Chương 56: Ổn thỏa

Chương 56: Ổn thỏa

Edit: Rosa

——–

Sau khi tiến vào khoang thuyền, tú bà liếc mắt một cái là bắt gặp kiều nhi (*) đang nằm trên chiếc giường thấp, cả người bị quấn trong một tấm vải lụa, nhưng kích cỡ của tấm vải có hạn, chỉ có thể che được nửa người trên, còn đôi chân vừa nhỏ vừa trắng lộ hết ra ngoài.

(nghĩa cũng giống Kiều Kiều <xem lại chú thích ở chương 40>, chỉ những cô nương xinh đẹp, yếu đuối và hay được cưng chiều)

Tú bà hiểu ra, người nọ nhất định là không manh áo che thân. Nhìn nàng bị roi da màu đen trói chặt, trong lòng tú bà không khỏi ngạc nhiên, vừa rồi lúc Chế Hiến đại nhân đến đây, bà ta không hề phát hiện hắn mang theo roi tới, có lẽ là đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Xem ra đây thật sự không phải cây xương cứng bình thường.

Điều chỉnh lại sắc mặt, tú bà đi tới chỗ sạp, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Tô Khuynh nằm bất động trên chiếc giường thấp, dù biết có người đang tới gần nhưng vẫn không có phản ứng gì, chỉ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm miếng mành màu đỏ treo trên khoang thuyền.

Ngồi trên mép giường, tú bà không vội vã hành động, chỉ cẩn thận quan sát nàng thật kỹ. Mặt mũi, dáng người, da thịt khỏi phải nói, toàn là thượng thừa, nghĩ lại cũng đúng, Tống Chế Hiến kia là nhân vật thế nào, loại nữ tử kém sắc sao có thể vào được miệng hắn?

Mấy cái này thì quá đỗi bình thường, tú bà không bàn tới, nhưng vẻ hờ hững không gợn sóng trên gương mặt trắng sứ lại là thứ khiến người ta phải ngạc nhiên. Nên biết, cửa khoang thuyền cách đây không xa, lời vừa nãy của Chế Hiến đại nhân lại không hề nhỏ, bà ta không tin âm thanh không truyền đến chỗ này.

Nhưng khuôn mặt kia vẫn vô cảm. Hai mắt mở to, nằm yên ở kia, hệt như bức tượng đất không linh hồn, nhìn thôi đã khiến người ta phát khiếp.

Lòng Tú bà hơi chùng xuống. Không khỏi quan sát tiếp dáng người mặt mũi của nàng, nhìn kỹ lại, bà ta tức khắc bàng hoàng, hóa ra người nọ đã thất thân rồi.

Cứ tưởng nàng còn trong sạch, vì giữ gìn trinh tiết mà không ngại nguy hiểm đắc tội quý nhân, giở thói ngang ngạnh không chịu phục tùng. Nhưng nếu nàng đã qua tay Đại nhân, sao còn phí sức chống đối... tội gì làm thế?

Tú bà không rõ. Đi theo một người quyền thế như Chế Hiến đại nhân là đồng nghĩa với việc ngồi không hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, nếu là nữ nhân khác, đừng nói hai từ 'chống đối', chỉ sợ là để có cơ hội lọt vào mắt xanh của Đại nhân, bọn họ sẽ phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ. Nhưng tại sao người này lại từ chối?

Tú bà nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, khẽ thở ra một hơi, e là chuyện này không phải nhiệm vụ hóc búa bình thường.

Sau khi lên tinh thần, tú bà nhìn người nằm yên trên giường, nở nụ cười hòa ái tiêu chuẩn, "Trông cô nương thật quen mắt, không biết ngài là người ở đâu?"

......

.....

Không tới ba mươi phút, tú bà đã xanh mặt ra khỏi khoang thuyền. Nhìn con thuyền hoa cách đó không xa, bà ta cắn răng, sai người chèo đò đưa qua.

Tức chết đi được! Vài thập niên ngụp lặn trong nghề, bà ta cứ nghĩ mình đã thành thạo mọi chiêu trò, nữ tử dưới tay bà ta nhiều vô kể, nhưng thật sự chưa gặp người nào trơ lỳ đến vậy.

Mới đầu bà ta cũng không định làm căng, bình thường sẽ giả bộ thân thiết trước, sau lại dẫn dắt từng bước, nếu có thể lấy cái lợi để dụ dỗ, lấy cái tình để cảm hóa, lấy cái oai để đe dọa, thuyết phục nàng nghe theo, vậy thì còn gì tốt bằng.

Nhưng không chờ bà ta nói hết hai câu, người kia đã lạnh lùng nói rằng, không cần phải nhiều lời với nàng, có chiêu gì cứ lấy ra dùng đi.

Lúc ấy bà ta thật sự bị nghẹn họng.

Nghĩ lại là thấy khó chịu!

Nhưng bà ta đâu thể từ bỏ ý định. Lại khuyên nàng phải nghĩ đến cha mẹ nhiều hơn, đừng vì sự ích kỉ của bản thân mà liên lụy tới họ.

Vốn nghĩ nàng nghe xong sẽ kiêng dè đôi chút, không thành tưởng người kia chỉ im lặng một chốc liền hờ hững nói với bà ta, nàng không cha không mẹ, không bạn bè thân hữu, muốn đánh muốn giết, xin cứ tự nhiên.

Nếu cô nương này là người của bà ta, nói thật, bà ta nhất định sẽ nổi điên ngay lập tức.

Tốt thôi, mềm không ăn, vậy ăn cứng thử xem.

Trên một con thuyền hoa tương tự, mọi thứ ở đây dĩ nhiên là được chuẩn bị rất đầy đủ. Sau khi mở ra hầm bí mật, bà ta cũng không dám chọn những 'đồ nghề' quá giới hạn. Dù gì nàng kia cũng là kiều khách mà Chế Hiến đại nhân đưa tới, bà ta ngoài miệng nói sẽ dùng biện pháp mạnh, nhưng ai mà răm rắp tin lời này thì quả là ngu ngốc.

Sau khi quyết định lấy một túi kim châm, bà ta vén tấm lụa trên người nàng lên, không lưu tình mà đâm vào vùng bụng và eo nàng.

Đây được coi là bí mật bất truyền ở mười dặm Tần Hoài. Để dạy dỗ những cô nương không nghe lời, cách trừng phạt tốt nhất là lấy kim đâm, ít tổn thương cơ thể nhất nhưng lại đau đớn nhất, những cô nương từng bị phạt kiểu này hiếm ai chịu nổi ba hiệp.

Nhưng người nọ lại giống như vô tri vô giác vậy, không kêu la cũng không mắng chửi, thậm chí trên mặt cũng không lộ ra đau đớn gì cả. Nếu không phải mỗi lần đâm xuống thấy cơ thể mềm mại kia hơi rùng mình, còn có cánh môi bị cắn đến ưa máu, bà ta thật sự nghĩ nàng là người 'không biết đau'.

Đến cả cách này cũng không được thật sự khiến tú bà đau đầu.

Bỏ kim châm qua một bên, quay lại hầm bí mật kia, lấy ra một cái bình sứ be bé màu trắng ngà, mở nắp, đổ ra lòng bàn tay một ít, sau đó dùng ngón tay vê thành viên, nhét mạnh vào miệng người kia.

Rồi sau đó...... vẻ mặt Tú bà hơi hoảng hốt.

Nàng kia cứ gắng gượng, toàn bộ quá trình chỉ liều mạng cắn răng nhẫn nhịn, không chịu làm ra bất kì hành vi khiếm nhã nào. Nghị lực của nàng quá khủng khiếp, thật sự phải khiến bà ta lau mắt mà nhìn.

Cuối cùng là ép nàng uống hết một chén thuốc màu trắng.

Đây là 'sương sinh' thứ xuân dược cực mạnh cực đắt tiền mà bà ta tình cờ mua được, tuy hơi ít nhưng dược tính không thể coi thường, trinh tiết liệt nữ thế nào cũng sẽ khó mà chống đỡ được.

Có điều, bà ta phải thất vọng rồi, người kia vẫn cứ kiên cường chịu đựng, không rên một tiếng.

Nghĩ đến đây, tú bà lại cảm thấy bên tai văng vẳng giọng nói trong trẻo nhưng vô cảm của người kia...

.....

.....

"Ta biết thủ đoạn của các ngươi, nhưng mấy thứ kia tuyệt đối không có tác dụng với ta đâu."

"Nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem."

"Dù ngươi có tăng liều thêm, ta cũng không sợ. Lỡ ta thật sự không chịu nổi dược tính... ngươi cũng đừng mơ là ta sẽ cúi đầu cầu xin hắn."

Trước mặt tú bà bỗng hiện lên con ngươi đen như mực lại sâu không thấy đáy và giọng điệu vừa lạnh lùng vừa quyết liệt kia.

"Dù phải lên giường với khách của ngươi, dù người kia béo ú ục ịch, mỏ chuột tai khỉ, thậm chí xấu xí đến nỗi nhìn là muốn ói, ta cũng sẽ không cúi đầu trước hắn! Ngươi chuyển lời này cho hắn đi!"

Tú bà giật mình hoàn hồn. Nếu bà ta thật sự ngu ngốc truyền lời này cho Chế Hiến đại nhân nghe, chỉ sợ kẻ chết trước không phải cây xương cứng kia, mà chính là bà ta.

Tống Nghị đang uống rượu ở con thuyền khác, xa xa thấy tú bà kia rụt cổ đi tới, không khỏi cười lạnh.

Hoa nương bên cạnh nơm nớp lo sợ rót rượu cho hắn, Tống Nghị cầm lấy, ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch.

"Đại nhân......"

Tống Nghị nâng mí mắt, quét nhìn tú bà đang đứng ở ngoài qua bức rèm châu, lạnh giọng cười nhạo: "Sao rồi? Nhanh như vậy đã giải quyết ổn thỏa?"

Tú bà ngập ngừng nói: "Thật ra còn thiếu tí xíu..." Cảm thấy không khí có vẻ âm trầm, bà ta vội vàng giải thích cẩn thận, "Đại nhân, tính tình của cô nương rất khác người, thủ đoạn tầm thường không xi nhê gì cả. Cho nên nô gia mới tới đây xin chỉ thị từ Đại nhân, biện pháp mạnh... có giới hạn gì không ạ?"

Tống Nghị lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi định thế nào?"

Tú bà căng da đầu nói: "Bẩm Đại nhân, nếu dùng biện pháp cứng rắn hơn, chỉ sợ sẽ làm ô uế...... tai mắt cô nương." Bà ta tất nhiên không dám nhắc đến chữ ô uế thân mình, dù sao nàng cũng là người của vị quý nhân này, để nam nhân khác nhúng chàm nàng, bà ta chỉ có nước chết thôi! Giờ cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào nếu thấy mấy nam nhân béo múp hôi hám kia cởi đồ? Không phải nàng nói thà ngủ với đám nam nhân xấu xí còn hơn ngủ với Chế Hiến đại nhân sao? E là mới nhìn vài lần sẽ ngoan ngoãn lao vào vòng tay của Chế Hiến đại nhân thôi!

Vừa dứt lời, một bầu rượu thình lình bay ra, vỡ tan ngay bên chân bà ta.

Tú bà giật bắn, hoảng hốt quỳ xuống, không màng hai cái đầu gối vốn đau như kim đâm. Bà ta nhắm mắt quỳ ở kia, không dám thở mạnh.

"Cút."

Tú bà vội đứng dậy, gần như là hốt hoảng bỏ chạy.

Chân trước vừa trở về thuyền hoa, mồ hôi lạnh còn chưa khô, sau lưng bỗng có tiếng bước chân đuổi tới. Tú bà quay đầu lại, nhìn kỹ, trong lòng hơi sợ, người nọ là hoa nương vừa hầu hạ Chế Hiến đại nhân.

"Mụ mụ......" Hoa nương kia chạy chậm tới chỗ tú bà, giọng nói vừa hoảng vừa nhanh, "Vừa nãy Đại nhân bảo nô gia ra đây truyền lời cho mụ mụ, nói là còn ba mươi phút, hắn ở kia chờ tin của ngài."

Tú bà nhìn vào khoang thuyền, nghĩ đến cây xương cứng ương bướng ở trong, khuôn mặt lập tức ủ rũ.

Hoa nương cẩn thận nhìn quanh, sau đó ghé sát vào tai tú bà, nhỏ giọng nói: "Mụ mụ, ngài ngàn lần đừng làm chuyện hồ đồ, sợ là tình cảm của Chế Hiến đại nhân dành cho cô nương kia không bình thường đâu, lúc ngài nhắc đến nàng kia, nô gia ở bên thấy rõ, trông hắn cứ như muốn giết người vậy."

Tú bà tái mặt, trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh.

"Yên tâm đi, ta không ngốc." Nói xong, hai vai còng xuống, sắc mặt xám xịt: "Đừng nói ba mươi phút, dù có cho ta hai ngày, chỉ sợ cũng không thể nào thắng nổi trận này. E là ta sắp xong đời thật rồi."

Hoa nương chần chừ, "Mụ mụ, có dùng thuốc chưa?"

Tú bà xua tay: "Dùng rồi, ngay cả một chén 'sương sinh' mà vẫn không có tác dụng."

Hoa nương cũng ngạc nhiên, "Cứng đầu đến vậy à? Không phải có người trong lòng đấy chứ?"

Hai mắt tú bà đột nhiên trợn to. Sao trước đó bà ta không nghĩ tới chứ?

+++

Lúc Tô Khuynh còn đang thất thần nhìn chằm chằm rèm đỏ, tú bà đã vén rèm châu tiến vào.

Nếu là lúc nãy, thấy dáng vẻ ngoan cố này, tất nhiên sẽ đau đầu muốn chết, nhưng sau khi được hoa nương chỉ điểm, tinh ý nhận ra điểm mấu chốt, bà ta lại chẳng sợ nữa.

Lại ngồi xuống mép giường, tú bà nhìn chằm chằm mặt nàng, hỏi: "Cô nương cứ kháng cự không chịu thuận theo Đại nhân, có phải vì đã có người trong lòng?"

Nghe thế, Tô Khuynh vô thức giơ tay muốn tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, nhưng lại quên mình đang bị trói chặt, sau khi động đậy không được nàng mới hoàn hồn.

Tô Khuynh rất muốn bật cười. Hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ bà ta muốn moi tin rồi bắt người đến ép nàng?

Tú bà thấy khuôn mặt nàng hơi động, không còn dáng vẻ vô tri vô giác như ban nãy nữa, trong lòng đã sáng tỏ.

Khẽ thở ra. Tú bà vừa sai người đến kho riêng lấy lọ thuốc này, đây cũng là thành tựu nho nhỏ do chính tay bà ta tốn công điều chế, một lọ nhỏ như này chỉ có bảy tám viên thuốc thôi, không nói ngoa, thuốc này cực hiếm, có tiền cũng khó mua được.

Tất nhiên là phải khác mấy loại thuốc cấp thấp khác rồi.

Mấy thứ thuốc kia chỉ có thể làm người ta nhất thời xúc động mà thôi, cùng lắm là tăng thêm kích thích, xong việc thì quên ngay, thậm chí hiệu quả còn không được như mong muốn, cứ nhìn người trước mặt bà ta thì sẽ rõ, uống rồi vẫn có thể nhịn được đấy thôi?

Nhưng thứ thuốc này... Tú bà cúi đầu mở nắp lọ, cẩn thận đổ một viên ra.

Đây không phải thứ thuốc kích dục bình thường.

Tú bà lại nhét viên thuốc vào miệng nàng, nâng cằm lên ép nàng nuốt xuống.

Thấy nàng uống xong, tú bà nhẹ nhàng thở ra. Được rồi, người kia nghị lực mạnh mẽ thì đã sao? Một lát nữa đầu óc sẽ bắt đầu mơ hồ, đến lúc đó...... Chỉ sợ nàng thấy ai cũng sẽ nghĩ hắn là người nàng yêu!

Sau khi cởi trói cho nàng, tú bà mới đứng dậy rời đi.

Tác dụng đặc biệt của nó là có thể làm người ta lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau tận hưởng cảm giác cá nước thân mật.

Tô Khuynh thấy tú bà kia bắt nàng uống thuốc rồi cởi trói cho nàng, không khỏi nhếch môi. Lúc này cởi gông cùm xiềng xích giúp nàng, là hy vọng nàng tự mình chạy tới cầu xin hắn?

Thật sự, buồn cười.

Nàng vẫn duy trì tư thế nằm lúc nãy, vẫn mở to mắt nhìn màn che màu đỏ... sau đó nàng hơi hốt hoảng......

+++

Tống Nghị đang trầm mặt uống rượu, thấy tú bà kia đã trở lại sau nửa canh giờ, không khỏi lạnh lùng nhìn về phía bà ta.

Lúc này Tú bà khá tự tin, giọng nói đã không còn run rẩy nữa, "Đại nhân, mọi thứ đã ổn thỏa rồi ạ."

Dường như không ngờ bà ta sẽ mang đến tin tức này, Tống Nghị nhất thời ngây người.

Hoàn hồn, hắn bỏ chén rượu xuống, bình tĩnh nhìn về phía bà ta, "Thật sự đã ổn thỏa?"

Tú bà nói chắc chắn, "Hồi đại nhân, thật sự là ổn thỏa rồi." Ngừng một lát, lại nói: "Đảm bảo Đại nhân vừa lòng."

Ánh mắt sắc bén của Tống Nghị quét qua người tú bà, trầm giọng hỏi: "Dùng biện pháp cứng?"

Tú bà vội phủ nhận: "Không ạ, có thể coi là mềm."

Tống Nghị trầm tư một lát rồi vỗ bàn đứng dậy, sải bước ra khoang thuyền.

Lần này, tú bà không theo sau.

+++

Tô Khuynh tự nhiên cảm thấy nàng hơi lạ.

Nàng nhớ, rõ ràng phía trên là màn che màu đỏ, sao thoáng cái đã biến thành trần nhà màu trắng rồi? Rồi thoáng cái lại thành đèn chùm pha lê sáng chói......

Tô Khuynh véo mạnh vào đùi, nàng nhắm mắt, ổn định hơi thở, đợi khi mở mắt ra lần nữa thì mọi thứ đã bình thường trở lại, trên kia vẫn là màn che đỏ chót tục tằng.

Tô Khuynh căng người ngồi dậy, sờ soạng muốn xuống giường. Nàng thoáng nhận ra, lần này nàng thật sự trúng chiêu. Chỉ sợ không thể dựa vào nghị lực để chống cự nữa.

Nàng phải rời khỏi đây.

Khi Tống Nghị trầm mặt vén rèm lên, đúng lúc nhìn thấy người nọ chân trần xuống giường, một tay túm lấy tấm rèm quấn trước người, tay còn lại thì liên tục múa may, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó. Gương mặt trắng sứ cũng không còn hờ hững như trước, giống như mê loạn, lại giống như khó chịu, thỉnh thoảng còn lắc đầu nguầy nguậy vì bực bội.

Tống Nghị không nói không rằng nhấc chân đi vào, cách nàng vài bước thì ngừng lại, lạnh lùng quét nhìn nàng từ trên xuống dưới, một lát sau thì dán mắt vào khuôn mặt nàng.

Trầm giọng hỏi: "Hôm nay bị dạy dỗ đủ chưa?"

Tô Khuynh đang cố gắng nhìn chằm chằm mặt đất, cố gắng biến từng miếng gạch lát bóng loáng trước mắt thành ván gỗ đỏ sậm, thình lình nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến, nhịp tim nhất thời đập mạnh.

Bởi vì giọng nói này quá quen thuộc.

Nàng ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh kia.

Sau đó, nàng bỗng trợn mắt, liên tục hít hà.

Tô Khuynh nhìn chằm chằm người đối diện, đầu óc gần như muốn nổ tung.

Không thể nào! Không thể nào!

*Đoán xem chị Tô thấy Tống cẩu thành ai nào????

chương 57→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro