Chương 189: Cư Bảo Bồn
Tôi ở lại nhà họ Cư vài ngày. Vì đi sớm về muộn quá mệt mỏi, mỗi ngày đều thiếu ngủ, Cư Diên đồng ý để tôi ở ký túc xá những ngày trong tuần. Đến cuối tuần tôi mới về nhà, nhưng từ giờ tôi sẽ ở phòng chính với anh ta.
Bố mẹ vừa đi, anh ta bắt đầu cư xử như một tên ngốc.
Ở đâu cũng vậy, tôi không có ý kiến gì.
Nhà có bác Trương, cũng không lo anh ta không có ai chăm.
Tối chủ nhật trở lại ký túc xá, Cư Diên cùng tài xế lái xe đưa tôi tới dưới tòa nhà.
Xe vừa đi, tôi đã va phải Mạch Tuệ và vài người bạn vừa ăn tối xong trở về phòng.
Hồ Đào lao tới, chỉ vào chiếc xe ô tô bảo mẫu rẽ khuất tầm mắt, kinh ngạc kêu lên: "Ôi! Đó chẳng phải xe riêng của chị Vân sao? Cậu đồng ý đến nhà họ Cư rồi à?"
Tôi gật đầu: "Ừ..."
Hồ Đào phấn khích: "Cậu chuyển hộ khẩu vào nhà họ Cư chưa?"
"À, sắp rồi."
Cô ấy ôm tôi reo hò: "Trời ơi! Vậy sau này cậu chính thức là tiểu thư nhà giàu rồi!"
Nghe câu này, tôi vừa buồn cười vừa chua xót.
Tôi nào có phải tiểu thư nhà giàu gì, chỉ là thành vợ người ta mà thôi.
Về việc tôi vào nhà họ Cư, Hồ Đào còn vui hơn tôi. Cô ấy nói giấc mơ "Công chúa nhỏ" cuối cùng đã trở thành hiện thực, sau này tôi nhất định phải mời cô ấy tới nhà họ Cư chơi. Lần trước cô ấy tới là hôm dự đám tang Vân Trang, không chụp được ảnh. Lần này cô ấy muốn chụp nhiều ảnh hơn, để các bạn cũ ở quê thấy căn biệt thự xa xỉ trong truyền thuyết.
Tôi đồng ý, Mạch Tuệ kéo tay tôi: "Cái gã mặt lạnh như tiền ấy thật sự chịu cho cậu vào hộ khẩu, lại còn đồng ý chia tiền của anh ta cho cậu à?"
Mấy cô bạn đều ngây thơ nghĩ rằng Cư Diên đồng ý cho tôi vào Cư gia chỉ là để chăm sóc đứa trẻ mồ côi Vân Trang để lại.
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.
Tôi nói: "Người giàu thông minh lắm, sao anh ta để tớ chạm tay vào tiền lớn được."
Mạch Tuệ nói: "Cũng đúng. Giờ cậu về, tuần sau có định ở ký túc xá không?"
"Ừ, vậy là sau này chúng ta có thể làm bài tập cùng nhau, chứ tự làm một mình chẳng có ai bàn luận cả."
Hồ Đào bên cạnh nói: "Bài tập khó quá, chúng tớ cũng không làm được, phải mượn tham khảo của chị Hồng."
Chị Hồng là học bá cùng ký túc xá bên cạnh. Điểm GPA năm nhất bỏ xa người thứ hai, giành hết giải thưởng quốc gia, học viện, trường học.
Chúng tôi đi học phải đóng học phí, còn người ta đi học để kiếm tiền.
Sự khác biệt giữa người với người thật sự còn lớn hơn giữa người với chó.
Không biết học bá có xem chúng tôi như xem chó không nữa.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa vào ký túc xá, Hồ Đào bỗng hỏi: "Đúng rồi, Liên Ngẫu, sao dạo này cậu không nhắc tới Yến Lạc nữa? Cậu ta về Mỹ rồi à?"
Đã lâu không nghe tên này.
Nỗi đau từng xuyên thấu trái tim bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Tôi đặt ba lô xuống ghế, quay lưng lại với họ: "Tớ và anh ấy ... đã chia tay rồi."
Phía sau yên lặng.
Tôi quay lại, nhìn biểu cảm khác nhau của họ, cười nói: "Sao vậy, chia tay thôi mà, có gì to tát đâu."
Hồ Đào không tin: "Cậu với cậu ta là thanh mai trúc mã, tình cảm lại tốt như vậy, sao lại..."
Mạch Tuệ kéo cô ấy một cái, rồi vỗ vai tôi: "Yêu xa cũng khó tránh được. Liên Ngẫu nhà chúng ta đáng yêu như vậy, giờ lại thành tiểu phú bà, sợ gì không lấy được chồng nữa?"
Tôi cười, đẩy cô ấy một cái.
Tối đó, tôi nằm trên giường nhỏ, nhìn album ảnh phát sáng trên điện thoại trong bóng tối.
Một tin nhắn hiện lên, là từ Cư Diên: [Ngủ chưa?]
[Chuẩn bị ngủ rồi.]
Một lúc sau, anh ta gửi một tấm ảnh tới. Anh ta đang ở bệnh viện thú y, ôm một chú mèo nhỏ được cuộn như bánh chưng để tẩy giun.
Chú mèo trong tay anh ta nhỏ như củ khoai tây.
Tôi hỏi: [Con mèo đâu ra vậy?]
Anh ta nói: [Nhặt trên đường, em thích không?]
[Thích, đây là mèo gì?]
[Tam thể, sắp đăng ký hồ sơ rồi, em đặt tên cho nó đi.]
Tôi gần như lập tức nghĩ ra: [Cư Bảo Bồn.]
Lần này anh gửi tin nhắn thoại, giọng như đang cười: [Được, vậy gọi là Cư Bảo Bồn.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro