CHAPTER 13
Một buổi sáng im lặng. Tiffany không tha thiết đến việc học hành, cô cũng không bận tâm đến sự vắng mặt của mình ở lớp. Hai ngày trôi qua lặng lẽ như chính linh hồn của cô… và nó gần như đã khô cứng như nhánh cây dầu xơ xác hiu quạnh giữa tiết lập đông giá rét.
Căn phòng màu hồng không reo vui cùng cô nữa, mà bao phủ lên đó là một không gian ảm đạm xám xịt. Cô cũng nhớ đến lần cuối cùng trông thấy ánh mắt của Taeyeon, một ánh mắt cuối cùng trao cho cô sự im lặng của việc khinh bỉ… Đó là một ánh mắt vô cảm, vô hồn và phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Những cuộc gọi lặng lẽ kết thúc trong im lặng, những tin nhắn không có câu trả lời, những lời giải thích muộn màng không được chấp nhận… và chuỗi thời gian Tiffany đã trải qua trong sự cô đơn mà ý nghĩa chỉ là việc đợi chờ một kết thúc trống rỗng.
Chợt thấy sự vỡ nát như hòa tan vào từng hơi thở, cô nhận ra khoảng cách giữa mình và người mà cô yêu thương chợt hiện hữu nên một ranh giới nhất định, rồi nó lại mỏng manh đến vô hình và bất chợt thoáng qua nhau như một cơn gió… Rồi lại như hai con người xa lạ đi qua nhau, như chưa bao giờ có bắt đầu. Cô biết thời gian đã ngồi trong căn phòng của mình bao nhiêu, là bấy nhiêu những nhớ nhung đã trải dài mà cô mệt nhoài níu kéo ký ức, để tìm lại cho mình những mảnh vụn cảm giác còn sót lại trong tâm hồn. Nhìn những dòng tin nhắn được gửi đi từ ngày hôm qua, Tiffany mỉm cười để bắt đầu cho một hy vọng mới, dù nó cũng mong manh rồi sẽ tan vỡ như đã từng…
Mở cửa sổ đón những tia nắng se lạnh của một buổi sáng mùa đông, Tifffany nhíu mắt nhận ra ánh nắng mặt trời dù có yếu ớt hay chói lòa rồi cũng sẽ giang tay ôm lấy cô mà âu yếm sưởi ấm, chỉ cần cô không lẩn tránh vòng tay ôm ấy, chỉ cần cô bước đến đón nhận để mở ra những khởi đầu mới mà thôi… Với tay lấy xuống chiếc áo ấm lâu rồi đã tan đi mất mùi cherry và hơi ấm từ hương sữa đậu nành, Tiffany khoác vào rồi vòng tay ôm lấy chính mình, cô mỉm môi… đôi vầng trăng khuyết trên gương mặt nhỏ xinh lấp láp cười với những tia nắng treo ngoài cửa sổ. Đeo lên vai chiếc túi xách và mang vào một đôi Ugg Boot cao gót, Tiffany mở chiếc cửa phòng đã hai ngày khép kín và nhìn thêm lần nữa dòng tin nhắn cuối cùng không có hồi âm… để đến một nơi mà cô đã gửi lại đó một chút hy vọng.
...
Dường như sự lấp lánh từ cuộc sống vương giả không làm rực rỡ hơn gian phòng rộng đã bao phủ những làn khí băng lạnh. Và có lẽ, chỉ những cảnh vật đó mới có thể lột tả chân thật nỗi u khuất nặng nề trong Taeyeon. Không còn ánh nắng mặt trời và những câu chuyện ấm áp vào mỗi sáng, những giây phút trôi qua tầm mắt cô vốn dĩ chỉ là những âm điệu khô khan mà đọng lại đó là nỗi vô vọng lặng thầm…
Những cuộc gọi nửa vời mà Taeyeon đã bỏ lỡ không gợi lại cô sự xao xuyến, và cả những tin nhắn lúc chạng vạng không khiến cô nao lòng. Con người lãnh đạm đã trở lại từ khi chạm vào tận cùng sự tuyệt vọng, của những ngu khờ dại dột khi người ta nếm trải hương vị tình yêu. Nhưng tình yêu đối với Taeyeon lúc này không khác gì một ly sữa ấm đã nguội lạnh, những ấm áp và ngọt ngào vốn có đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo rồi dần mất đi cả hương vị lẫn bản chất ban đầu. Một ngày với cô khi bắt đầu hay kết thúc đều như nhau, không hy vọng, cũng chẵng chờ mong một nụ cười lấp lánh sáng trên đôi mắt lưỡi liềm luôn mỉm cười chào cô mỗi ngày… và những món quà ngộ nghĩnh cô vẫn thường ngắm nhìn mỗi sáng lại trở nên quá ngô nghê, như chính tình yêu mà cô những tưởng đã trải đầy niềm tin và hy vọng.
Gấp lại trang sách đã hai ngày vẫn còn nguyên, Taeyeon lặng nhìn chiếc điện thoại một lần nữa, sau khi quyết định đi tìm cho mình chút hương gió mới, với mong muốn nhờ gió cuốn trôi những hiện thật đã hằn sâu trong tâm trí, mà mang về cho cô một linh hồn mới, không rung động, không xúc cảm… hoặc cứ mãi là một tâm hồn lạnh lùng, lãnh đạm… như chính con người cô khi chưa có những lúc bắt đầu… Khoác vào người chiếc áo da và quàng chiếc khăn len lên cổ, Taeyeon mang túi xách lên vai rồi lặng lẽ bước đến cửa phòng. Chiếc điện thoại Tiffany đã chọn mà cô vẫn hay trò chuyện mỗi ngày giờ đây nằm lẳng lặng trên mặt bàn lạnh lẽo, mặc cho những cuộc gọi đến bị bỏ lỡ và những dòng tin nhắn còn chưa mở, Taeyeon khép lại cánh cửa rồi bước dọc dãy hành lang, để đi về hướng Garage, nơi cô bắt đầu sự bình yên và thanh thản trên chiếc ô tô quen thuộc của mình.
Đi qua căn phòng và thấy mẹ vẫn đang yên giấc, Taeyeon lặng nhìn một thoáng sau khi khép nhẹ lại cánh cửa. Hơn hai ngày trôi qua, bà vẫn yên vị trên chiếc giường êm ái cùng với “việc khó thở” vẫn chưa khỏi. Chỉ mỉm cười và không nghĩ gì hơn, Taeyeon nghĩ rằng mẹ của cô chỉ đang làm khó gia đình và người già thì vẫn hay ưa thích sự quan tâm chăm sóc của con cái, hay đơn giản chỉ là bà muốn bố cô thôi việc bay đi khắp nơi và mang về những khối tiền đồ sộ mà dành thời gian đó bên cạnh bà để yêu thương, dỗ dành. Nhưng mẹ cô chỉ độ bốn mươi và chẵng ai gọi người xinh đẹp như bà là già cả! Nên Taeyeon không trách chuyện bệnh tật lạ lùng của bà mà chỉ im lặng chiều theo như nghĩa vụ của một người làm con.
Taeyeon không ăn sáng dù những cô hầu nữ thưa rằng đã chuẩn bị sẵn, cô chỉ dặn người tài xế đi cùng cô để xuống mở cửa Garage. Nhưng khi bước vào trong và lục tìm chiếc chìa khóa trong túi xách, Taeyeon chợt nhớ rằng đã bỏ quên trên kệ sách trong phòng, và cô phải trở lên đó để lấy lại, cả chiếc đồng hồ cô quên mang vào tay mà khi nãy đã lặng lẽ đi ra.
Bước xuống trạm xe buýt, Tiffany rảo chân dọc qua con đường để về hướng có những tán cây thủy sam rủ vàng lá, nơi có những kỷ niệm của những ngày đầu cô bước vào tình yêu. Khí trời se lạnh của buổi sáng hôm nay cũng vẹn nguyên như ngày nào cô đã cùng Taeyeon ngồi dưới gốc thủy sam mà chạm vào những nhịp đập đầu tiên của những rung động đầu đời. Bước vào một ngã rẻ, cô bé nhỏ xinh thoáng mỉm cười nhìn những tán lá rung rinh lấp lánh trong nắng sớm… Mà không nghĩ rằng, cùng gần đó thôi, có một chiếc ô tô loạng choạng bị lạc tay lái đang sắp rẽ vào khúc cua ấy, nơi định mệnh mang cô đến với một con đường khác mới mẻ hơn.
“Hahaha!!! Cậu đúng là thằng sở khanh!”
“Nhưng tôi thích!”
“Được! Được lắm! Tôi rất vui, cậu cứ ngoan như thế có phải tốt không?! Tôi sẽ tăng thù lao cho cậu.”
“Bao nhiêu à? Tôi muốn hơn nữa! Xấp hình ấy thì bõ bèng gì! Tôi còn muốn nó phải quỳ dưới chân tôi mà van xin lạy lục nữa kia! Con bé ngu ngốc, nó nghĩ tôi sẽ tha cho nó sao? Không bao giờ!”
“Phải phải! Cậu phải phá nát nó cho tôi, như khi cậu hứa, rõ chưa? Và nó đã rách nát rồi, hahaha!!!”
“Có chết nó cũng không biết vì sao có kết cục đó! Tiffany Hwang à? Nó chỉ đáng làm loại sâu bọ ngoi ngóp trong đám sình lầy dơ bẩn! Tôi sẽ đạp nát cả gia phả nhà nó!”
“Mà này, sao chỉ có bấy nhiêu đấy hình thôi? Tôi lại thích xem băng video, cậu có quay cái clip nào đấy không?”
RẦM!!!
Chiếc cửa phòng đập vào tường dập thành một âm thanh chát chúa, đôi tròng mắt long lên sòng sọc trên gương mặt giận dữ của cô con gái làm người mẹ đang cười nói hả hê phải im bặt trong sự ngạc nhiên đến hoảng hốt. Hai bên mặt hàm nổi cộm những dấu vết của những tiếng nghiến răng và đôi nắm tay đang cuộn chặt vào nhau chỉ chực đấm vào đâu đó để giải tỏa sự phẫn nộ. Vẻ hoảng sợ hiện lên trên gương mặt còn giả vờ sự bệnh tật, người đàn bà run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại vẫn đang í ới giọng đàn ông từ đầu dây bên kia.
Cô con gái đối mặt với chính mẹ ruột của mình bằng một sự căm phẫn đến tột độ, cùng một ánh mắt toát lên vẻ hụt hẫng vì đang đối diện với sự bệnh hoạn mà cô chưa từng nghĩ tới. Trước mắt Taeyeon lúc này, mẹ cô không phải là một bệnh nhân cần quan tâm chăm sóc vì chứng khó thở do hen suyễn, mà là một con người xảo trá đội lốt bệnh tật để vả vào cô một gáo nước lạnh đầy những dối trá, ma mãnh, lừa lọc mà trong đó là tràn ngập những biến chất bẩn thỉu đến tởm lợm.
Mẹ cô không ho khù khụ, không khó khăn để lấy từng hơi thở một như những khi cô từng thấy, mà bà chỉ ngồi đó, trên chiếc giường sang trọng vừa thưởng thức bánh Gato, vừa nghe nhạc cổ điển, vừa trơ trẽn cười nói với một gã đê tiện việc giao dịch nhân phẩm một cách thỏa mãn. Không nói, cũng không phản ứng gì trước sự việc đang diễn ra trước mắt, Taeyeon chỉ kịp thấy người mẹ đang run rẩy nhìn mình chợt lắp bắp vài câu nói ngắt quãng:
_Taeyeon… c..on.. chưa đ..i sa..o, mẹ…
_...
_Mẹ…
_...
_Tae! Taeyeon!
Chọc thủng ánh mắt người đàn bà mà mình gọi là mẹ bằng một tia nhìn sắc lẻm, Taeyeon mặc kệ tiếng gọi tên mình kéo dài từ phía sau. Cô hối hả chạy lên phòng, không vì chiếc chìa khóa bị bỏ quên mà vì sự ăn năn hối hận đã quá muộn màng. Nhìn hai mươi cuộc gọi nhỡ kéo dài suốt hai ngày mà cô cảm thấy đau xót. Gắng gượng nén lại những giọt nước mắt thôi chảy dài, Taeyeon tìm đọc những tin nhắn mà cô nhẫn tâm bỏ lại. Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng đã nhận được lúc bốn giờ sáng, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng sau khi lấy chiếc chìa khóa đã bỏ quên, để đến một nơi có thể chấp nhận cho cô sự bao dung tha thứ.
…
Tiếng thắng xe rít trên mặt đường thét lên thứ âm thanh khô khan, gã tài xế lúi húi chui rúc vào một bụi cây hòng tẩu thoát ra đường lớn, sau khi gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng mà gã biết sẽ rất phiền phức nếu bị thọp cổ.
Một màu đen đặc quánh dần bao phủ và những tạp âm xốn xáo làm ngổn ngang việc nhận thức, Tiffany chỉ thấy rất nhiều những bước chân đi dọc ngang ngược hướng tầm mắt mình lẫn trong một không gian rất ồn ào… sau khi có thứ ánh sáng chói lòa soi thẳng vào tầm mắt một cách đột ngột khiến cô không thể nhìn được nữa.
Có những va chạm rất mạnh mẽ đã chuyển biến liên tục làm quá tải trí nhớ khiến Tiffany không xác định được hoàn cảnh của mình, mà tê buốt và buồn ngủ là tất cả những gì tâm trí cô có thể nhận thức được.
Những vệt màu đỏ loang trên tấm thủy tinh, những gương mặt hốt hoảng mập mờ ẩn hiện, cảm giác nặng nề đè lên ngực, mi mắt rất nặng, cơ thể mệt nhoài… và những dòng đặc sệt màu đỏ cứ tràn ra từ mũi và khóe miệng đã chảy dài xuống khắp cằm, cổ, sau cái va đập mạnh vào đầu làm cô lăn dài trên mui xe rồi rơi xuống mặt đường…
,là những cảm giác cuối cùng mà Tiffany đã cảm nhận được sau khi đôi mắt không còn đủ sức để nâng đôi hàng mi lên nữa. Những ảo ảnh bắt đầu ẩn hiện kéo cô vào những cơn mộng mị mơ màng. Tiếng bước chân, tiếng người nói… loãng ra thành loạt âm thanh ma mị, dẫn cô vào không gian kỳ lạ trong một giấc ngủ sâu dài vô tận…
“Nếu một cơ hội là không thể, thì mình chỉ cần một lời nói, và một lần được nhìn cậu. Mình sẽ đợi cậu, tại đường mòn thủy sam. Bảy giờ… và mình luôn chờ cậu. Nhớ cậu rất nhiều. Mình yêu cậu, Taeyeon.”
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay vẫn còn nguyên dòng tin nhắn, Taeyeon lao nhanh trên con đường dài vẫn lất phất mưa bay. Những giọt mưa đầu mùa trong tiết lập đông càng làm lạnh giá hơn tâm trạng đang rối bời bởi những cảm xúc. Mặc kệ sự rát buốt từ những hạt mưa rơi ngược, Taeyeon đạp ga nhanh hơn mong tìm đến nơi cô đã vô tình bỏ quên những nhớ thương.
Trời kéo mây, mây kéo gió, gió kéo mưa… Những giọt mưa nặng hạt dần, nhưng không làm cô ngưng nghĩ đến việc tìm kiếm. Đầu dây bên kia cuộc gọi không có dấu hiệu bắt máy, trong khi Taeyeon đã vào đến con đường mòn mà Tiffany đã nói rằng sẽ đợi cô. Chỉ có mưa và những làn gió hắt vào mặt từng hơi lạnh buốt giá, Taeyeon chạy dọc suốt cả con đường vẫn chẵng thấy một ai… ngoài đám đông hỗn loạn mà cô đã bỏ qua khi mãi nghĩ đến một hình ảnh quen thuộc. Vẫn giữ máy và không ngắt cuộc gọi, Taeyeon vòng ngược lại và thấy toán người xôn xao đã tản ra để những người hộ lý bước xuống từ chiếc xe cứu thương vừa mới đỗ. Tiếng nhạc chuông khiến Taeyeon ngơ ngác, cô nhìn lại điện thoại và thấy cuộc gọi của mình vẫn tiếp diễn. Dừng xe bất chợt giữa lòng đường rồi loanh quanh tìm theo âm thanh quen thuộc đang loãng dần trong tiếng mưa rơi, Taeyeon bước đến sự hỗn loạn phía trước.
Những con người hiếu kỳ đã ngưng sự tò mò để tìm đến nơi có thể tránh cơn mưa đầu mùa bất chợt, đám đông thưa dần và chỉ còn thấp thoáng vài chiếc Blue trắng cùng màu áo xanh của những nhân viên an ninh. Taeyeon ngẩn ngơ đi vào, để trông thấy một vật quen thuộc… Chiếc điện thoại màu hồng luôn bên cạnh Tiffany đang nằm chỏng chơ trên mặt đường ướt mưa, và chiếc băng ca trắng đã được đẩy lên một nửa. Lách qua những người bảo vệ cao lớn, Taeyeon vẫn cố tìm kiếm một câu trả lời cho sự sợ hãi đang lan dần trong tâm trí, rằng sự thật kia chỉ là một việc dối trá đang đùa giỡn cô mà thôi… rằng đôi môi ấy, gương mặt thon nhỏ ấy, và bờ mi ấy… tất cả chỉ là những điều mộng mị mà thôi… Hai vị bác sĩ đã kết thúc việc sơ cứu, họ đóng lại hộp cứu thương rồi bước vào xe để những hộ lý chuyền lên chiếc băng ca. Cửa sau xe đóng sập sau khi chiếc băng ca đã được đưa lên hoàn tất. Một nửa gương mặt lộ ra hoàn toàn để Taeyeon kịp nhận biết theo từng dòng xoáy của trái tim…
Mặt đất lún xuống theo cơn mưa đổ, tiếng mưa rơi vào lòng làm vỡ nát những hy vọng, đè nén lên thổn thức khiến ngưng lặng cảm xúc… Và ánh sáng đã tắt lịm trên con đường vỡ nát niềm tin, vì khi chiếc cửa xe đóng sập, cũng là lúc Taeyeon biết rằng… Tiffany cũng đã cùng gió… rời khỏi tầm tay cô, mà trôi xa mãi mãi…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro