Chương 123: Về nhà
Vừa xuống xe tôi đã nghi ngờ nhìn Yến Lạc: "Thật hả?"
Đợi bố Yến đi xa, anh mới khẽ nói với tôi: "Anh trai anh đã cầu hôn, nhưng chị Huân không đồng ý."
"Ừm..."
Tôi giơ tay đếm đếm.
Chị không đồng ý cũng không khó hiểu.
Tuy anh Khởi rất tốt, nhưng từ lúc chị và anh xác định quan hệ yêu đương đến nay còn chưa đến ba tháng!
Kể cả tính luôn khoảng thời gian chị ở Mỹ cũng chỉ mới nửa năm.
Giờ đã bàn chuyện cưới xin có phải quá nhanh rồi không?
Nếu không thành, chẳng lẽ anh Khởi sẽ mặc kệ chị sao?
Tôi lỡ miệng nói ra suy nghĩ cuối cùng.
Yến Lạc cười, đưa tay bôi bôi loạn xạ lên mặt tôi: "Đó là anh trai anh đấy, anh ấy rất ga lăng. Dù không cưới thì cũng sẽ không bỏ mặc chị Huân đâu."
Tôi hơi ngại: "Xin lỗi nha."
Đang nói thì mẹ Yến gọi điện thoại tôi: "Tiểu Hà, hai đứa đứng ở cổng làm gì thế?"
Tôi quay đầu nhìn về phía nhà Yến Lạc, thấy mẹ Yến đang đứng trên ban công, tay cầm một chiếc khăn lông đỏ vẫy chúng tôi.
"Dì ơi! Bọn con vào ngay đây ạ!"
Tôi cúp máy, kéo Yến Lạc cùng lôi vali chạy vội về phía nhà anh.
Vừa tới cửa, mẹ Yến đã xúc động đến bật khóc.
Yến Lạc bước lên, ôm chầm lấy bà: "Mẹ..."
Trong giọng anh có chút nghẹn ngào.
Bóng lưng mẹ Yến bé nhỏ trong vòng tay anh, bà liên tục lau nước mắt: "Đừng nghĩ đến chuyện xin học bổng gì nữa, con nhìn xem mình gầy đến mức nào rồi! Bố mẹ biết con ngoan, chỉ cần con muốn học dù phải bán sạch đồ trong nhà bố mẹ cũng sẽ nuôi con học hành đến nơi đến chốn..."
Yến Lạc bảo không sao.
Tôi đứng bên cạnh, trong lòng chột dạ.
Nếu họ mà biết Yến Lạc vì muốn mua máy tính cho tôi mà làm thêm trong trường đến kiệt sức như vậy, thì dù có thương tôi đến mấy, chắc chắn cũng sẽ nổi giận.
Huống chi, chỉ cần tôi hé miệng nói một câu, Vân Trang chắc chắn sẽ mua cho tôi ngay. Suất buffet 888 tệ bà ấy chỉ ăn có vài miếng thì một cái MacBook với bà có đáng gì đâu...
Con Cà Ri vừa kêu ư ử vừa bám lấy chân Yến Lạc nhảy lên. Anh buông mẹ ra bế con chó lên và thế là Cà Ri thưởng cho anh một màn "spa nước bọt" đầy nhiệt tình.
Tôi cùng mẹ Yến đẩy vali vào trong, Yến Lạc đi sau, còn lén dùng ngón tay cào nhẹ trong lòng bàn tay tôi.
Tôi bực mình, vặn ngược lấy ngón tay anh một cái.
Anh khẽ rít một tiếng rồi rụt tay lại.
Mẹ Yến quay đầu: "Sao thế?"
"Cà Ri cần cắt móng rồi ạ."
Mẹ Yến nói: "Vậy chiều nay con dẫn nó đi spa thú cưng đi, dạo này bố mẹ bận, chẳng đưa nó đi đâu cả."
"Được ạ. Liên Hà, em đi cùng anh nhé?"
"Ừm..."
Mẹ Yến dặn chúng tôi thu dọn hành lý, còn bà thì vào bếp nấu ăn.
Ngồi trong phòng Yến Lạc, tôi mở vali, nhìn chiếc Macbook kia, quyết định vẫn nên để anh trả lại.
May mà lớp nilon chưa bị bóc.
Nhưng ánh mắt Yến Lạc nhìn thấu hết tâm tư của tôi, anh cầm dao rọc giấy "xoẹt" một tiếng cắt tung lớp vỏ.
Tôi kêu lên: "Này, anh..."
Anh nhét máy tính vào một cái túi xách, còn bỏ thêm mấy quyển sách ngoại văn: "Đây là lần đầu tiên anh tự kiếm tiền mua quà cho em. Em có thể không thích, nhưng tuyệt đối không được trả lại. À, đừng cho mẹ anh biết nhé, anh sợ bà không cho anh đi làm thêm nữa. Thật ra công việc trong trường cũng nhẹ nhàng, nhiều bạn đều làm mà..."
Tôi ôm chầm lấy cổ anh, tựa đầu lên vai.
Yến Lạc áp má vào má tôi.
Đúng lúc này, tiếng mẹ Yến vang lên gần đó: "Tiểu Hà, con đã gọi cho bố mẹ chưa, bảo họ trưa sang đây ăn cơm?"
Tôi giật nảy, vội đẩy anh ra.
Mẹ Yến đi tới cửa, anh đã ngồi xổm bên vali giả vờ bận rộn: "Bố con gọi cho họ rồi. À mẹ, con có mua quà cho bố mẹ, cũng mua cho Tiểu Hà mấy quyển sách."
Vừa nói, anh đưa cái túi có laptop cho tôi, mắt sáng lấp lánh: "Cầm lấy đi, chăm chỉ học hành nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro