Chap 14.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Yo Seob không kịp phản ứng. Một tay cậu đỏ ửng bởi cái nắm rất chặt của Doo Jun, nhưng ngay lúc này đây, môi cậu cảm nhận được hương vị ấm áp và ngọt ngào…Đôi mắt Jun Hyung nhắm lại, hai bờ môi gặp nhau, không mãnh liệt, không si mê, nhưng để lại dư âm còn mãi…tưởng chừng như kéo dài bất tận…
Rồi cậu cũng nhắm mắt, chìm đắm vào khoảnh khắc ấy, bất chấp không gian xung quanh như thế nào.
Đến khi hai khuôn mặt dần dần rời nhau, cậu cảm nhận được hơi thở của anh có phần gấp gáp, ánh mắt đầy chân thành, nụ cười nhẹ nhưng cũng không thể giấu được vẻ thất vọng thấp thoáng nơi đáy mắt.
_Giờ thì cậu có thể bỏ tay ra được chưa? – Jun Hyung hướng ánh nhìn về phía Doo Jun, lúc này cũng đang đứng trân trân tại chỗ.
Cánh tay hắn buông thõng xuống. Phải rồi, hắn đang làm gì thế này? Giành giật lại món đồ chơi mà hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ và hạ nhục sao?
Không biết tại sao, trong vô thức, khi tiếng chuông báo gần đến 12:00, điều duy nhất hắn quan tâm là tìm được Yo Seob, được đứng bên cậu khi ánh đèn bật sáng.
Hắn điên rồi sao? Khao khát có cậu đến thế sao? Đôi mắt hắn bỗng hóa đen sâu thẳm. Gương mặt hiện hữu một nỗi buồn, một sự tổn thương sâu sắc.
Điều hắn lo sợ cuối cùng cũng đến. Dù có cố chối bỏ, có tự vệ bằng cách nào đi chăng nữa, thì tình yêu có lúc vẫn sẽ gõ cửa trái tim hắn.
Yo Seob có thể nhìn thấy bầu không khí khó chịu này. Khẽ gỡ tay Doo Jun ra, cậu nói với Jun Hyung:
_Chương trình đặc biệt cũng kết thúc rồi, chúng ta về thôi!
Kéo tay Jun Hyung ra khỏi hội trường, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng xì xào không ngớt của những vị khách tham gia dạ hội. Phớt lờ tất cả, cậu nắm chặt tay Jun Hyung, bước đi thật nhanh.
Doo Jun vẫn đứng nguyên tại chỗ, khi bóng cậu và anh đã khuất dần, đôi tay cứng rắn trở nên run rẩy. Hắn bắt đầu hối hận.
Giá như, hắn đã không buông tay cậu từ lúc ấy.
Giá như, hắn đã không làm tổn thương cậu, để rồi giờ đây, hắn đau đớn khi nhìn thấy cậu hạnh phúc cạnh một người khác mà không phải là hắn.
Giá như, hắn đã thừa nhận điều đó từ sớm hơn, rằng màn kịch mà hắn dựng nên đã cuốn hắn vào tình yêu mà hắn không thể dự đoán được trước.
Doo Jun đã yêu Yo Seob. Là một tình yêu thật sự. Khóe môi bất giác vẽ nên một đường cong.
“Em tài thật, Yo Seob ạ. Cuối cùng em vẫn khiến tôi phải yêu em.”
Từ giờ phút này, hắn sẽ giành lại Yo Seob. Cậu vốn là của hắn.
“Tôi không tin em không còn yêu tôi. Tôi sẽ giành lại em.”
*****
Chiếc xe ô tô màu trắng lao vút trong màn đêm.
Màn đêm Seoul tĩnh mịch. Không gian yên lặng bao trùm khắp thành phố. Dù đã là nửa đêm, thế nhưng ánh sáng vẫn soi rọi bầu trời đêm huyền ảo. Dọc cầu sông Hàn, ánh sáng từ cầu Banpo vẫn rực rỡ như một dải lụa vắt ngang qua dòng nước trôi êm đềm.
Trong xe, không khí cũng rất tĩnh lặng. Chỉ có thể nghe được tiếng thở khẽ khàng của hai con người đang bối rối không biết nên nói gì với đối phương.
_Jun Hyung à! – Yo Seob chủ động lên tiếng sau một thời gian dài im lặng. Từ lúc ở buổi dạ hội trở về, anh hoàn toàn không mở miệng nói dù chỉ một lời.
Đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng đến đáng sợ ấy. Cậu khẽ thở dài, ngả nguời về phía sau, hướng ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ, nói vu vơ:
_Là anh không nói chuyện với em đấy nhé, híc!
Jun Hyung bỗng đột ngột chuyển hướng, đánh tay lái về phía lề đường bên phải. Chiếc xe chậm dần rồi dừng hẳn bên cầu sông Hàn. Gạt cần số, anh bước xuống xe, Yo Seob thấy vậy cũng mở cửa bước ra.
Anh đi một bên, cậu đi một bên. Hai người cứ im lặng đi bên nhau như thế, không ai nói một câu gì. Yo Seob cảm thấy vô cùng khó chịu khi cứ tiếp tục tình trạng như vậy, nhưng cậu cũng không biết làm gì hơn. Hôm nay Jun Hyung làm sao thế?
Dừng lại ở thành cầu, ngắm nhìn dòng sông Hàn đang lặng lẽ trôi trong màn đêm, Jun Hyung bỗng khẽ lên tiếng:
_Anh cứ nghĩ rằng, 12 giờ đêm nay, anh sẽ là người duy nhất ở bên cạnh em.
Không thấy cậu phản ứng, anh tiếp tục nói:
_Anh thừa nhận là anh ích kỷ. Trong giây phút đó, anh chỉ muốn lao vào đẩy Doo Jun ra, vì anh muốn anh là người sống cùng em trọn đời này. Anh tin vào truyền thuyết đó. Nhưng làm sao đây, anh còn suýt nữa không tìm được em, mà khoảnh khắc đèn vụt sáng, cậu ta cũng ở bên cạnh em.
Jun Hyung hướng ánh mắt về phía xa, nơi có những tòa nhà kính vẫn còn thấp thoáng chút ánh sáng, giọng nói đượm buồn:
_Anh đã nói là sẽ chờ em. Nhưng biết làm sao đây, khi anh không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân nữa. Anh lấy quyền gì mà ghen tức chứ? Anh biết, em vẫn yêu Doo Jun, phải không?
Và rồi thật lặng lẽ, cũng thật nhẹ nhàng.
Một cái ôm từ phía sau, thật chặt.
Yo Seob siết chặt vòng tay, khẽ thì thầm:
_Đồ ngốc này! Em đã bao giờ nói là em không thích anh chưa?
Lặng đi hồi lâu, Jun Hyung biết, trong giây phút này, anh không nên tiếp tục nói gì nữa.
Anh đã rất giận. Không phải giận cậu, mà là giận chính bản thân mình. Giận vì không thể ở bên cậu trong bóng tối để giúp đỡ cậu, giận vì không thể tìm thấy cậu sớm hơn, giận vì cậu đã để một người khác nắm lấy bàn tay lạnh giá ấy.
Nhưng như vậy cũng đâu có sao. Chẳng phải lúc này, cậu vẫn ở bên anh, vẫn ấm áp như vậy sao?
Tảng đá đè nặng trong tim dần dần biến mất. Lúc này, Jun Hyung chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, khi có cậu bên cạnh, khi cảm nhận được hơi ấm mà cậu mang lại.
Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi.
Yo Seob vẫn cứ ôm Jun Hyung như vậy một lúc thật lâu, thật lâu.
Hai con người, với hai mảnh tâm hồn đang ngập tràn những suy nghĩ rối bời, trong thoáng chốc, hai trái tim bỗng cùng chung nhịp đập.
==========
Một buổi sáng thứ hai “bình thường”.
Vừa bước chân vào cổng, Yo Seob đã thấy hàng trăm nghìn người đang dán chặt mắt vào bảng thông báo nhà trường.
_Trời? Đã có điểm thi giữa kỳ rồi hả? – Yo Seob quay sang hỏi Ki Kwang.
_Vớ vẩn, cô giáo hôm trước vừa nói điểm giữa kỳ sẽ không công khai mà gửi về cho phụ huynh qua email rồi cơ mà, hôm đó tớ lại chẳng khóc cho lụt lớp…- Ki Kwang trầm ngâm suy nghĩ.
Chen chúc qua hàng trăm người đang quây lại cái bảng, vừa đến nơi, Yo Seob rơi vào cảnh “mắt chữ A, mồm chữ O”
Một mẩu tin thông báo có thể nói là rất “sốt dẻo” và “hút khách”.
Chuyện tình tay ba giữa Yang Yo Seob, Yong Jun Hyung và Yoon Doo Jun ngày càng trở nên căng thẳng. Từ vị trí là hai người bạn luôn thân sát cánh bên nhau, đồng cam cộng khổ, nay lại trở mặt với nhau vì cậu bé Yo Seob tài năng của trường Cube. Ánh nhìn tóe lửa giữa Jun Hyung và Doo Jun vào đêm dạ hội ngày thứ bảy vừa qua trở thành tiêu điểm của sàn nhảy, khi tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang và ánh đèn bật sáng, thiên hạ có thể chứng kiến tận mắt nụ hôn nồng nàn giữa Jun Hyung và Yo Seob trước ánh mắt sa sầm và nắm đấm đang chực nhảy bổ vào của Doo Jun. Câu chuyện sẽ tiếp tục ra sao? Tuần san “paparazzi” sẽ tiếp tục đăng tải ngay tức khắc.
(Và đây là ảnh chụp cận cảnh)
_Lại là tin tức về chuyện tình giai thoại này đây!
_Xem chừng tin lần trước là tin vịt, bằng chứng là tiền bối Doo Jun vẫn còn yêu Yo Seob đấy thôi
_Mình cũng biết mà, cậu ta trông ngây thơ hiền lành là thế, làm sao thực hiện mấy trò đồi bại đó được?
_Tiền bối Jun Hyung cũng đâu phải loại người không phân biệt đúng sai…Xem chừng chúng ta trách nhầm Yo Seob thật rồi!
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên không ngớt. Nhẹ nhàng lách ra khỏi đám đông trước khi có ai đó kịp phát hiện ra cậu, Yo Seob kéo tay Ki Kwang và Dong Woon chạy một mạch lên lớp.
_Lại một trò câu khách rẻ tiền của bọn tuần san. Trường thì to, lớp thì đông, học sinh thì giỏi mà lại có mấy cái tổ chức đến là vô trách nhiệm! – Yo Seob than thở - Hai cậu lên lớp trước nhé, tớ qua phòng cô giáo xin mấy tập tài liệu…
_À thôi, Kwangie đi theo phụ Yo Seob bê tài liệu đi, tớ lên lớp trước! – Dong Woon chưa kịp nghe Yo Seob nói hết câu, đã chặn họng ngay tức khắc, sau đó chạy biến mất.
_Lại thế rồi! – Ki Kwang thở dài.
Nhìn thái độ kỳ lạ của Dong Woon, Yo Seob lập tức quay sang hỏi cậu bạn thân mặt đang như cái bánh tráng nhúng nước:
_Sao thế? Hôm qua có chuyện gì à? Có phải cậu khiêu vũ với Woonie rồi đạp đứt dép cậu ấy không?
_Cậu điên à? – Tặng Yo Seob một cái lườm cháy cả mắt, Ki Kwang than thở - Chắc số kiếp tớ không bao giờ nói được dù chỉ một câu “tớ yêu cậu” với cậu ấy mất!
Câu chuyện là như thế này…
Khi ánh đèn điện bật sáng, bàn tay Ki Kwang vẫn đang lồng vào tay Dong Woon, thật chặt. Ánh mắt Dong Woon bừng lên những tia sáng ấm áp và hạnh phúc, đôi môi vô thức nở một nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng thì cậu ấy vẫn ở bên cạnh cậu vào khoảnh khắc quan trọng nhất. Có phải họ sẽ sống cùng nhau trọn đời không?
_Woonie à, ban nãy ấy…nụ hôn ban nãy ấy… - Ki Kwang lắp bắp nói không ra câu hoàn chỉnh, cứ gãi đầu gãi tai mãi.
Dong Woon lúc này mặt đỏ bừng như mặt trời con, yên lặng không nói gì. Được đà, Ki Kwang lấn tới:
_Tớ muốn nói…tớ…tớ… - Hít một hơi dài. “Dũng cảm lên nào. Chỉ còn hai chữ nữa thôi” – tớ…
RẦM!
_Aaaaaa xin lỗi cậu, cậu không sao chứ? – Một nhân viên phục vụ va vào người Ki Kwang. Nguyên một ly café nóng rơi vào chân con người xui xẻo này.
Và thế là, ba từ quan trọng vẫn chưa kịp nói. Dong Woon mải mê lo cho cái chân bị bỏng của “cậu bạn thân”, và Ki Kwang thì thầm oán trời trách đất tại sao lại phá vỡ khung cảnh lãng mạn như thế này…Dĩ nhiên, người nhân viên phục vụ kia lãnh đủ hàng trăm viên đạn vô hình từ ánh mắt đằng đằng sát khí của con người đang chuẩn bị tỏ tình mà bị phá đám kia.
_A hahaha!!!! – Yo Seob cười rũ rượi – Không một hoàn cảnh nào có thể bi đát hơn thế! – Lại tiếp tục lăn lộn ra cười. Mặt Ki Kwang lúc này dài còn hơn cả cái bơm.
_Đồ ác độc! Cười trên sự đau khổ của người khác… - Ki Kwang thảm hại nói tiếp – Có ba chữ thôi mà sao khó bật thành lời thế…Chả lẽ tớ với cậu ấy lại kém duyên vô phận?
_Uhm….a ha ha ha!! – Nỗ lực nhịn cười của Yo Seob cuối cùng vẫn không thành công. Cậu lại cười phá lên – Cậu phải nghĩ cách khác thôi Kwangie ạ, không thì đến kiếp sau tớ cũng chưa được uống rượu mời của hai đứa. Yêu đến chết rồi mà không tỏ tình nổi với nhau thì các cậu là trường hợp có một không hai mà tớ từng gặp!
_Vậy thì sao? – Ki Kwang phụng phịu bĩu môi – Cậu và Jun Hyung thì hơn chắc? Cậu đã nói cậu yêu anh ấy chưa?
Yo Seob bất chợt im lặng, không cười nữa. Câu nói của Ki Kwang chạm đúng vào nỗi băn khoăn lo lắng của cậu. Thời gian qua, những lúc có Jun Hyung bên cạnh, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Sự xuất hiện của anh có lẽ là một món quà trong cuộc đời của cậu.
Cậu cảm nhận trong trái tim mình anh đã có một vị trí rất quan trọng. Đêm hôm trước, khi vòng tay ôm anh trong cơn gió lạnh mùa đông, cậu bỗng quên đi hết tất cả, chỉ muốn thời gian dừng lại lúc đó. Nhưng còn Doo Jun thì sao? Cậu…liệu có còn yêu Doo Jun không?
*****
Yo Seob ngồi bên bàn học. Ngày mai có tiết kiểm tra, lần này là những phương trình hàm số rất khó, nên cậu không thể lơ là được.
Dán chặt mắt vào đống sách vở đầy chữ, cuối cùng thì Yo Seob cũng buồn ngủ.
Chuẩn bị lao về phía giường ấm nệm êm, bỗng cậu thấy điện thoại có tiếng chuông báo tin nhắn. Thầm nghĩ là Jun Hyung, cậu vội vàng mở tin, miệng nở sẵn một nụ cười.
“Ngủ sớm đi. Không mai sẽ mệt, không làm được bài kiểm tra đâu.” – From Doo Jun.
Tin nhắn của Doo Jun ư? Tại sao lại có sự thay đổi như thế này? Lại một trò đùa gì mới của hắn ta chăng?
Yo Seob lập tức nhắn lại: “Anh định giở trò gì nữa thế?”
Chưa đầy 2 phút sau, cậu đã nhận được tin trả lời.
“Chỉ là tôi quan tâm tới em, vậy thôi. Chẳng lẽ lại không thể?” – From Doo Jun.
Ném phịch thân mình xuống giường, Yo Seob mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
~ TBC ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro