Chap 2.
Ngập ngừng trước cửa quán café, Yo Seob bước vào.
“ĐÂY LÀ LẦN ĐI LÀM MUỘN THỨ NĂM TRONG THÁNG CỦA CẬU RỒI ĐẤY! CẬU CÓ THÍCH TÔI CHO CẬU NGHỈ VIỆC KHÔNG HẢ?”
Yo Seob thở dài, cậu biết ngay sẽ như thế này mà.
_ Cháu xin lỗi! Sáng nay cháu bị…bị…
_Sao? Bị cái gì? Lần đầu cậu bảo là cậu tắc đường. Lần hai cậu bảo cậu bị chó cắn phải vào viện băng bó. Lần ba cậu kêu ca là do tôi để quá nhiều thùng xốp ở ngoài khiến cậu không thể vào được. Lần bốn cậu viện cớ mẹ cậu đi du lịch cậu phải ở nhà xếp đồ cho mẹ?! Lần này lại bịa ra cái cớ quái đản gì nữa hả? CỨ THẾ MÀ BỊ TRỪ LƯƠNG RÕ CHƯA???
_Vâng ạ… - Yo Seob lí nhí, khẽ thở dài. Sáng nay dù đã cố dậy thật sớm, nhưng cậu tính vẫn không bằng trời tính, vừa thò đầu ra khỏi cổng cậu đã thấy mấy cô nàng fan girl từ đâu chạy xồng xộc tới, vội vàng son son phấn phấn, tay người nào người nấy vác hộp quà to khủng bố. Yo Seob làu bàu: “Mới chừng này cô mình đã thấy khiếp đảm, thế mà mỗi sáng Doo Jun đều vượt qua cả trăm nàng canh cổng 24/7 như vệ sĩ, vẫn luôn đến đón mình đúng giờ trong bộ dạng trắng sáng không tì vết, sao mà tài thế không biết?!”
Yo Seob cũng là công tử con nhà khá giả. Nhưng cậu sớm muốn tự lập, không phải sống dựa dẫm vào bố mẹ. Tiêu chí của cậu là: “Thà ăn bám bạn bè còn hơn làm khổ ba mẹ” (!?!) Chính vì thế, cậu đã năn nỉ ỉ ôi cậu bạn Ki Kwang chỉ cho một chỗ làm thêm nào đó gần gần để cậu tiện đi lại, kiếm tiền tiêu vặt hàng tháng. Ai nói học sinh là không cần phải tiêu tiền? Tính sơ sơ quà sinh nhật, mấy lần ăn vặt, mấy lần tụ tập với bạn bè, thỉnh thoảng còn mua sách vở ( mà phần lớn là truyện tranh ), mỗi tháng lấy của cậu mấy trăm ngàn won… Đó chính là lí do cậu đang đứng ở đây, trong một quán café với thứ âm nhạc cổ truyền quái gở để phục vụ.
_Yo Seob lại đi làm muộn phải không?! Để noona xin ông chủ cho nhé! – Hyo Min, nữ nhân viên lâu năm của quán, véo véo má Yo Seob.
_Ya! Noona bỏ tay ra coi! Ai mà biết được sáng nay lại xui xẻo thế chứ - Cậu làu bàu hất tay Hyo Min ra, uể oải vớ lấy cái áo đồng phục nhân viên.
_Xì! Cậu chẳng tử tế gì cả. Tôi có lòng muốn giúp cậu mà không cảm ơn. Thế thì thôi, miễn nhé. Mang cốc café này ra cho khách đi.
_ Hôm nay số xui ghê!– Yo Seob nhăn nhó bưng cốc café lại phía bàn khách mà Hyo Min vừa chỉ. Ở đó có mấy người thanh niên, chắc tuổi cũng xấp xỉ cậu, đang bàn tán, nói chuyện rất rôm rả.
_Café của quý khách đây! – Yo Seob đặt lên bàn cái cộp, dư âm của câu chuyện khó chịu ban nãy, mặt lạnh tanh, quay người toan bước đi.
Bất ngờ một cánh tay kéo cậu lại.
_Này chú em! Phục vụ như thế mà coi được đó hả? - Một tên trong hội dữ dằn đứng dậy, giữ chặt cổ tay cậu đến đỏ ửng cả lại, miệng nhếch mép cười đểu giả.
_Ya! Bỏ tay tôi ra coi! – Yo Seob giãy giụa.
Tên dữ dằn ấy không thèm để ý những gì Yo Seob nói. Hắn đưa một tay lên vuốt má Yo Seob rồi ghé sát tai cậu, thì thầm:
_Chú em này cũng được đấy! Sao, bao nhiêu tiền một đêm nào?
Mùi rượu xộc lên nồng nặc. Yo Seob tức run người. Cái quái gì đây? Một tên vào quán café nhưng lại say rượu à? Cậu giãy giụa mãi nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay lực lưỡng của hắn, quả thực hắn ta rất khoẻ.
_ BỎ TAY RA ĐI!
Một người trẻ tuổi mặc quần đen, áo sơ mi trắng đi đến. Anh ta nắm lấy tay tên khách dữ dằn kia, nhấn mạnh từng từ một:
_Khôn - hồn – thì - bỏ - ngay - cậu - ấy – ra!
_ Hay thật! Định giở bài anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày dựa vào cái gì mà….
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã choáng váng lãnh một cú đấm trời giáng vào miệng. Bọn đàn em thấy đại ca bị đánh liền hăng máu, xông tới người khách lạ mặt kia, đấm tới tấp, nhưng cú nào cú nấy đều trượt. Thân thủ người này uyển chuyển, cú đấm lại rất có uy lực, khiến cho bọn chúng chỉ sau năm phút đã nằm la liệt trên sàn nhà.
Sau khi tất cả được khiêng ra ngoài…
_ Em không sao chứ?
_ Hức hức…hu hu hu…!!!! - Yo Seob gào lên khóc.
_ Ơ! Sao khóc to vậy…Nín, nín ngay! Thôi mà cậu bé dễ thương của anh!!! Nín khóc đi mà anh sợ nước mắt con gái…ý anh là…nước mắt người yêu lắm híc híc!
_ Sao anh không đến sớm hơn?! Số em là số con rệp! Xui gì mà xui từ khi bước ra khỏi nhà đến khi đi làm luôn! Doo Jun ahhhhh!!!
_ Thôi nín! – Doo Jun lại gần cậu, hôn phớt một cái lên chóp mũi cậu - Mặt mũi tèm lem thế này đi gặp bạn anh sao được…
_Cái gì? Gặp bạn anh á? – Yo Seob nín khóc ngay tắp lự. Mắt cậu mở tròn xoe.
_Ừ! Chúng nó đòi anh giới thiệu em hoài nhưng em không có rảnh…Mà cho anh cốc café đi, cứu em xong thấy khát muốn chết àh!~ - Doo Jun uể oải kéo dài giọng.
_Ôi em quên mất, người yêu đợi một tý nha!
Yo Seob chạy tót vào bên trong.
Hí hoáy pha pha chế chế.
Vài phút sau, cậu bưng ra một cốc cà phê sữa. Doo Jun hít hà hương thơm ngọt lịm, nhẹ đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi nói:
_Tối nay em đến gặp hội bạn anh nhé. Chúng nó mong diện kiến em lắm mà chưa có dịp. Người yêu Doo Jun này đáng yêu là thế mà không được khoe ra thì còn gì là sĩ diện đàn ông nữa…Yo Seob à em có thể đi được không?
_Nhưng em…em chẳng biết mặc gì cả… - Yo Seob lo lắng nói
_Ủa chứ cái áo trùm mông đâu?
_Ya! Em đánh anh bây giờ!
_Em mặc trông dễ thương lắm mà. Không cần phải cầu kỳ quá đâu. Quyết vậy đi. Tối nay 7h anh qua đón em. – Doo Jun rướn người sang hôn nhẹ lên trán Yo Seob - Nhớ đó, mặc áo trùm mông anh tặng rõ chưa!
Yo Seob mặt ngơ ngẩn, nhìn bóng Doo Jun khuất dần.
Lúc nào cũng thế. Anh luôn khiến cho cậu mỉm cười. Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, giọng nói của anh, tất cả cậu đều ghi nhớ. Những lúc có anh ở bên, cậu luôn luôn thấy hạnh phúc và được bảo vệ.
Phải chăng, định mệnh ngày xưa đã khiến cậu và anh không thể quên nhau…
Vì cậu và anh sinh ra là dành cho nhau, bây giờ và mãi mãi.
Yo Seob chìm đắm trong những suy nghĩ của mình…Và cậu chợt phát hiện ra một điều mà nãy giờ cậu đã không để ý tới.
Đó là một chuyện rất quan trọng.
_YA YOON DOO JUN!!!! ANH KHÔNG TRẢ TIỀN CỐC CAFÉ HẢ??????
*****
Mystery Bar.
7h 13phút.
Yo Seob hồi hộp đứng ở ngoài cửa. Doo Jun đi ra từ bãi đỗ xe, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, mỉm cười:
_Em sao vậy?
_Em thật sự rất hồi hộp! – Yo Seob kìm nén một tiếng thở dài. Thế giới của Yoon Doo Jun, tuy đối với cậu không hẳn là khác một trời một vực, nhưng thật sự muốn hoà nhập được vào nó quả là một việc rất khó khăn.
Doo Jun bật cười. Anh xoay người ôm cậu vào lòng, đặt nụ hôn lên tóc cậu. Lúc này, anh có thể nghe thấy rõ từng nhịp đập trái tim. Anh khẽ thì thầm bên tai cậu:
_Thôi nào! Có phải vào hang cọp đâu. Anh sẽ ở bên em mà, đừng sợ nữa nhé!
Yo Seob hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay anh, mỉm cười.
Đúng rồi, có gì mà phải sợ, vì đã có anh.
_A!!!!! Doo Jun đến rồi kìa!!!
_Tên tiểu tử này! Cuối cùng hôm nay cũng không đơn độc đến đây nữa rồi! - Một cậu thanh niên hớn hở lại gần, vỗ vai Doo Jun. Anh cười, hắng giọng:
_Giới thiệu với mọi người! Đây là Yang Yo Seob, người yêu tôi.
Yo Seob mỉm cười, cúi đầu lễ phép:
_Chào mọi người. Em là Yo Seob. Rất vui được gặp mặt!
_Oa!!!!! Doo Jun cậu tốt số thật đấy!!! Yo Seob quả thật rất đáng yêu!!!! Lại đây cho anh véo má cái coi…
_Ya! Cậu làm cái quái gì thế? Người yêu tôi cơ mà – Doo Jun sấn sổ xông tới gạt tay…
_Ơ kìa…Véo má một cái làm gì mà dữ thấy ớn…Taecyeon đâu vào đây xem này…trời ơi nhìn má mịn dễ sợ luôn!
_Thật không? Ya Doo Jun cậu có tránh ra không thì bảo, cho tôi véo má một cái nào!
_Ôi trời! Tôi đã kết bạn với cái lũ của khỉ gì thế này? Chúng nó phát điên hết rồi…Ya bỏ tay ra thằng kia!!! Yo Seob em núp sau anh đi! – Doo Jun ra sức ngăn chặn bọn bạn điên cuồng lao tới véo má Yo Seob, miệng không ngừng rên rỉ. Còn cậu chỉ bụm miệng cười.
Ở góc khuất nơi ghế ngồi gần đó, có một con người lãnh đạm dường không hề hứng thú với khung cảnh hỗn loạn đang xảy ra kia…
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar trong đêm tối, tiếng nhạc xập xình đau đầu không ngớt, ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung vào con người có tên Yang Yo Seob.
Một khuôn mặt rất quen thuộc.
Cậu bé thấy anh nhìn mình rất lâu, tỏ vẻ đôi chút ngạc nhiên, trong lòng gợn lên những cảm xúc đặc biệt.
Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, gợi nhớ về một điều gì…
Nhất là ánh mắt.
Quá khứ bỗng ùa về không kịp báo trước.
~ TBC ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro