Chương 109: Mỗi người bận một việc

Tuy có một vạn tệ của Vân Trang, nhưng tôi không dám tiêu.

Rõ ràng trong lòng tôi tự nhủ: cứ tiêu đi! Muốn mua gì thì mua! Đó là thứ tôi xứng đáng được hưởng!

Nhưng nếu tôi tiêu số tiền ấy, chẳng phải tự thừa nhận bà là mẹ ruột sao? Một khoản tiền nhỏ như vậy mà muốn mua chuộc được tôi, không đời nào! Tôi cũng có thể tự kiếm được!

Tôi chuyển số tiền đó vào một tài khoản điện tử ít dùng đến, để khỏi phải nhìn, khỏi phải phiền lòng.

Từ sau khi bị tôi chặn, Vân Trang không đến nhà nữa, cũng không liên lạc với bố mẹ tôi.

Chúng tôi trở lại với nhịp sống thường ngày. Dù biết vẫn còn một mối bất ổn tồn tại đâu đó, nhưng dần dần chúng tôi đã gạt bà ra khỏi tâm trí.

Bố vẫn đối xử với tôi như trước. Còn mẹ thì khác, trước đây bà ba ngày hai bữa lại lớn tiếng với tôi, giờ lại tỏ ra khách khí đến mức khiến tôi thấy chua xót.

Nghe bố mẹ kể, Yến Lạc cũng biết được thân phận mới của tôi. Lúc gọi video, anh khá thản nhiên:

"Dù em là do ai sinh ra thì cũng vẫn là Liên Hà mà anh quen biết thôi. Nhưng mẹ ruột em giàu thế, em thật sự không nhận bà ta à?"

"Tưởng em nông cạn vậy sao? Với lại, tiền đủ tiêu là được, cần nhiều làm gì."

Yến Lạc cười, khẽ ấn ấn lên trán: "Em đúng là dễ nuôi thật."

Nụ cười ấy hơi nhạt, gầy đi trông thấy, khiến tôi lo lắng: "Yến Lạc, anh ở bên đó có ổn không? Nếu không lấy được học bổng thì thôi, chú dì sẽ không trách anh đâu, anh đừng làm khổ thân mình."

"Đừng lo, chỉ là gần đây phải thức đêm hoàn thành tiểu luận. Nếu đăng được bài trên tạp chí học thuật uy tín thì sẽ có lợi cho việc tranh học bổng..."

Đang nói thì có một cậu bạn tóc vàng mắt xanh chạy đến vỗ vai, giục anh đi học cho kịp tiết.

Anh nén mệt mỏi, quay sang cười với tôi: "Anh cúp đây, lúc khác nói chuyện tiếp."

"Ừ, anh nhớ giữ gìn sức..."

Chữ khỏe còn chưa kịp nói ra, video đã ngắt.

Tôi hơi hụt hẫng, lướt lại lịch sử trò chuyện.

Lần gọi trước cách đây một tuần, lần trước nữa thì tận nửa tháng, mà mỗi lần chỉ kéo dài chừng vài phút.

Có lúc tôi định buông lời ngọt ngào một chút, nhưng anh thì bận đi học, hoặc phải vào thư viện, hoặc cắm cúi viết luận văn.

Anh quá nghiêm túc, đến mức tôi cũng ngại làm phiền.

Nỗi lo của tôi, anh chẳng thể gánh. Áp lực của anh, tôi cũng không thể chia.

Nhớ lại lần nhóm nhỏ gặp nhau trước Tết, bốn cặp công khai tình cảm thì giờ đã chia tay mất hai, còn một cặp vì yêu xa mà cãi vã liên miên.

Chẳng lẽ tôi và Yến Lạc cũng sẽ vì khoảng cách mà tan vỡ?

Tôi vội lục lại mấy tấm ảnh chụp chung trước kia, ngắm từng tấm một, lòng dần bình ổn.

Chỉ là tạm xa thôi, làm sao lay chuyển được nền tảng tình cảm vững chắc của chúng tôi chứ.

Chúng tôi nhất định sẽ ổn.

Chớp mắt kỳ nghỉ đông qua đi, tôi cũng nhập học lại.

Bố đưa tôi đến ga tàu cao tốc. Đến cửa kiểm tra an ninh, ông nhìn tôi, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.

Tôi biết ông muốn dặn dò, bèn an ủi: "Bố, đã lâu bà ta không liên lạc lại, chắc chỉ là hứng lên rồi nhận con thôi. Mình đừng nghĩ đến nữa, cứ sống như trước là được."

Bố mỉm cười: "Ừ, quần áo và đặc sản con mang đủ chưa?"

"Đủ cả rồi, hôm qua bố đã hỏi mấy lần rồi đó. Con đi thì bố mẹ cũng đừng lo, để ý chị nhiều hơn nhé. Hôm qua gọi video thấy sắc mặt chị không tốt, chắc do làm việc quá sức."

Nhắc đến chị, vẻ mặt bố lại u sầu: "Đúng vậy, về nhà bố phải gọi cho Yến Khởi hỏi xem sao. Tình trạng của chị con khiến người ta lo quá, mẹ con sợ nó lại ... cả đêm qua mất ngủ."

"Thế bố về đi, con vào làm thủ tục đây." Tôi kéo vali, vẫy tay: "Tối con sẽ hỏi Yến Lạc."

"Được, đi đường cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro