Chương 132: Ngôi nhà ma ám
Giấc ngủ này của Cư Diên thật sự quá dài, đến mức tôi ngồi ở phòng khách ngủ thêm một giấc rồi đói tỉnh dậy vẫn chưa thấy anh ra.
Trời vốn đã tối, trong phòng ngủ lại kéo rèm chắn sáng, chỉ còn một tia sáng từ phòng khách hắt vào, chiếu lên dáng người nằm nghiêng về phía trong giường, thoạt nhìn cứ như một cái quan tài hé ra một khe hở.
Tôi bỗng thấy sợ.
Anh ta sẽ không ngủ một giấc rồi chết luôn đấy chứ?
Tôi gõ gõ cửa: "Anh Cư Diên?"
Không động tĩnh.
Tôi vừa sợ đánh thức anh, vừa sợ anh thật sự chết, nên bật một ngọn đèn tường, lấy hết can đảm đi đến bên kia giường, đứng ở cuối giường quan sát.
Hình như có tiếng thở, nhưng chăn quá phồng, chẳng nhìn ra ngực có động hay không.
Tôi lại bước thêm mấy bước, chuẩn bị đưa tay ra trước mũi anh dò hơi thở thì anh bỗng mở mắt.
"Á!"
Khoảnh khắc đó làm tôi hoảng hốt, ôm lấy ngực, dậm chân tại chỗ.
Anh cũng bị tôi dọa cho giật mình, ngồi bật dậy cau mày. Vì vừa ngủ dậy, giọng anh còn trầm khàn hơn bình thường: "Làm gì vậy? Bệnh viện gọi điện à?"
"Không không ... Anh ngủ lâu quá, tôi vào xem thử..."
Xem thử anh có chết không ...
Nghe thấy không phải điện thoại từ bệnh viện, anh mới thở phào: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tôi nói: "Tám rưỡi rồi."
Anh bật đèn lớn, vén chăn xuống giường, sơ mi quần tây trên người đều hơi nhăn.
Anh đưa tay xoa đầu tóc: "Anh đi tắm, lát nữa đưa em về bệnh viện."
"Ừ."
Anh vừa vào phòng tắm, tôi tranh thủ chạy qua nhà vệ sinh phòng bên cạnh rửa mặt súc miệng.
Thật ra tôi cũng muốn tắm, từ tối hôm qua tới giờ chưa tắm, thấy cả người bức bối không sạch sẽ. Nhưng nghĩ đến chuyện ở cùng một phòng với Cư Diên, tắm rửa gì đó, thôi bỏ đi!
Tôi dọn dẹp xong, ngồi chờ ở phòng khách.
Cư Diên tắm xong lại trở về dáng vẻ chỉnh tề thường ngày. Ra khỏi phòng, anh đưa tôi thẻ phòng: "Trong bệnh viện không có chỗ nghỉ ngơi, mấy hôm tới em cứ qua đây ngủ. Anh đã gia hạn thêm một tuần. À, đưa anh số tài khoản ngân hàng."
Tôi xua tay: "Không cần đâu, tôi có mang tiền."
Anh lặp lại, giọng mất kiên nhẫn: "Đưa cho anh."
"Không đưa."
"Liên..."
Đúng lúc thang máy tới, tôi lập tức bước vào: "Xe để tầng hầm B1 đúng không?"
Anh thở dài, theo vào rồi bấm "B2".
Anh không hỏi số tài khoản nữa.
Mà tôi cũng không thể đưa.
Chắc anh định chuyển tiền sinh hoạt phí mấy ngày này, nhưng tôi đến không phải vì muốn kiếm chác ở đây.
Cư Bảo Các mở miệng ngậm miệng đều nói tôi "ăn bám", như thể tôi tới vì tiền nhà họ vậy.
Tôi tiêu tiền của mẹ ruột tôi cũng tính là ăn bám chắc?
Thằng nhóc mập đáng ghét.
Tiền của nhà họ thì cứ để họ tự tiêu, tôi chẳng thèm.
Ban ngày có bác Trương và hộ lý chăm sóc Vân Trang, ban đêm tôi và Cư Diên thay phiên canh giữ.
Cư Diên ngồi quá giỏi, một tư thế có thể giữ một hai tiếng đồng hồ.
Còn tôi thì ngồi không yên, lâu lâu phải đi ra ngoài, gọi điện cho người nhà.
Bố nói với tôi: "Nhà họ Yến bán nhà rồi, kể cả đồ đạc trong nhà nhưng vẫn còn thiếu mười ba vạn."
Tôi kinh ngạc: "Hồi trước không phải nói chỉ thiếu mười vạn sao? Sao giờ lại thêm ba vạn nữa ạ?"
Bố thở dài: "Chuyện của hai nhà mình không biết sao lại lan truyền khắp nơi. Người ta đồn chỗ đó phong thủy xấu, nhà của họ Yến là nhà ma. Khó khăn lắm mới có người mua, lại còn bị ép giá ba vạn. Sợ không bán được, Yến Lạc đành đồng ý."
Nghĩ đến ngôi nhà gắn bó gần nửa tuổi thơ của tôi, nơi bố mẹ Yến đã dốc nửa đời người để xây dựng một mái ấm yên lành, giờ lại bị dán mác "nhà ma" rồi bán giá rẻ mạt, tôi giận sôi người: "Thật quá đáng! Thế còn Yến Lạc đâu ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro