Chương 22: Giấy cửa sổ
Chương 22: Giấy cửa sổ
Edit: Rosa
Vừa vào phòng, Tô Khuynh đã nhạy bén nhận ra không khí bên trong hơi lạ, vài ánh mắt thỉnh thoảng quét qua người nàng, cứ như đang ám chỉ chuyện gì đó.
Tô Khuynh lập tức giật thót, một dự cảm bất thường nhảy lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão thái thái không nhịn được nữa muốn đâm thủng tầng giấy cửa sổ?
Sợ cái gì tới cái đó, nàng còn chưa mở hộp đồ ăn ra, lão thái thái đã ngăn nàng lại, nói câu 'đừng gấp', rồi kéo nàng qua một bên, quan sát nàng từ trên xuống giưới.
Hơi thở của Tô Khuynh đột nhiên cứng lại.
Nhìn một hồi, trên mặt lão thái thái lộ ra vẻ hài lòng, vỗ vào tay nàng, ôn hòa nói, "Bé ngoan, nhìn tướng mạo là biết ngươi là người có phúc khí. Bình thường cũng chững chạc lễ phép, rất hợp ý ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội lớn."
Nghe vậy, Tô Khuynh sắc mặt đại biến!
Lão thái thái nhìn thấy, cười ha hả nháy mắt với Điền thị, nói đùa, "Nhìn xem, vừa khen chững chạc xong, còn chưa nói gì mà nàng đã sợ tới mức tái mặt rồi! Uổng công phía trước khen."
Điền thị hùa theo trêu ghẹo hai câu, trong lòng lại nghĩ, người sáng suốt đều biết nha đầu này không hề vui vẻ. Mấy ngày nay, ai cũng nhìn ra ý định của lão thái thái, còn nha đầu này thì có vẻ không. Thay vì thể hiện sự vui mừng, giữa hàng lông mày thường hiện lên chút lo âu, trừ phi lão thái thái yêu cầu, nếu không tuyệt đối không đến quá gần Đại gia.
Là người từng trải, Điền thị vừa thấy là biết nha đầu này không vui, ngay cả nàng ta còn nhìn ra, huống chi là một người sõi đời như lão thái thái? Nói vậy, lão thái thái chỉ đang giả vờ hồ đồ.
Lão thái thái làm như không phát hiện khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Tô Khuynh, chỉ cố kéo tay nàng, nở nụ cười hiền từ như cũ, "Hà Hương, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ đến viện của Đại gia hầu hạ, sau này ngươi không cần phải quay lại phòng bếp làm việc khổ việc nặng nữa. Lát nữa Vương bà tử sẽ cùng ngươi về thu dọn đồ đạc, đến viện của Đại gia rồi sẽ có quản sự thay ngươi sắp xếp chỗ ở. Hà Hương, lần này đến đó, ta không cần ngươi mang ơn đội nghĩa, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực hầu hạ Đại gia thật tốt, vậy mới không phụ sự kỳ vọng của ta." Nói xong lão thái thái lại cười lớn.
Mà Tô Khuynh thì như bị sét đánh.
Lão thái thái lại nói với Điền thị rằng nàng đang hạnh phúc đến choáng váng, Bảo Châu cũng không giấu được sự vui vẻ, kéo lấy ống tay áo của Tô Khuynh, vừa cười vừa nhắc, "Hà Hương, ngươi đừng đứng đực ra đó nữa, mau mau cảm ơn lão thái thái đi."
Tống Nghị ngồi bên kia ung dung dùng ngón tay vuốt ve miệng chén trà, thi thoảng lại lạnh lùng đảo mắt qua khuôn mặt trắng bệch của Tô Khuynh, khóe miệng khẽ nhếch.
Tô Khuynh thở sâu, nhẹ nhàng nhưng kiên định giãy khỏi tay lão thái thái, lui ra sau một bước, cúi đầu quỳ xuống: "Cảm tạ lòng tốt của lão thái thái. Lão thái thái cho nô tỳ cơ hội lớn như vậy, nô tỳ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa chỉ sợ khó có thể báo đáp hết! Chỉ là nô tỳ thân phận hèn mọn, lại tầm thường thô tục, ở phòng bếp làm chút việc nặng việc bẩn mới hợp với thân phận này của nô tỳ, nếu để nô tỳ hầu hạ người cao quý như Đại gia, chẳng khác nào tự dưng vấy bẩn đại gia, ngàn lần không được đâu ạ! Nô tỳ cảm ơn lão thái ân đức, nhưng nô tỳ không thể không biết thân phận, không biết đắt rẻ sang hèn, đồng ý vận may này, mong lão thái thái rút lại mệnh lệnh đã ban ra."
Tô Khuynh vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi.
Yên lặng một lát, giọng nói hiền từ của lão thái thái lại vang lên, nhưng Tô Khuynh nghe xong chỉ cảm thấy lạnh băng, "Đứa nhỏ này, sao lại thành thật như vậy? Chủ tử ở Tống phủ cũng không quá khắt khe, ngươi còn sợ hầu hạ Đại gia không chu toàn sẽ bị phạt hay sao? Dù có hầu hạ không chu toàn, ngươi cũng đừng sợ, đây không phải lỗi của ngươi, nhất định là Liễu bà tử không dạy dỗ ngươi cho tốt, muốn phạt cũng phải phạt bà ta trước!"
Đồng tử của Tô Khuynh đột nhiên co rụt lại!
Lão thái thái vẫn cười lớn như cũ, "Mau đứng lên đi nha đầu, lát nữa trở về nhớ nói với Liễu bà tử, ngày mai làm vài bàn tiệc đi, với lại, nếu ngươi có thể sống tốt, Liễu bà tử cũng có thể nở mày nở mặt."
Tô Khuynh đần độn để Đông Tuyết bên cạnh nâng dậy, sau đó rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân, lão thái thái chỉ nói một câu, nhưng lại khiến cả người nàng phát lạnh.
Sống tốt thì Liễu mẹ nở mặt nở mặt, vậy không tốt thì sao...... Tô Khuynh rùng mình, trong lòng vừa đau xót vừa thất vọng, nàng quả thực không dám tin, vì bức nàng đi vào khuôn khổ, một người vốn hiền từ như lão thái thái có thể dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
"Tốt rồi." Lão thái thái vừa lòng kéo lấy đôi tay lạnh ngắt của Tô Khuynh, liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn sang Tống Nghị bên cạnh, "Tuy nha đầu này không phải ở viện nương, nhưng rất hợp ý nương. Về sau, con đừng có nghiêm khắt với người ta quá, nếu không, nương sẽ bắt con hỏi tội đấy."
Tống Nghị nhìn lão thái thái cười nói: "Nghe theo ý chỉ của lão thái thái."
Lão thái thái lập tức cười híp mắt, những người khác cũng hùa theo nói giỡn, ai nấy nói cười, thật là hòa thuận. Trong lúc đó, không biết là lão thái thái hay người khác hỏi chuyện, Tô Khuynh mấp máy cánh môi vô thức đáp lời, nhưng thần hồn đã bay đi đâu mất, cả người đần độn.
Đến khi bị Vương bà tử dẫn đến phòng bếp, Tô Khuynh mới giật mình, cả người tỉnh táo lại. Nàng nhìn Liễu mẹ đang tiến lên đón, nhìn đám Phúc Đậu, Hồng Yến, còn có Lão Lại và A Toàn vừa ở ngoài về đang lo lắng nhìn mình, dần dần, từng giọt nước mắt cũng rơi xuống.
"Ôi chao, bà cô của tôi ơi, chuyện tốt như vậy ngươi khóc cái gì? Đại hỉ đấy? Người khác tu cả đời cũng không tu nổi đâu! Liễu bà tử ngươi mau đến đây đi, dọc đường đi Hà Hương cô nương nhà ngươi kì lắm, cứ như mất hồn vậy, chẳng lẽ là vui mừng đến choáng váng?" Vương bà tử chào hỏi Liễu mẹ, qua lời của bà ta, Liễu mẹ cũng biết được đôi chút, lại thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nha đầu kia, âm thầm xác nhận suy đoán trong lòng.
Liễu mẹ lén thở dài, ôm lấy Tô Khuynh vào ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương bà tử cười nói: "Nha đầu này xưa nay đã vậy, chịu không nổi chuyện quá lớn, động một chút là hoảng hốt không biết làm sao. Phiền ngài đưa này nha đầu ngốc này trở về, nếu không ta sợ nó sẽ gây rắc rối mất."
Vương bà tử vỗ ngực, thở ra: "Trên đường đi, đống xương già của ta suýt nữa là bị dọa nát! Lát nữa ngươi nói chuyện với Hà Hương cô nương đi, Hà Hương cô nương rất may mắn, lão thái thái đã cho nàng làm nha đầu thông phòng trong viện Đại gia. Cho nên từ đây nàng không còn là người ở phòng bếp nữa, lát nữa sẽ có người khác dẫn Hà Hương cô nương đến tẩm phòng, lão thái thái muốn ta thu dọn đồ vật của nàng, từ đây thân phận của cô nương sẽ khác! Ngươi đúng là có phúc khí!"
Mấy người trong phòng bếp nghe vậy, đồng thời kinh hô, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Liễu bà tử miễn cưỡng cười đáp vài câu, sau đò bảo Phúc Đậu dẫn Vương bà tử đến gian nhà của Tô Khuynh.
Chờ Vương bà tử rời đi, liễu bà tử lạnh mặt đuổi hết đám người tò mò muốn hỏi han, cài chốt xong, kéo Tô Khuynh ngồi xuống ghế con.
"Lão thái thái...... Cất nhắc ngươi?"
Liễu mẹ đắn đo hồi lâu mới hỏi ra, Tô Khuynh vừa nghe đã bật khóc.
Gật đầu, Tô Khuynh nức nở nói: "Ta không muốn, Liễu mẹ."
Liễu mẹ ôm nàng, hết lắc đầu lại thở dài: "Đứa nhỏ ngốc, việc đã đến nước này, ngươi không muốn thì thế nào? Về sau phải sống cho tốt, cẩn thận vẫn hơn, đừng tự làm khổ mình. Nghĩ thoáng lên, trải qua cuộc sống thuận buồm xuôi gió rồi, những lo âu trước đây cũng sẽ phai nhạt thôi."
Tô Khuynh cũng biết, ở thời đại này, dựa vào tình cảnh trước mắt, nàng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, nhưng nàng không muốn.
Chờ cảm xúc bình tĩnh lại, nàng lau khô nước mắt, nhỏ giọng hỏi Liễu mẹ: "Liễu mẹ, hôm nay ta muốn ra phủ, đến khe nước ngày ấy ngài cứu ta xem thử, ngài biết cách nào làm lão thái thái đồng ý để ta ra phủ không?"
Liễu mẹ giật mình: "Ngươi muốn đến đó làm gì?"
Tô Khuynh nói: "Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đến xem cái khe nước kia, không chừng lần này ta sẽ nhớ lại gì đó?"
Liễu mẹ lắc đầu, "Nhưng lúc trước ngươi đi qua bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy nhớ gì mà? Đừng làm khổ mình nữa."
Tô Khuynh ngẩng đầu, nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng kiên định, "Nhưng mà Liễu mẹ, ta chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đến đó một lần cuối. Nếu vẫn không được, ta sẽ chết tâm."
Liễu mẹ chỉ nghĩ rằng nàng muốn nhớ lại 'người mình thích' kia, lo lắng nhìn Tô Khuynh, khuyên nhủ: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy? Cái gì đã qua rồi cứ cho qua đi? Tội gì tìm kiếm? Tự dưng yếu lòng làm gì?"
Thấy Tô Khuynh vẫn cố chấp, Liễu mẹ thở dài, đành nói: "Ngươi còn nhớ sợi dây chuyền bằng bạc trong nhà ta không? Lúc trước ngươi nói sợ vào phủ làm mất, nên mới cất tạm trong nhà ta. Cứ đến thưa với lão thái thái, nói đó là thứ cha mẹ để lại, hiện tại ngươi đang chuẩn bị cho chuyện chung thân đại sự, muốn mang một hai món đồ vào phủ, hoàn thành tâm ý của cha mẹ. Lão thái thái nhất định đồng ý."
Tô Khuynh đứng dậy bái tạ: "Cảm tạ đại ân đại đức của Liễu mẹ, Tô Khuynh cả đời này khó quên."
"Tô Khuynh?" Liễu mẹ ngạc nhiên.
Tô Khuynh hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên cười: "Đúng vậy Liễu mẹ, hiện giờ ta có thể nhớ lại một ít chuyện, cũng nhớ ra tên mình, chính là Tô Khuynh."
Liễu mẹ quan sát nàng, thở dài: "Tên hay, rất xứng với nha đầu ngươi." Đang đà cảm thán, Liễu mẹ không biết nghĩ tới cái gì, nghiêm túc lại, chần chừ hồi lâu mới ghé vào tai nàng, nhắc nhở, "Nha đầu, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, nếu định đào tẩu, nhân lúc còn sớm hãy quên chuyện đó đi. Việc này không đùa được đâu, lỡ bị bắt, bọn họ sẽ dẫn ngươi đến quan phủ, hình phạt ở đó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Tô Khuynh trấn an vỗ vai Liễu mẹ, "Yên tâm đi Liễu mẹ, ta chưa bao giờ nghĩ vậy." Lời nàng nói là thật, chỉ cần nàng còn ở thời đại này, trốn được một lúc cũng đâu trốn được cả đời? Có khác gì hết vào ổ sói lại rơi vào hang cọp?
Cái nàng muốn, là trở về nơi nàng thuộc về. Huống chi, nếu là đào tẩu, chỉ sợ sẽ liên lụy đến đám Liễu mẹ, nàng lại nỡ lòng nào?
Hít sâu, Tô Khuynh thầm nghĩ, nếu lần này thất bại, chỉ sợ phải xả thân.
chương 23→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro