Chap 13.
Cả hội trường lớn bỗng vang lên những tiếng xì xào đầy hoảng loạn.
Đôi mắt Yo Seob phút chốc chìm trong một màu đen dày đặc.
Cậu vội vã đưa tay gỡ bàn tay của Doo Jun ra.
Đúng lúc Jun Hyung vừa tìm được tới chỗ cậu. Cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc, Yo Seob lắp bắp:
_Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy anh?
_Bình tĩnh nào, đây chính là phần đặc biệt mà anh đã nói đó – Jun Hyung dịu dàng khoác vai cậu.
Tiếng người dẫn chương trình lại bất chợt vang lên, pha chút huyền bí đáng sợ:
_Có một truyền thuyết của dạ hội mùa đông CUBE kể rằng: “Đúng 12h nếu bạn tìm thấy người mình yêu thương thì hai người có thể sống bên nhau trọn đời”. Mọi người có muốn tham gia trò thử thách này? Vậy thì hãy mau chóng tách nhau ra nhé. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 15 phút thôi. Trò chơi bắt đầu!”
Hiểu ra vấn đề, hội trường bắt đầu rộ lên những tiếng cười bàn tán thích thú. Thì ra đây là điểm nổi bật của dạ hội năm nay. Yo Seob sợ hãi bám chặt lấy cánh tay Jun Hyung:
_Mình cứ đứng nguyên đây được không anh? Em sợ tối lắm. Chẳng biết đường nào mà lần…
_Đừng lo. Ngược lại thì anh rất muốn chơi trò thú vị này – Jun Hyung cười nhẹ - Nếu sợ thì cứ ở đây nhé. Nhất định anh sẽ tìm được em!
Cánh tay anh nhanh chóng tuột khỏi đôi tay nhỏ bé của cậu. Trong tíc tắc, cậu không còn cảm nhận được hơi ấm ấy nữa. Người trong hội trường đông khủng khiếp, đi được một đoạn là đã đụng tới đụng lui. Cậu hoang mang, không một tia sáng nào xuất hiện ngoại trừ những chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường với con số chỉ 11:45.
15 phút nữa. Trong 15 phút mong manh ấy, cậu sẽ tìm thấy ai? Và ai sẽ là người đứng bên cậu sau 15 phút ngắn ngủi này?
“Ajigeun ibyeoreul mot baeweoseo
Ajigeun seupeumeul jal mollaseo…”
Túi áo cậu rung nhẹ, kèm theo tiếng chuông điện thoại. Ánh đèn nhấp nháy hắt ra từ cái màn hình bé tẹo.
_Dong Woon ah~?
_Huhu Yo Seob ơi mau cứu tớ với – Tiếng la nức nở của cậu bạn thân càng khiến cậu lo lắng – tối om chẳng nhìn thấy gì hết, tớ sợ quá…
_Bình tĩnh nào Dong Woon, nói nghe xem trước khi đèn tắt cậu đang đứng ở đâu?
_Hức…tớ đứng gần sân khấu nhảy íh, nhưng sau đó sợ quá cứ đi liên tùng tục, bây giờ chả biết ra chỗ nào rồi…Aaaaaaaaaaaaaaaaaa….
Không còn nghe thấy gì nữa.
Yo Seob nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cuộc gọi đã kết thúc. Cậu ngẩn người, đầu óc đầy một mớ hoảng loạn tột cùng.
_Dong Woon à, Dong Woon cậu ở đâu lên tiếng đi chứ?
Trước mặt cậu là một biển người cũng đang í ới gọi tên nhau. Tiếng nói yếu ớt của cậu chìm nghỉm. Hoàn toàn không thể xác định được phương hướng.
Thực ra cậu cũng có thể đứng im ở đây và đợi đèn sáng. Nhưng có điều gì đó thôi thúc cậu tin vào truyền thuyết này. Tin vào việc ở bên nhau trọn đời ấy.
Và lòng hiếu kỳ không biết người cậu gặp cuối cùng sẽ là ai…?
Hạnh phúc thật sự là phải tự mình tìm kiếm và nắm giữ.
***
_Suỵt! Yên lặng nào!
Dong Woon bất ngờ vì bỗng nhiên có một vòng tay ôm chặt lấy mình, nhất thời sợ hãi la hét thảm hại, điện thoại đang nói chuyện với Yo Seob cũng tắt ngúm. Nhưng giọng nói khẽ khàng kia lập tức kéo cậu trở về với thực tại. Cậu lắp bắp:
_Kwangie…? Kwangie đúng không…?
Nếu không phải thì chắc cậu đột quỵ mà chết vì sợ.
_Nhầm rồi!
Dường như tất cả những nơ ron thần kinh của Dong Woon đều đồng loạt ngừng hoạt động. Chỉ có chân tay được dịp khua khoắng loạn xạ, cố thoát khỏi kẻ vô duyên kia. Và miệng bắt đầu la hét…
_Trời ạ đồ ngốc này!
Kẻ vô duyên thở dài, bất ngờ vươn tới đặt một nụ hôn vào cái loa phóng thanh đang hoạt động kia. Các nơ ron thần kinh đã hoạt động trở lại, và Dong Woon lập tức thấy cảm giác này thật thân quen.
_Nhận ra ai chưa?
Cậu vội lao đến ôm chầm lấy kẻ trước mặt, nước mắt nước mũi rưng rức như em bé:
_Ki Kwang à, cậu có biết tớ sợ thế nào không? Sao cậu lâu quá vậy….?
_Thôi nào – Ki Kwang cũng ôm chặt Dong Woon, vỗ nhẹ - đã có tớ ở đây rồi, còn khóc gì nữa…
_Mà sao cậu tìm ra tớ tài vậy? Tối quá tớ chẳng đi đâu được hết íh…
_Không hiểu nữa. Tớ cũng chen chen lấn lấn mãi. Nhưng tới khi vô tình chạm vào cậu thì biết ngay là đã tìm thấy rồi…
***
Đồng hồ điện tử với thứ ánh sáng dạ quang màu xanh giờ đã chỉ 11:52.
Và Yo Seob vẫn đang lạc giữa biển người ồn ào. Không một điểm tựa.
Trên tay cầm khư khư cái điện thoại, cố gắng tìm cách liên lạc với Dong Woon.
Nhưng cậu ấy không nhấc máy.
Chuyện gì đã xảy ra rồi? Cậu gần như sắp khóc tới nơi.
Lo cho mình còn chẳng xong nữa là nói đến Dong Woon. Tự nhiên cậu thấy ghét cái trò quỷ này thế không biết.
Đang cố gắng bước thật nhanh, cậu bất chợt khựng lại.
Một bàn tay cứng như kìm sắt đang kẹp chặt lấy eo cậu. Chắc chắn không phải Jun Hyung. Lẽ nào lại là Doo Jun?
_Ai vậy? Mau bỏ tôi ra!
Yo Seob bình tĩnh hỏi. Cậu cảm thấy một nụ cười lạnh buốt ngay sát khuôn mặt mình.
_Ta thích chú em lắm. Đúng mẫu người ngây thơ dễ thương rất khiến ta thỏa mãn!
Cậu sững người không nói nổi câu nào.
Một tên biến thái?
An ninh của trường CUBE kiểu gì mà lại để lọt vào đây một tên biến thái? Trừ phi hắn đã cố tình trà trộn vào đoàn học sinh từ trường ngoài.
_Ta đã để ý và đi theo chú em từ màn nhảy đôi lúc nãy. Trông hấp dẫn lắm đấy. Vậy thì một đêm…bao nhiêu đây? Yên tâm ta là khách sộp hẳn hoi…
Bàn tay ghê tởm của hắn bắt đầu mân mê lớp áo vest của cậu. Cơ thể cậu lúc này đã cứng đờ vì quá sợ hãi… Cổ họng cứng ngắc không thể hét lên được, chỉ có thể bật ra mấy chữ run rẩy:
_Buông…tôi…ra…!
Cậu rùng mình khi cảm nhận hơi thở ấm nóng phảng phất mùi rượu của hắn phả vào cổ. Kinh hãi.
Một lực kéo bỗng giật mạnh cậu khỏi tay hắn. Tên biến thái bị đạp ngã lăn ra sàn cùng với tiếng kêu rên rỉ. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu không kịp xác định được điều gì, chỉ biết bây giờ cậu đang được người vừa cứu thoát ôm chặt. Có tiếng thở gấp gáp như đang sợ hãi điều gì.
_Jun Hyung?
_Cậu…không sao chứ?
Lại là hắn sao?
Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như cơ thể hắn đang run lên vì sợ. Yo Seob im lặng đứng yên.
_May là cậu không sao hết…
Liếc nhìn đồng hồ, Yo Seob giật mình nhận ra lúc này đã là 11:58. Nhẹ nhàng tách mình khỏi Doo Jun, cậu nói khẽ:
_Ừm…cảm ơn anh. Nhưng bây giờ tôi phải đi tìm Jun Hyung…
Cậu toan quay người bỏ đi, nhưng cổ tay đã bị hắn giữ chặt lại.
_Đi với tôi!
Lập tức hắn lôi cậu theo, len lỏi qua đám đông. Lần này thì cậu muốn giằng tay ra thật sự.
_Anh đang làm cái gì thế?
_Đừng nhiều lời…
Tiếng nhạc êm dịu ngày một rõ hơn. Có vẻ như hắn đang tiến gần tới sân khấu chính.
Yo Seob hoang mang. Mọi thứ vẫn quá tối để cậu có thể làm gì. Ánh dạ quang của đồng hồ mờ ảo trước mắt.
11:59.
Đột nhiên bờ vai Yo Seob bị kéo giật trở lại, toàn thân cậu lập tức quay hẳn về phía sau. Doo Jun vẫn đang nắm chặt cổ tay cậu lôi đi, nhưng theo quán tính cũng bị dừng lại.
Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi…
12:00
Tiếng chuông vang lên. Ánh đèn khắp nơi bật sáng.
Giữa sân khấu chính của hội trường rộng lớn, người ta thấy một khung cảnh hết sức đặc biệt. ...
Doo Jun đang đứng ngay sát Yo Seob. Hai bàn tay giờ đã đan vào nhau, nắm chặt. Nhưng bên cạnh cậu lúc này còn một người nữa.
.
.
.
.
.
Yong Jun Hyung - Anh đang đặt lên môi cậu một nụ hôn tưởng như dài bất tận.
~ TBC ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro