Tiểu Phúc Nê của Long thần đại nhân
Tác giả: 龙霸天白
--------------------------------------------------------
Lần đầu tiên Long thần gặp Ký Linh là ở núi Ngô Châu, lúc đó hắn vừa kết thúc tu luyện, mở mắt ra liền nghe thấy tiếng động rời rạc phát ra từ đám cỏ phía trước, một lát sau một cái đầu lông xù xù nhô ra khỏi mặt cỏ.
Long thần khẽ nhíu mày, phất tay đưa sinh vật nhỏ kia đến trước mặt, nhìn kỹ mới thấy đó là một con cáo nhỏ có cái đuôi to màu đỏ.
" Là hồ ly??"
Tiểu hồ ly lúc đầu còn giãy dụa tuyệt vọng bốn chân đạp loạn xạ. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Long thần đại nhân, nó trở lên sững sờ bất động, tứ chi buông thõng xuống, nhìn chằm chằm Long thần bằng đôi mắt to màu hổ phách của mình.
Long thần nhướn mày, nga, hóa ra còn là một chỉ hồ ly chỉ biết coi trọng hình thức!
Long thần đặt tiểu hồ ly xuống đất, vừa xuống, tiểu hồ ly liền vội vàng nhảy vào lòng hắn. Long thần là người ưa sạch sẽ, hơn nữa tiểu hồ ly này lại toàn thân phủ đầy cỏ dại, có điểm trông hơi bẩn thỉu nên hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Nhưng tiểu hồ ly không từ bỏ, vẫn tiếp tục nhảy lên người Long thần, mỗi lần bị đẩy xuống, nó lại tiếp tục nhảy lên, nó nghĩ rằng Long thần đang chơi trò chơi cùng nó, vì vậy càng thêm hưng phấn.
Sau nhiều lần thử không thành công, Long thần thở dài, để tiểu hồ ly nằm trên chân mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của cáo nhỏ, thầm nghĩ: "Cảm giác thật mềm, thật thoải mái"
Tiểu hồ ly cũng hưởng thụ sự ve vuốt của Long thần, chủ động lật bụng lại để hắn gãi.
Long Thần bất đắc dĩ cười cười, tùy ý để móng vuốt của tiểu hồ ly cọ xát trên người mình, lưu lại từng dấu chân nhỏ, áo choàng vốn trắng như tuyết của hắn giờ đã phủ đầy những dấu hoa mai đen.
Long thần nhìn vào chiếc áo khoác ngoài của mình, có vẻ như lại phải thay y phục mới lần nữa.
Long Thần đặt cáo nhỏ xuống, đi đến hồ nước nóng gần đó, nhẹ nhàng cởi y phục, vứt bỏ lớp áo ngoài cao cấp, kéo mở lớp áo trong, lộ ra bờ vai tròn trịa cùng làn da trắng nõn. Long Thần cảm nhận có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi nghiêng đầu, thấy tiểu hồ ly đã không còn nằm ở tư thế ban đầu nữa, mà đang ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm Long Thần.
Long Thần nhướng mày cười, cởi nút áo trong ra, ném thẳng lên đầu con cáo nhỏ háo sắc kia. Tiểu hồ ly đột nhiên thấy trước mắt tối sầm. Nó tuyệt vọng dùng móng vuốt nhỏ cào cào xé toạc y phục, cuối cùng cũng thoát khỏi chúng, nhưng nó thấy Long Thần đã xuống nước rồi, đang dựa vào thành ao, nghiêng đầu nhìn nó.
Tiểu hồ ly sửng sốt, Long Thần ngoắc ngoắc tay với nó: "Tiểu tử, ngươi có muốn cùng tắm không?"
Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt to rồi quyết đoán nhảy xuống ao tắm, nhưng nó nhảy quá mạnh khiến nước bắn tung tóe khắp nơi. Thấy vậy, Long Thần nhẹ nhàng nắm lấy lông sau gáy của nó, giả vờ tức giận nói: "Không ai sẽ thích một đứa nhóc nghịch ngợm không nghe lời cả."
Sau khi nghe vậy, tiểu hồ ly lập tức cư xử tốt hơn. Long Thần ôm tiểu hồ ly vào lòng, tắm rửa cho nó, thầm nghĩ: "Vẫn là một tiểu hồ ly rất có linh tính".
Sau khi tắm xong, tiểu hồ ly được Long Thần dùng linh lực bên trong sấy khô lông, đuôi của nó cũng trở nên mềm mại. Nó vẫy đuôi một cách phấn khích. Trước đây đuôi của nó toàn phủ đầy bụi bẩn trông thật nặng nề và xấu xí. Bây giờ đuôi của nó đã đẹp hơn rất nhiều rồi.
"Ngươi không phải là chó, sao lại vẫy đuôi thế?" Long Thần nói.
Con cáo nhỏ nghiêng đầu: chó? Là chỉ khu rừng sao?? Tiểu hồ ly mơ hồ không hiểu, chỉ vẫy đuôi vui vẻ hơn.
Bởi vì tiểu hồ ly vẫn luôn ở lại đây không chịu rời đi, Long Thần quyết định đem tiểu hồ ly giữ ở bên cạnh, có bạn đồng hành cũng tốt, thời gian dài trước kia với hắn quá nhàm chán cô đơn rồi.
Tiểu hồ ly này lúc nào cũng hoạt bát, thích chạy nhảy khắp nơi, sau đó lại mang đủ thứ đồ về cho Long Thần.
Đôi khi nó tha những cành cây và hòn đá có hình dạng kỳ lạ, đôi khi lại ngậm những loại hoa quả mới hái được, và đôi lúc nó trở về trong tình trạng ướt sũng, với một con cá chép béo ngậy trong miệng.
Long Thần đã nói chuyện với tiểu hồ ly rất nhiều lần, mỗi lần đều nói nếu nó lại bẩn như vậy nữa, hắn sẽ ném nó trở lại rừng tự lo liệu. Nhưng hắn không bao giờ thực hiện lời nói của mình, Long thần đại nhân bất đắc dĩ chỉ liên tục thả con cáo nhỏ bẩn thỉu vào trong hồ nước để tắm rửa sạch sẽ và sấy khô bộ lông cho nó. Dù có giận đến đâu, hắn cũng chỉ lờ nó đi trong nửa giờ, nhưng rõ ràng tiểu hồ ly đã quen với hành động nuông chiều của hắn, điều này luôn khiến hắn không thể tức giận với nó được.
Chú cáo nhỏ vẫn giữ thói quen nhặt đồ vật cho đến khi hóa hình. Nhưng sau khi tiểu hồ ly đó thay đổi thành nhân dạng, nó liền thích trèo lên trèo xuống và lần nào cũng biến mất một thời gian. Chỉ khi bị rắn độc cắn hoặc bị lợn rừng húc một cú đau đớn, nó mới chạy về, cho Long Thần xem vết thương, rồi lao vào lòng người kia mà khóc lớn.
Lúc này, Long Thần luôn nhẹ nhàng mắng hắn, lại không nói lời nào, chỉ chữa trị cho tiểu tử kia rồi ôm nó vào lòng dỗ dành.
"Ký Linh" tên mới của tiểu hồ ly. Long thần cảm thấy nó là món quà đất trời tặng hắn, là sinh vật đẹp đẽ nhất giữa trời và đất.
Tiểu hồ ly kia vẫn luôn tươi cười, giống như một mặt trời nhỏ vậy. Hang động tối tăm vốn có cũng vì tiểu hồ ly kia xuất hiện mà sáng lên một chút, nơi yên tĩnh này cũng tràn ngập tiếng líu lo, không đột ngột mà càng thêm thích hợp. Tuy rằng Long Thần nói thích yên tĩnh, nhưng chưa bao giờ ngắt lời từng câu từng chữ của Ký Linh, cũng không hề yêu cầu Ký Linh phải luôn giữ im lặng. Một Ký Linh bị trói buộc thì sẽ không còn là Ký Linh vốn có nữa. Nó nên vui vẻ và hoạt bát.
Ngay cả sau khi biến thành hình người, Ký Linh vẫn thích bám lấy Long Thần, ôm lấy cổ và cọ cọ vào người hắn. Long Thần có mùi rất thơm, khuôn mặt hắn là thứ nó có thể ngắm nhìn mãi mà không bao giờ thấy chán. Ký Nhi thật sự rất thích Long Thần đại nhân!
Long Thần chưa từng nổi nóng với Ký Linh, lần nghiêm trọng nhất là khi Ký Linh ra ngoài, lúc quay về thì đầu tóc bù xù, mình đầy thương tích. Nhưng lần này Ký Linh không khóc, chỉ bĩu môi nói rằng nó chưa từng đánh nhau với bốn con lợn rừng cùng lúc, lần sau nhất định nó sẽ thắng bọn chúng.
Trong khi Long Thần chữa lành vết thương cho Ký Linh, hắn đưa tay phủi những cành cây và đất trên đầu Kỷ Linh xuống. Quần áo thì mới, nhưng lại rách rưới rồi.
Tiểu hài tử này.
"Ngươi chỉ là tiểu hồ ly thôi, tại sao lại đi gây sự với lợn rừng? Nếu không đánh được thì chạy đi, sao lại để mình bị thương?" Long Thần gõ vào đầu Ký Linh, đây có lẽ là hình phạt tệ nhất mà hắn từng dành cho tiểu hồ ly.
Ký Linh che trán hơi ửng đỏ, nằm trên đùi Long Thần, bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: "Lần sau không như vậy nữa, Long Thần đại nhân đừng tức giận, hôm nay Linh Nhi mang hoa đến cho ngài!"
Một bó hoa lớn đầy màu sắc ngọc trai trắng được giơ lên trước mặt Long Thần. Ký Linh nghiêng đầu mỉm cười với hắn, để lộ hai cái răng nanh nhỏ.
Loài hoa này chỉ có ở nơi sâu nhất trong rừng, quả thực là lãnh địa của lợn rừng. Thì ra là do tên nhóc này hái hoa cho mình.......
Long Thần cầm bó hoa đưa lên mũi ngửi, mùi hương rất dịu, sau đó nhìn tiểu hồ ly trước mắt, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt như đang cầu xin được khen ngợi, cong môi, nhẹ nhàng sờ đầu nó: "Cảm ơn Linh Nhi, hoa rất đẹp, ta rất thích."
Nghe được Long Thần thích, tiểu hồ ly tai rũ xuống lập tức dựng thẳng lên, cái đuôi lông xù vui vẻ vẫy vẫy, giọng điệu tràn đầy vui mừng phấn khởi: "Thật sao? Ta hái trái cây thời điểm nhìn thấy hoa này, thật đẹp! Ta đã nghĩ nhất định phải hái cho Long Thần đại nhân xem. Dù sao Long Thần đại nhân vẫn luôn ở trong động, rất ít khi ra ngoài, Linh Nhi muốn mang nhiều đồ vật từ bên ngoài vào, để Long Thần đại nhân bớt buồn chán!"
"Nhưng lần sau đừng để mình bị thương. Ngươi là cáo chứ không phải thần tiên, bị thương cũng sẽ đau." Ta cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Mỗi khi tiểu hồ ly bị thương, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là trách móc, mà là cảm thấy đau lòng khi một tiểu hồ ly nhỏ xinh đẹp như vậy trên người lại đầy vết thương lớn nhỏ.
Nhưng tiểu hồ ly không cho là như vậy, nó cuộn mình vào trong lòng Long Thần, ôm lấy cổ hắn: "Nếu là vì Long Thần đại nhân, Linh Nhi cho dù có làm gì cũng không thấy đau."
Long Thần mỉm cười, nhẹ nhàng gãi mũi Ký Linh: "Ngươi a_____."
Ký Linh vẫn thích mỗi ngày vào rừng tìm đồ vật khác nhau, nhưng gần đây nó phát hiện trạng thái của Long Thần đại nhân không tốt, có đôi khi người sẽ ngồi thiền thật lâu, nhưng nó lại sợ quấy rầy Long Thần đại nhân, cho nên ngoan ngoãn ngồi dưới đất, dùng móng vuốt nghịch nghịch đồ vật mang về, thỉnh thoảng lại nhìn Long Thần đại nhân.
Gần đây, Long Thần cau mày thường xuyên hơn.
Ký Linh phát hiện, gần đây Long Thần luôn thích ôm mình, nhẹ nhàng sờ đầu mình, nhìn chằm chằm vào mắt mình, có khi ngẩn người rất lâu, sau đó lại nhìn chằm chằm lại, thần và hồ ly chỉ nhìn nhau, giống như muốn nhìn nhau đến tận cùng thời gian vậy.
Long Thần đại nhân gần đây cười ít hơn, nhiều hơn là lo lắng cùng buồn rầu. Tại sao vậy? Hồ ly trong đầu nhỏ không nghĩ ra được nhiều thứ, chỉ biết là Long Thần đại nhân không vui, khi không vui, phải làm cho hắn vui vẻ.
Cho nên Ký Linh luôn tìm mọi cách để khiến Long Thần cười, Long Thần sẽ che giấu nỗi buồn trong mắt, nhẹ nhàng chơi đùa với hắn, nhưng Ký Linh lại cảm thấy Long Thần đại nhân không giống như thường ngày.
Đêm nay trăng tròn vành vạnh, Ký Linh nằm trong lòng Long Thần, cùng hắn thưởng thức trăng.
"Long Thần đại nhân, trăng hôm nay tròn thật!"
Long Thần nhẹ nhàng gật đầu: "Lại được ở bên nhau thật tốt."
"Đoàn đoàn viên viên, Đoàn Viên có ý gì vậy?"
"Ta cũng không chắc lắm, có lẽ là sau một thời gian xa cách, bọn họ lại được gặp nhau chăng?"
"Là vậy sao? Vậy ta và Long Thần đại nhân có thể vĩnh viễn ở bên nhau không?" Tiểu hồ ly không còn nhìn lên ánh trăng trên cao kia, bởi nó thấy trong mắt Long Thần đại nhân có một vầng trăng, vô cùng đẹp đẽ.
Long Thần im lặng vài giây, sau đó chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên, động tác nhẹ nhàng như lông vũ vuốt ve cánh môi.
Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt to, Long Thần đại nhân hôn nó sao? Thật sự hôn nó sao? Giống như đang nằm mơ vậy!!!
Ký Linh ôm lấy cổ Long Thần nói: "Long Thần đại nhân hôn ta, ta cũng có thể hôn Long Thần đại nhân không?" Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh của tiểu hồ ly tràn đầy sự mong đợi.
Lần này, Long Thần nhanh chóng đồng ý: "Được."
Tiểu hồ ly hôn Long Thần môi, sau đó thẹn thùng trốn vào trong ngực hắn. Quả thực giống như là nằm mơ vậy, nhưng môi chạm môi lại chân thật đến thế. Thì ra hôn môi là chuyện vui như vậy. Tim đập nhanh như vậy...
Tiểu hồ ly chơi mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, Long Thần ôm tiểu hồ ly ngồi trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng, đầu, đuôi của cáo nhỏ. Hắn nhìn nó thật sâu, rồi ngẩng đầu lên và nói: "Một lúc thôi."
Tiểu hồ ly ngồi xổm ở cửa hang, nhìn chằm chằm bên ngoài, Long Thần đại nhân nói muốn đi ra ngoài một lát.
Nó hỏi Long thần khi nào sẽ trở về, nhưng Long thần không trả lời trực tiếp mà chỉ nói rằng hắn sẽ sớm quay lại.
Tiểu hồ ly dùng chân vẫy tay chào Long thần. Sau đó mỗi ngày nó đều ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa hang chờ Long Thần trở về.
Hồ ly nhỏ tin rằng Long Thần đại nhân sẽ không nói dối mình.
Nhưng sự chờ đợi là vô tận. Xuân đến, muôn hoa đua nở toả sắc hương, Ký Linh sẽ hái một vài bó hoa đặt trong động, chờ đến ngày Long thần trở về để tặng hắn, nhưng nó đã hái rất nhiều hoa rồi, một vài bó thậm chí đã héo úa, Long thần vẫn chưa trở lại. Vào mùa hè, dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, tiểu hồ ly đã đi nhặt một vài chiếc lá lớn để che lấp cửa hang, nó muốn sau khi Long thần trở về nếu cảm thấy quá nóng bức, nó sẽ dùng lá quạt cho ngài ấy. Tuy nhiên nó đã nhặt từng chiếc lá một nhưng Long thần vẫn chưa quay về.
Thu sang, nhưng chiếc lá phong đung đưa trong gió, Ký Linh thấy nó thật đẹp, vì vậy nó đã tha một vài chiếc vào trong động, nó hi vọng Long thần sẽ thích chúng? Nhưng lá cây lại nhặt từng đống từng đống, Long thần vẫn chưa về với nó. Mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo, phủ trắng cả khu rừng, tiểu hồ ly vẫn ngồi đó, nó rũ bỏ tuyết trên đầu và đuôi, tiếp tục canh giữ cửa hang. Khi gió lạnh thổi đến, nó sẽ lấy đuôi quấn quanh thân để ủ ấm. Đôi khi nó mệt mỏi vì đợi chờ, và tuyết đã gần như phủ kín nó, nhưng Long thần đại nhân nhà nó vẫn không trở về.....
Long Thần đại nhân đã đi đâu? Ký Linh cũng không biết nữa, nó chỉ biết Long Thần đại nhân nói sẽ sớm trở về, vậy nó sẽ chờ đến ngày Long Thần đại nhân thật sự trở về.
Đúng lúc Ký Linh nghĩ rằng hy vọng của mình sắp bị dập tắt, một nhóm người đã đi lên núi, vây quanh nó và cầm chiếc nhẫn của Long Thần trong tay.
Ký Linh nhớ tới chiếc nhẫn này, trước kia nó đã từng nhìn thấy vật xinh đẹp này trên tay người ấy, nó thường xuyên dùng móng vuốt của mình để cạy nó, thấy nó thích, Long Thần thường tháo nó ra cho tiểu hồ ly chơi.
Những người đó nói sẽ dẫn nó đi gặp Long Thần, nó liền để lại một bức thư rồi đi theo họ.
Nó không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Làm sao một con cáo nhỏ có thể suy nghĩ được nhiều như vậy?
Sau khi Ký Linh bị bắt đi, nó bị mấy người nhốt lại, nhét thứ gì đó vào miệng nó, Ký Linh không biết đó là thứ gì, nó chỉ biết toàn thân đau đớn sau khi ăn, nó run rẩy che bụng, nhưng đám người kia không thèm để ý đến nó, ánh mắt nhìn nó thật lạnh lẽo.
Ký Linh liên tục lẩm bẩm tên của Long Thần đại nhân, nhưng Long Thần đại nhân đang ở đâu a...
Ký Linh không biết, nhưng Ký Linh thực sự muốn biết...
À, đuôi bị gãy rồi.
Ký Linh nhìn cái đuôi gãy của mình, run rẩy muốn chạm vào, Long Thần từng nói hắn thích nhất cái đuôi của nó, nói cái đuôi của nó vừa mềm mại vừa đẹp lại bông bông xù xù. Nhưng mà, cái đuôi của nó hiện tại đã gãy rồi.
Ký Linh cố gắng hết sức ôm cái đuôi gãy vào lòng, nước mắt chảy dài như hạt đậu.
"Long Thần đại nhân, Linh Nhi đau quá, đau quá."
Long Thần đại nhân, bọn họ thật xấu, đều đang bắt nạt ta."
"Long Thần đại nhân, người ở đâu? Linh Nhi nhớ người quá, người có thể đến ôm Linh Nhi không..."
Trong cơn mơ màng, Ký Linh dường như nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Long Thần, nhưng trên tay Long Thần lại không có chiếc nhẫn nào, hắn ôm Ký Linh vào lòng, liên tục nói xin lỗi.
Nhưng Ký Linh lắc đầu: "Ta tuyệt đối không trách Long Thần đại nhân, vậy Long Thần đại nhân là tới đón ta sao?" Ký Linh cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Này, đứa nhỏ này hình như đã chết rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Cứ ném nó vào một ngôi mộ tập thể đi."
Dường như ta lại được ôm lấy Long Thần Đại Nhân lần nữa rồi, và giờ đây không ai có thể tách rời chúng ta nữa.
Ta là một tiểu hồ ly, một tiểu hồ ly chỉ thuộc về Long thần đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro