Chương 85: Đào phạm


Chương 85: Đào phạm

Edit: Rosa

_____

Tống Nghị vừa xuống thuyền đã lập tức phi ngựa đến thẳng Lan Lăng.

Sau khi hay tin, quan viên trên dưới Lan Lăng đã sớm đứng ngoài cửa thành mười dặm để đón tiếp, đằng xa nổi lên một màn bụi đất mù mịt, khi tiếng vó ngựa tới gần có thể loáng thoáng thấy được một toán kỵ binh đang lao nhanh về phía cổng thành.

Thấy trang phục của toán kỵ binh kia đúng là của khu vực Lưỡng Giang, chúng quan viên vội vàng nghiêm mặt cung kính hành lễ với người tới, trong lòng lại không khỏi ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, rốt cuộc phạm nhân kia quan trọng đến đâu mà khiến Tống Chế Hiến đại nhân phải đích thân tới?

Tuấn mã dừng lại, cách đám quan viên tầm chục bước.

Tri phủ Lan Lăng vội vàng dẫn người tiến lên chào hỏi: "Hạ quan bái kiến Chế Hiến đại nhân."

Tống Nghị dời mắt khỏi phương hướng bên trong thành Lan Lăng. Xoay người xuống ngựa, giơ tay nâng chúng quan viên dậy, nói câu không cần đa lễ.

Tri phủ Lan Lăng cười nói: "Đại nhân đức cao vọng trọng, bây giờ lại đích thân đến địa phương nhỏ bé này, quả thật là niềm vinh hạnh cho Lan Lăng. Có lẽ trên đường đến đây Đại nhân đã phải chịu nhiều vất vả và mệt mỏi, chi bằng hãy vào thành nghỉ tạm, bọn hạ quan sẽ chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, làm tiệc đón gió tẩy trần cho Đại nhân."

"Đừng gấp." Tống Nghị giơ tay ngăn lại, sau đó đảo mắt về phía bên trong thành, hờ hững nói với tri phủ Lan Lăng, "Lần này bản quan đến là có chuyện quan trọng cần làm, chắc hẳn quản sự trong phủ bản quan đã sớm nói với ông rồi. Vu tri phủ, không biết tên đào phạm kia đang bị nhốt ở đâu?"

Nghe vậy, tri phủ Lan Lăng trịnh trọng đáp, "Hạ quan may mắn không làm nhục mệnh! Bây giờ đào phạm trộm Ngư Phù đang bị giam trong nha phủ, chỉ chờ đại nhân đến thẩm vấn thôi ạ."

Đáy mắt Tống Nghị đột nhiên xuất hiện vô số cảm xúc, song đã bị hắn kìm nén lại, cười hể hả, "Tốt lắm!"

Đoạn thình lình nghiêng người nhảy lên yên ngựa, chắp tay với tri phủ Lan Lăng, "Chờ xử lý xong chuyện này, bản quan nhất định sẽ đến chung vui với các quan viên, chúng ta không say không về. Còn bây giờ, ta phải phiền Tri phủ đại nhân dẫn đường rồi."

Tri phủ Lan Lăng thấy nhộn nhạo trong lòng, "Đương nhiên, đương nhiên." Nói rồi ra hiệu cho xe ngựa đến, hành lễ với Tống Nghị xong thì lên xe, sai xa phu chạy vào thành.

Tống Nghị kìm nén mọi cảm xúc trên mặt. Vung roi lên, vừa lạnh lùng quát vừa phi nước đại theo chiếc xe ngựa.

Thấy Đại nhân bọn họ tức khắc chạy đi như bay, Phúc Lộc tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương quản sự đứng bên cạnh, "Ngươi, ngươi bảo ta nên mắng ngươi thế nào mới được đây!" Ánh mắt kia như muốn xẻo thịt y vậy, Trương quản sự run lên nhưng không dám hó hé, Phúc Lộc hừ lạnh, túm lấy dây cương, leo lên ngựa rồi vội vàng đuổi theo.

Trương quản sự bực bội giậm chân tại chỗ. Vừa nãy Đại nhân đang nói chuyện với chúng quan viên nên y không dám quấy rầy, định chờ bọn họ nói xong sẽ tiến lên bẩm rõ mọi chuyện, ai ngờ Đại nhân đã lên ngựa chạy đi!

Ngày đó Phúc quản gia phải về phủ báo tin nên mới phái y đến Lan Lăng quan sát tình hình, cứ tưởng là ăn chắc nhưng đâu ngờ...... Haizzz, vết thương sau lưng y mới lành tí ti thôi. Biết vậy... biết vậy ngày đó đã giành công về phủ báo tin rồi!

***

"Vô Ngã đại sư, kỹ thuật đánh xe của ngài tiến bộ hơn rồi đấy, lâu rồi ta không bị xốc ngã xuống xe nữa."

Tô Khuynh đang bận khua xe bò, nghe phía sau truyền đến tiếng cười đùa thì không khỏi mỉm cười. Người nói chuyện là một cậu thiếu niên có khuôn mặt tròn, nàng nhớ các học sinh khác gọi cậu ta là Minh Vũ – một cậu trai hoạt bát và cởi mở.

Dạo trước kỹ thuật đánh xe Tô Khuynh còn tệ lắm, hai ba lần gặp ụ đất mà không né được thành ra làm xe bò lảo đảo và xốc nảy. Cái cậu học sinh tên Minh Vũ kia vì nhiều lần ngồi bên mép xe, dáng người lại nhỏ gầy nên mỗi lần xóc nảy thì chỉ có mình cậu ta là bị văng ra khỏi xe.

Tô Khuynh cũng bị dọa cho vỡ mật, nhỡ người ta có chuyện gì thì toi?

Cũng may ván xe cách mặt đất khá gần, tay chân cậu ta cũng nhanh nhẹn nên không có gì nghiêm trọng. Song Tô Khuynh vẫn cảm thấy áy náy, vì vậy nàng quyết định miễn tiền xe một tháng.

Sau đó, mỗi lần đón xe cậu ta cũng không dám ngồi bên mép nữa, luôn chen vào ngồi ở giữa, dù hơi chật nhưng ổn định. Vì chuyện đó mà cậu ta và Tô Khuynh dần trở nên quen thuộc, dăm ba hôm là lôi việc này ra trêu nàng, chọc mọi người cười ầm.

Bởi vì bọn họ biết nhau mấy tháng rồi nên đôi khi Tô Khuynh cũng sẽ nói đùa đôi câu, dọc đường có người nói cười sẽ không thấy nhàm chán, mà có chút thích thú.

Trên đường vào trung tâm thành, Tô Khuynh nhìn thấy một cậu thiếu niên lưng đeo túi đồ đang bước nhanh về trước. Thiếu niên kia cao gầy, trông lớn tuổi hơn các nam sinh khác, bận đồng phục của thư viện, chẳng qua là y phục bị giặt đến mức bạc màu.

Đương đi ngang qua người thiếu niên nọ, Tô Khuynh phát hiện đám nam sinh đang cười đùa bên trong lập tức im thin thít, chờ đi xa một chút mới tiếp tục.

Tô Khuynh không phải không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong tháng này nàng đã gặp cậu thiếu niên kia ba lần, mà những nam sinh khác cũng có phản ứng kì lạ như vậy, nàng nghĩ chắc là giữa bọn họ có xích mích hoặc không hợp nhau gì đó nên cũng không hỏi nhiều.

Hết ngày, Tô Khuynh múc nước cọ rửa trong ngoài xe bò, chờ dọn dẹp xong nàng mới có thời gian mà thở một hơi.

Lúc dắt bò vào viện, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về ngọn núi phía Tây. Ngày ấy nàng mua mấy con thỏ hoang, cột Ngư Phù và một ít vải vóc lấy từ Tô Châu lên người bọn chúng, sau đó cố ý lái xe bò đến ngọn núi phía Tây ở Giang Hạ Thành rồi thả đi.

Miếng Ngư Phù này là một tai hoạ ngầm, nếu có tâm tìm hiểu nguồn gốc thì trước sau gì cũng có thể lần ra khu vực Giang Hạ Thành này, song nếu có thể làm Ngư Phù di chuyển, xác suất bị 'sờ gáy' sẽ nhỏ đi nhiều.

Chỉ mong lũ thỏ sẽ giúp nàng mang miếng Ngư Phù này ra khỏi Giang Hạ Thành, tốt nhất là mang ra tận phía Tây, qua Giang Hạ tới Tây Bắc, nếu có người nhặt được thì càng tốt.

***

Trông thấy người bị giam trong nha phủ, sắc mặt Tống Nghị thoáng hiện vẻ kinh hoàng.

Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Chỉ là bàn tay siết chặt hiện cả gân xanh đã nói rõ sự bình tĩnh bây giờ của hắn chỉ là kết quả của việc kìm nén quá mức mà thôi.

"Hắn...... Chính là đào phạm mà các ngươi bắt được?"

Nghe Tống Chế Hiến trầm giọng hỏi chuyện, tri phủ Lan Lăng giật thót. Thoáng cảm thấy không khí khá áp lực, tri phủ Lan Lăng cẩn thận lấy miếng Ngư Phù ra, dâng lên bằng hai tay, "Bẩm Chế hiến đại nhân, đây đúng là kẻ đã đánh cắp Ngư Phù từ Kinh thành, mời đại nhân xem qua."

Tống Nghị nhận lấy Ngư Phù rủ mắt lật xem, thông tin trên Ngư Phù gần giống với tin Phúc Lộc nghe ngóng được. Ra thế... thì ra là thế... lửa giận quái dị nào đó giữa ngực hắn đột nhiên bốc lên.

Cầm roi ngựa, Tống Nghị sải bước đến trước mặt tên đào phạm bị trói gô kia, vung roi quất mạnh xuống, đồng thời run giọng quát to, "Nói mau, miếng Ngư Phù mà người lấy được! Là nhặt... hay là...cướp của giết người!" Bốn chữ cuối cùng của hắn sục sôi sát ý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro