CHAPTER 20
_Vô liêm sỉ!
Âm thanh chát chúa thay cho sự hiện hữu của năm dấu tay đã in hằn lên gương mặt người thiếu nữ xinh xắn. Cái tát vừa rồi giúp bà Sarah ném vào một sự khinh bỉ đến tận cùng. Trong cái vỡ nát giáng vào lòng tự trọng của Tiffany một sự nhục mạ cùng cực và bùng lên từ ánh mắt Taeyeon những ngọn lửa phẫn nộ. Chạm tay lên bên má đã hằn đỏ dấu vết sự sỉ nhục, Tiffany không chờ đợi những lời giải thích, mặc cho không gian u ám đã đặc quánh những nghiệt ngã, cánh cửa Toilet đập vào tường thứ âm thanh khô khốc, như những giọt nước mắt chực rơi ngược vào lòng của người con gái vừa tung cửa chạy ra…
_Mẹ… động vào Tiffany… của con…
Ngọn lửa phẫn nộ đã tràn ra ngoài sự giận dữ mà lan tỏa khắp không gian, trong ánh mắt còn nguyên vẹn nỗi căm phẫn và ngỡ ngàng đã đặc khô nơi cổ họng, Taeyeon nghẹn ngào gượng chặt mạch cảm xúc làm vỡ tung lồng ngực. Không thể đối diện với mẹ bằng một lý trí đã bị sân hận chi phối, cô chỉ có thể chạy theo sự tổn thương của trái tim mà yếu đuối hy vọng một sự tha thứ nhỏ bé.
Những bước chân trải dài theo chiếc bóng đã khuất dần trong tầm mắt, Taeyeon đạp đổ hiện thực để gắng gượng níu kéo một sự thương hại bé mọn. Con đường nơi cô tìm đến Tiffany bỗng quá xa, đến khi niềm tin trôi xa khỏi tầm với, để nỗi niềm đáng thương lúc đó là tất cả cho cô bất chợt nhận thấy…
Chuyến thang máy đi xuống tòa Tháp dường như không tồn tại, nó đứng lặng để thời gian tưởng chừng ngưng đọng và kéo dài hơn nỗi khắc khoải đang mài mòn trong Taeyeon. Nhận thức về thực tại bất chợt quay cuồng, khiến tâm trí cô bỗng dưng rối loạn. Tất cả những nơi cô đi qua đều không có dấu chân của Tiffany… Ánh mắt vẫn dõi theo và những bước chân vẫn tìm kiếm, dường như đôi mảnh khuyết đã mỉm cười với cô lúc này đã quá xa vời. Những cuộc gọi bỏ lửng và những tin nhắn không tín hiệu khiến hy vọng trong Taeyeon tưởng chừng tắt lịm, khi cô đã đi đến tận cùng sự tuyệt vọng để mong mỏi tìm thấy một chút dấu vết tồn tại ở nơi có Tiffany.
Trốn tránh hiện thực là không thể, nhưng với một tâm hồn vốn rất yếu đuối và mỏng manh thì giới hạn tận cùng của tổn thương là quá sức chịu đựng với Tiffany. Vì quá yếu đuối để đối mặt nên cô không thể tìm được lối đi nào khác ngoài việc lẩn tránh Taeyeon… để giữ lại một chút danh dự và tự trọng cho bản thân mình. Nhận thức trở lại cho một loạt những ý nghĩ đúng đắn và sai trái khiến trái tim cô gần như vỡ nát, và lối thoát mà Tiffany có thể đi đến để cứu rỗi lấy tình yêu của mình chỉ duy nhất là đối mặt với đau khổ, dù cho quyết định này đã xé đôi những mảnh linh hồn trong cô…
“Cô nên thăm bác gái của mình, tôi nghĩ bà ta đang cô đơn đấy.”
Một tin nhắn lấp lửng mơ hồ bên dưới một đầu số lạ khiến Tiffany không khỏi băn khoăn. Những linh tính không may chiếm lấy suy nghĩ để nhen nhúm vào đó là sự âu lo đến cùng cực. Chuyến xe buýt đưa cô đến ngôi nhà nhỏ trong khu dân cư quen thuộc gần như cách xa hơn, tất cả những sự việc chuyến biến liên tiếp khiến giới hạn chấp nhận trong cô bất chợt đổ ngã. Một điều duy nhất mà Tiffany hy vọng lúc này là mẫu tin nhắn kia chỉ là dối trá và cô chỉ đang theo đuổi một điều không thực. Hoặc sự thật đúng như cô nghĩ, hoặc là nụ cười cuối cùng sẽ tắt lịm để số phận gieo vào cô những nốt lặng đầu tiên, bắt đầu cho một vở bi kịch mà cuộc đời cô phải hứng chịu…
Một sự náo nhiệt kỳ lạ bao trùm lấy khu phố khi Tiffany vừa bước chân xuống. Đó không phải là sự nhộn nhịp và sôi động thường thấy ở khu nhà của những con người bình dân thân thiện, mà đó là một điều bối rối xen lẫn những bất an. Những người hàng xóm không bình thường để bắt đầu công việc của họ, mà tất cả đang xốn xáo với sự lo lắng in hằn trên vẻ mặt mỗi người. Cái nóng quá trưa xen lẫn mùi khói và sự chuyển động lạ lùng của khu phố thúc đẩy sự tò mò của Tiffany. Và đáng để cô quan tâm hơn, là tất cả sự kỳ lạ ấy chỉ tập trung ở một chỗ… nơi có ngôi nhà nhỏ mà ngày qua ngày cô vẫn yên ổn sống cùng người bác gái kính yêu của mình…
“Chuyện này… là thế nào…”
Những dấu chấm lửng bỏ ngang trong tâm thức Tiffany, khi cô cố gắng len vào sự xao động của không gian để nhận thấy một sự thật đã ngổn ngang những vỡ nát. Mùi khói đặc kín vẫn giữ nguyên vẻ xám xịt như sự thật thuộc về nó, như một màu xám xịt tang thương đang hiện hữu trước mắt cô. Ngôi nhà thân thương mà mỗi ngày cô và người bác gái vẫn bình yên chung sống giờ đây chỉ còn là đống gạch nát đã chuyển dần thành tro xám, chỉ còn một vài song sắt và những vật dụng quen thuộc nằm chỏng chơ trên nền đất còn nồng mùi khói… Dường như con đường đã tách đôi thực tại, khi ranh giới giữa đau khổ và vô cảm đã không còn tồn tại…
Lao vào những bức tường gạch đã lụi tàn như một người điên, cảm giác lúc này đối với Tiffany tưởng chừng là một điều không thể… Chồm vào trong lực kéo của những cánh tay đang cố gắng lôi mình ra, Tiffany ngỡ ngàng đánh rơi những mảnh vụn cảm xúc. Việc không nhìn thấy bác gái khiến cô trở thành một người điên loạn, để rồi tìm kiếm, tìm kiếm và tìm kiếm là tất cả những gì mà cô có thể nghĩ đến.
Bức tường nát và đống sắt vụn trên đầu có thể giết Tiffany bất cứ lúc nào, nhưng điều đó không khiến cô bận tâm khi ý nghĩ tồi tệ về người bác gái đang ngày một lan rộng trong tâm trí. Những người tốt bụng cố gắng kéo Tiffany ra khỏi đống đổ nát hết mức có thể, nhưng sự rối loạn của cô bé lúc này còn dữ dội hơn cả sức tưởng tượng của họ. Đám cháy đã kết thúc không lâu trước khi Tiffany biết đến sự việc và điều ấy càng làm cô tuyệt vọng hơn khi nghĩ đến sự sống của người bác gái, người duy nhất đã gắn bó với cô ở nơi mà cô chỉ vừa chập chững bước vào khi chưa tròn một năm… Không có đáp án cho sự cố gắng, hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm, Tiffany gục ngã trên niềm tin vỡ nát, trong một sự thật mà cô đang cố tự dối lừa chính mình.
_Tiffany…
Một giọng nói kéo Tiffany trở lại ngưỡng cửa thực tại, và một giây sau đó để cô kịp định thần trở lại mà sắp xếp những xúc cảm mục nát…
_Tiffany!
_…
_Con đang ở đâu thế này, ta không tìm thấy co..
Vòng ôm bất chợt của đứa cháu gái bé bỏng khiến câu nói của người bác gái không kịp trọn vẹn. Những lời nói lúc này vốn không còn ý nghĩa gì nữa, khi hình ảnh trong thâm tâm của một con bé quá đỗi yếu đuối là sự tồn tại của bác nó gần như đã không còn. Niềm tin vốn dĩ đã vỡ nát bỗng chốc được chấp nối khiến tâm thức không kịp hàn gắn vết rạn nứt của khổ đau. Tiffany chỉ biết một điều mà nơi trái tim vẫn còn tồn tại những nhịp đập, là trong vòng tay cô… chính là sự hiện hữu của người thân yêu duy nhất, cùng cô thổn thức… cùng cô vỡ òa…
…
Tin nhắn đầu tiên và cũng là cuối cùng mà Taeyeon nhận được từ Tiffany không làm tâm hồn cô bớt trống trải. Trở lại ngôi nhà gỗ với những dấu chân đơn độc càng làm lặng lẽ và hiu hắt hơn những tia nắng cuối ngày, và tiếng sóng vỗ bờ chỉ làm giá lạnh thêm những hơi thở mỏi mệt. Nỗi buồn thả rơi ánh mắt lãnh đạm xuống bờ cát vắng lặng, không gian bình yên mà Taeyeon đã lựa chọn bây giờ đang quay ngược lại đùa cợt với nỗi cô đơn trong cô.
Quả lắc đồng hồ vẫn dao động, Tiffany vẫn chưa về…
“Cạch”
Tiếng cửa mở của một chiều lặng lẽ quyện trong mùi hương quen thuộc làm xao động tâm trí Taeyeon. Không có những cảm xúc lạ lẫm, Tiffany trong tầm mắt cô… hiền hòa với ánh cười tinh khôi như tia nắng sớm mai… Nỗi buồn chưa tan trong hơi thở và sự ngơ ngác chưa vội đọng lại trong khoảnh khắc, thì vòng tay bé đã phủ lên tâm hồn Taeyeon tấm chăn ấm của một vùng trời đầy những hạnh phúc và bình yên…
_Taeyeon, có nhớ em không…? – Vòng tay ôm được siết chặt hơn, những ngón tay thon nhỏ bất chợt run lên từng hồi. Hơn lúc nào hết, Tiffany biết cô cần nhiều hơn một nỗi nhớ…
_Tiffany? – Đặt lên đôi tay đang vòng quanh eo mình và bất chợt nhận thấy sự yếu đuối rưng rưng trên khóe mắt, Taeyeon không mong sự giải thích… chỉ là cô cần một điều trung thực, là Tiffany – người đang ở cạnh và ôm siết lấy cô trong vòng tay.
_Tae vẫn hay gọi em là MiYoung mà?
_...MiYoung,
_...
_Em, có làm sao không…? Hả, MiYoung…?
_Không, chỉ là… em rất nhớ Tae.
_...
Xoay vội tấm lưng quen thuộc để đôi tay được vòng gọn lấy chiếc cổ, Tiffany nâng lên gương mặt trắng nõn, khát khao được chìm trong hương sữa thơm nơi đôi môi cong tròn mà mình đã thuộc về. Không cần bắt đầu cho một nụ hôn đẹp đẽ, và cũng không cần sự hoa mỹ hay những điều vốn dĩ đầy phức tạp, Tiffany chỉ bước theo con đường dẫn về mạch đập của trái tim. Mặc kệ sự ngơ ngác ánh lên nơi khóe mắt Taeyeon, hay một sự khác lạ mà lúc này đang hiện diện rõ nét, Tiffany vẫn muốn ôm siết lấy Taeyeon trong vòng tay như thế này… để quyện sâu hơn nữa nỗi khát khao một nụ hôn nồng nàn và mãnh liệt mà chưa lúc nào cô mong muốn hơn thế…
Một chút bỡ ngỡ và bối rối còn đọng lại trong đôi mắt nâu trầm, Taeyeon dần nhận ra những câu hỏi đang nhập nhằng ẩn hiện. Không phải người cần thiết và luôn khát khao yêu thương là cô hay sao? Không phải người cần được tha thứ là cô hay sao? Không phải người đang bị dằn vặt bởi sự giày xéo tội lỗi và hy vọng một sự bao dung là cô hay sao? Taeyeon không nhận thấy điều ấy...
Không gian lúc này như đang trao cho cô một giải thưởng danh giá và Tiffany chính là phần thưởng đó. Dường như sự việc khắc nghiệt mà quá khứ dành cho cả hai không tồn tại. Dường như Tiffany đang cần yêu và thương và nhớ cô hơn là chính bản thân cô. Dường như cô đã trở nên mờ nhạt và nhu nhược quá đỗi đối với sự mạnh mẽ mà lẽ ra phải có. Ví trị của cả hai bất chợt được hoán đổi, Taeyeon bất lực nhận ra đã quá muộn màng để phải nhục nhã, khi trách nhiệm mà lẽ ra mình phải gánh chịu bỗng chốc trút lên đôi vai bé nhỏ của Tiffany… mà sự thứ tha lúc này của cô ấy còn nghiệt ngã hơn cả án tử mà tòa án lương tâm vốn đã biệt giam cô từ sáng nay.
Nụ hôn kéo dài và sâu hơn Taeyeon nghĩ, vì nó đã đẩy bước chân cô ngã vào chiếc giường cạnh bên từ lúc nào. Không đủ thời gian và tâm trí để hoàn toàn cho việc động não, Taeyeon cũng không phải nghĩ suy nhiều cho những đắn đo hay bối rối nhận định đúng sai. Cô đang rất nhớ Tiffany và bản năng trong cô còn biết rõ ràng hơn cả. Và Tiffany đã đủ mạnh mẽ trong “chuyện này” rồi…
Dường như không gian đang khép mình sau những chuyển biến và đổi thay đang diễn ra, và nó biết được một điều gì đó… nhưng không gian không thể nói và chỉ có thể lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua tầm tay, để rồi đi qua những giao lộ định mệnh… Những rạo rực và thổn thức yêu đương bỗng quá mãnh liệt. Sự hối hả, nôn nóng… và cả ham muốn, nó không dành riêng cho Taeyeon, mà đúng đắn hơn là điều đó đang nói về Tiffany. Cô gái bé nhỏ luôn khép nép và e thẹn trước Taeyeon bỗng lớn hơn cả ý nghĩa của việc trưởng thành. Đôi mắt long lanh e ấp bỗng trở nên quyến rũ, nóng bỏng và gợi cảm. Nhưng tất cả không phải là điều mà Taeyeon vẫn muốn đấy sao? Một Tiffany đầy gợi tình và cuốn lấy hồn cô bằng một lực hấp dẫn đầy mê đắm không đủ khiến cô thỏa lòng khao khát đấy sao? Và ngay cả khi da thịt đang quyện vào trong nhau như thế này chẵng phải là một điều mãn nguyện…? Đó là kết quả của một sự hạnh phúc, một điều viên mãn hay đó là kết quả của những chắp vá thương hại khuất sau vỏ bọc dục vọng? Người đang say đắm xác thịt cùng cô là ai? Dường như khóe mắt lưỡi liềm đã bị ánh trăng cuốn đi mất, cuốn đi cả cô bé mang ánh trăng trong đôi mắt của ngày nào…, cuốn cả ngây thơ, cuốn cả tinh khôi…
…
_Tae lấy nước cho em nhé!
Khẽ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, Taeyeon kéo lại chiếc chăn phủ lên tấm thân trần của cô gái bên cạnh, sau khi đã khoác lên mình chiếc áo thun rộng dáng. Vẫn không quên vuốt lại phần tóc mái lòa xòa và đặt lên môi một nụ hôn đáng yêu, cô nhìn Tiffany thêm một lần thật sâu… và đi đến tủ lạnh để rót một cốc nước ép lựu.
_...
_Hay em uống sữa? Tae hâm sữa lại nhé? – Kê lên thành giường chiếc gối tựa, Taeyeon nâng nhẹ lưng Tiffany rồi đưa cho cô ấy cốc nước ép, và thêm một ít nước lọc được đặt trước trên bàn để cô bé tráng miệng.
_...
_Hay, em đói không? Tae nấu súp cho em nhé? Hay em muốn bánh trứng nướng hoặc Pasta? – Taeyeon lấy cốc nước từ tay Tiffany sau khi lau đi vệt màu hồng còn vươn nơi khóe môi nhỏ xinh.
_Em không đói đâu.
_...
Nắm tay cuộn tròn và đôi chân mày đã cau vào nhau, Taeyeon không ngăn được nỗi nức nở đang rưng rưng trên mi mắt. Cô nhận ra tay mình đang run lên từng hồi và ấm dần khi yếu đuối đặt lên má Tiffany, và cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu buồn thăm thẳm.
Ôm vội lấy tấm thân trần của Tiffany để rồi giấu nhẹm cảm xúc, trước khi cô bé kịp nhận ra một điều gì… cũng là lúc đôi mắt Taeyeon không giữ nổi sự mạnh mẽ. Lần đầu tiên cô cảm nhận từng lần quặn thắt từ trái tim, từng nhịp thở đau đớn hơn những vết cứa và tảng băng tạo hình nên cô đã bị sự lặng lẽ của Tiffany đập vỡ nát. Lần đầu tiên cô cảm nhận được… đôi dòng nước tuôn tràn nơi khóe mắt còn mặn đắng và chua chát hơn cả khi tự tay cô khứa vào tim để máu đỏ tuôn tràn…
_Tiffany ơi, Tae đã làm sai điều gì rồi phải không? Tae sai rồi, Tae sai rồi! Em đừng như thế nữa… Tae biết sai rồi…
_...
Những dòng nước mắt tràn ra khỏi khóe mi mà tuôn rơi ướt đẫm đôi vai trần người con gái lặng lẽ. Vòng tay ôm vẫn còn siết chặt lấy tấm lưng, nơi đã in hằn những vệt đỏ của một sự đau đớn tận cùng. Tiếng tim đập từng nhịp bối rối và nức nở trộn lẫn vào những tiếng nấc khiến Taeyeon gục ngã trên con đường đã hoen nhòe dấu vết niềm tin và hy vọng.
_Tae van em, Tae xin em, Tae yêu em… Tae yêu em nhiều lắm, em đừng như thế nữa… Em cứ hãy trừng phạt Tae, chỉ cần cho Tae một lần được tha thứ. Tae xin em, đừng rời khỏi Tae, đừng bước ra khỏi cuộc sống của Tae. Xin em hãy tha thứ cho Tae một lần nữa. Tae sẽ chấp nhận tất cả, chỉ cần Tae được yêu em… Chỉ cần được bên cạnh, chăm sóc và che chở cho em đến suốt đời. Một lần thôi… xin em đừng như thế nữa, cho Tae một lần nữa được yêu em, Fany ơi… Tae xin em, Tae yêu em…
Những ngón tay yếu đuối run run theo tiếng nấc nức nở, quên mất tuyệt vọng đã in lên lên tấm lưng bé nhỏ những vết hằn đỏ, Taeyeon gục ngã trên bờ vai người con gái của mình, tha thứ trở thành một điều xa xỉ, vì trong cô bây giờ không hy vọng được bao dung lần nữa, nếu phép màu thật sự có trên đời…
_...
_...
_Taeyeon là đồ ngốc.
Nằm xoay lưng về hướng Taeyeon, Tiffany kéo theo cánh tay giá lạnh vòng qua eo mình, sau khi đặt lên đôi môi khô nhạt một nụ hôn thật buồn…
Màn đêm không tĩnh mịch và buốt lạnh bằng nỗi lòng trong hai con người. Làm thế nào để níu kéo sự buông lơi…? Làm sao để ôm lại yêu thương sắp trôi khỏi tầm với…? Làm sao mang ấm áp thổi vào một bức tường đã đóng băng xúc cảm…?
Ôm siết bờ lưng lặng lẽ mà vỡ òa thổn thức, Taeyeon cố khép lại bờ mi đã nhạt nhòa, cố ôm lấy hương yêu từ trái tim khô lạnh phía trước mà an ủi sự đáng thương bé mọn. Cố khép mắp, cố khép lại nửa đêm tĩnh mịch… và khép lại một nửa yêu thương chết lặng…
oOo
Au' note:
Nếu bạn không thể lựa chọn và thậm chí chẳng thể tìm thấy một lý do, để quyết định đúng hướng cho con đường mà bạn vẫn đang đi hằng ngày... tình cảm là con đường bên này và lý trí là hướng đi còn lại, bạn chọn lối nào?
P/S: Bất chợt thương Taeyeon...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro