Chương 110: Chị ơi, chị ơi
Tôi nhắn cho Yến Lạc, nhờ anh dò la tình hình của chị.
Chẳng bao lâu sau, anh gọi video, sắc mặt nghiêm trọng và tiều tụy.
"Liên Hà, tình hình của chị Huân không ổn. Cuối năm ngoái, chị ấy bị công ty cho nghỉ. Sau đó còn bị phát hiện sử dụng ma túy trong căn hộ, hàng xóm báo cảnh sát, chị ấy bị đưa vào đồn."
"Anh trai đã bảo lãnh chị ra, rồi đưa chị sang Manhattan cai nghiện hai tháng trong kỳ nghỉ Tết. Nhưng chị ấy không thể rời người chăm sóc, nên đi làm anh trai anh cũng phải mang chị ấy theo..."
Tin sét đánh khiến tôi ngẩn người, chẳng biết phải nói gì.
Bởi tôi không thể gắn chị gái mình với những lời ấy.
Nói cách khác, Tết vừa rồi chị không cho mẹ sang thăm, không phải vì công ty cử đi công tác mà là chị phải đi cai nghiện?!
Tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, vừa mở miệng tôi phát hiện giọng mình nhẹ bẫng, vô hồn: "Yến Lạc, anh gạt em đúng không? Anh biết rõ chị em mà, chị ấy ... chị ấy chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, sao có thể dính vào thứ đó chứ..."
Yến Lạc nói: "Anh cũng chẳng dám tin, nên mới xin nghỉ bay sang Washington. Bây giờ chị Huân như người mất hết ý chí sống. Bị công ty sa thải chắc đã là cú sốc rất lớn. Huống hồ bên này mấy thứ chất cấm ấy rất dễ mua, lên mạng là có. Có lẽ chị ấy chỉ muốn trốn tránh thực tại, nên mới hồ đồ sa chân..."
Tôi chết lặng một hồi lâu, bất giác nhớ lại cuộc gọi video mà chị đã thực hiện trước khi tôi nhập học.
Hồi đó là mẹ kiên quyết bắt chị phải gọi, nói rằng lâu lắm không gặp. Nếu chị không chịu thì mẹ sẽ bay sang Mỹ tìm. Chị đành miễn cưỡng gọi điện.
Trong điện thoại, khuôn mặt chị trắng bệch, hốc mắt hơi lõm xuống, đôi mắt to mà vô thần.
Mẹ vừa nhìn thấy đã khóc nấc, xót xa rằng chị làm việc quá vất vả. Hay là thôi cứ về nước đi, bà không cần chị kiếm được nhiều tiền, chỉ cần khỏe mạnh bình an là đủ.
Nhưng từ đầu đến cuối, chị chẳng cười lấy một lần, đối với nước mắt của mẹ cũng rất lạnh nhạt.
Tính thời gian, khi ấy chắc chị vừa mới ra khỏi trại cai nghiện.
Trước đó chị và anh Khởi cãi nhau, có lẽ chính là lúc anh bảo lãnh chị ra khỏi cục cảnh sát.
Yến Lạc dựa trên ghế sofa, vẫn luôn chăm sóc chị tôi, đến mức chính anh cũng kiệt sức.
"Chị Huân không chịu nói, mà bọn anh cũng chẳng dám báo cho gia đình, sợ bố mẹ lo lắng, lại càng sợ kích động chị ấy..."
"Ý anh trai anh là chờ chị hồi phục thêm chút sẽ đưa chị về nước. Ở lại bên này thì quá nhiều cám dỗ, khó đảm bảo chị sẽ không tái phạm. Về nhà, có bố mẹ giám sát, tình hình sẽ khá hơn..."
Tôi ngây người nhìn anh, có cảm giác như đang nghe chuyện của một ai đó xa lạ.
Chị tôi là một học sinh ưu tú, từ nhỏ đến lớn luôn đứng đắn, làm sao có thể dính dáng tới ma túy? Làm sao có thể bước chân vào đồn cảnh sát, vào trại cai nghiện?
So ra, tôi dính vào còn có khả năng hơn chị ấy!
Yến Lạc gọi tôi mấy lần, tôi mới bừng tỉnh.
Chuyện này còn chấn động hơn cả việc tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi hoàn toàn không sao tiêu hóa nổi, chỉ lắp bắp thốt lên: "Yến Lạc, em ... em thấy hoảng lắm ..."
"Xin lỗi Liên Hà, là bọn anh đã không chăm sóc tốt cho chị Huân. Lẽ ra phải sớm phát hiện điều bất thường..." Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Anh cũng đang tính xin bảo lưu, về nước một thời gian."
Nghe đến đó, tôi òa khóc: "Anh và mọi người về hết đi, đưa chị về cùng ... Em thực sự rất nhớ mọi người ... Đừng đi xa thế nữa, đừng khiến em lo lắng nữa ... Chỉ cần ở nhà, yên ổn thôi cũng được ... Em có thể kiếm tiền nuôi mọi người mà..."
Cuối cùng Yến Lạc mới nở một nụ cười thật sự, ánh mắt trở nên dịu dàng đến lạ: "Được, anh chờ em nuôi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro