung ra mở cửa lẹ đi. Lẹ nha."

-Ah...

'Cụp!'

Cái gì thế này????? Hơ... Chuyện gì vừa xảy ra vậy??? JaeJoong chưa hoàn hồn kịp thì con "cá heo" đã cụp máy đi rồi. Hình như...

'Kính koong'

-Haizzz. Biết ngay mà... _thở dài bó tay với cậu em này, JaeJoong "lết" thân từ trên nhà xuống, mặc dù có nghỉ ngơi nhưng vết thương vẫn đang sưng thì phải.

Mở cửa ra thì ngay lập tức cái điệu "Ue kyang kyang!!" quen thuộc đập vào tai. Tên quỷ! Mới ngủ chiều dậy đã dính lấy mình rồi.

Bỏ mặc cái mặt hằm hằm của hyung mình, JunSu thản nhiên chạy vào nhà và ngồi phịch xuống cái ghế sofa màu hồng kem lớn, nhún nhún vài cái một cách thích thú. JaeJoong ức, nhưng cậu chả bao giờ nói được nó. Nhúm vai ra vẻ " Mặc kệ em đấy!", cậu bước đến từ từ và chậm rãi ngồi xuống. Lúc "hạ cánh" được mông xuống đệm một cách an toàn rồi thì cậu mới thở phào. Thực sự bây giờ cơn đau càng ngày càng nhức nhối hơn.

JunSu nhìn chằm chằm vào cái điệu bộ của hyung mình. Tối qua.... Ah!! Nó gật gù tự hiểu ra. Chẹp, khổ thân huyng. Nhưng cũng may hyung nó đang bị đau nên nó mới không bị ăn "bụp" vì tội đến quấy rầy.

-Em đến đây có việc gì ah, JunSu? _ JaeJoong nhẹ nhàng nói với nó, không việc gì mà chiều nó đã đến gặp cậu, mà còn vào tận nhà...

-Hyung.... Em đang gặp vấn đề. à mà không, công ty đang gặp vấn đề. _ Nó bĩu môi khi nhắc đến cái vấn đề này.

-Hum? SME?! Sao lại gặp vấn đề?

-Thì có một công ty khác đang sáp nhập vào với công ty em, à không, nói "sát nhập" thì không đúng. Phải là "mua lại" công ty em mới đúng. Lão Lee đang điên lên mà... Có lẽ lão sẽ thúc dốc nhanh vụ gặp giám đốc KBS với em. _ Nghĩ lại bộ dạng của lão sáng nay mà JunSu cũng thấy buồn cười. Già sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cố to giọng, cảm tưởng như sắp đứt hơi đến nơi.

-Ha ha.... nhìn lão "điên" đến thế sao? _ JaeJoong cười lớn khi nhìn thấy cái vẻ mặt rất-chi-là-thoả-mãn của nó. _ Thế em lo cho cái công ty đó ah???

-Oh nooo... _ JaeJoong nhăn mặt. Cái trình dộ tiếng Anh của nó chẳng cải thiện thêm tí nào. _ Em có lo đâu, cái công ty ma quỷ đấy sụp đổ cũng hay. Nhưng cái chính là còn sự nghiệp của em thôi.. Em sợ em phải....

Mặt JunSu buồn thiu khi nhắc đến việc bỏ. JunSu yêu ca hát, nó đam mê với âm nhạc và những bài hát của mình. Ước mơ của nó, vì cái ước mơ này mà nó đã bước chân vào cái thế giới đầy cám dỗ và dục thú này... Nhưng nó chưa bao giờ hối hận vì những thành công mà nó đã đạt được.

JaeJoong vỗ vai nó nhè nhẹ để chấn an. JunSu đang sợ. Cậu có thể cảm nhận được.

-Hyung không nghĩ vậy. nếu nó mua lại thì em sẽ thuộc quyền công ty kia. Với lại...được sở hữu "giọng ca triêu đô" thì dại gì bỏ đi. Người ta thường không chê tiền đâu em ah. _ Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm của nó, xoa nhẹ như người anh đang an ủi đứa em nhỏ.

-.... Thật hả hyung?

-Uhm.

-Hi hi hi. _ JunSu ngoẻng miệng cười tươi, nụ cười trong sáng ấy khiến tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều. Nó cười đẹp lắm. Cái khuôn mặt bụ bẫm muốn véo này như bừng sáng lên với một chút ánh hồng hồng bên má.

-AUUUUUUUUU!!!!!!!!!!!! ĐAUUUU~~~....... _ JunSu hét lên vì sự hành hạ bên hai má. Huhu... Sao ai nhìn thấy nó là lại véo là sao??? Huhuhu.... Jae hyung.... Em "hate" hyung~~~~

-Hahahahahaha..... _ Tiếng cười giòn tan của JaeJoong vang lên, lúc này cậu mới thực sự toả sáng. Không phải vì ánh đèn sân khấu hay vì những bộ quần áo đắt tiền. Trong mắt JunSu, JaeJoong hyung của nó bây giờ là đẹp nhất. Được nhìn thấy nụ cười này cũng bõ công trốn quản lý của nó ghê.

Hai anh em lăn lộn trêu nhau trên cái ghế sofa rộng, bỗng tiếng 'Reng' quen thuộc vang lên. JunSu ngao ngán nhìn JaeJoong. Tưởng trốn được một ngày chứ... Ai ngờ chưa đi được bao lâu đã gọi rồi. Phụng phịu nhấn nút trả lời, nó ngước sang nhìn JaeJoong với ánh mắt "cún con" làm cậu bật cười khe khẽ.

-Yoboseoooo????

-"........"

-Dạ?

-"........." _tiếng đầu bên gai gắt, mặt JunSu ngày càng tái đi khiến cậu nín cả niềm vui. Có chuyện gì sao?

-Vâng, em về ngay ah.

Cụp máy nhanh với quản lý của mình, JunSu hớt hả chạy ra ngoài, quên không chào tạm biệt JaeJoong. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của cậu. Nó nhoẻnh miệng cười.

-Hyung, em về nha. Công ty đang loạn lên. Lão Lee đang gọi em về gấp. Mai em sẽ sang với hyung.

Gật đầu ra chiều hiểu rồi. JunSu leo lên xe, vẫy tay choà JaeJoong như thói quen rồi phi xe về thẳng công ty. Nó không nói rõ cho cậu biết. Vì nó không muốn cậu thêm đau đầu. Tình thình ở công ty đang loạn hết lên. Lão Lee đã phải tung tiền ém bọn báo chí lên rồi. Chẳng lẽ... Nước mắt nó đột ngột rơi...Nó phải từ bỏ ca hát sao? Câu nói của quản lý nó cứ vang vọng trong đầu nó...

-" Mau về công ty đi. Công ty bị sát nhập vào rồi!!!!"
.
.
.
.
.
.
End Chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro