Chap 3.

_Thôi tạm dừng trò đùa ở đây - Woo Young đập vai Taecyeon – đừng có quá trớn không mất mặt trước em Yo Seob đây lắm…

_Phải đấy, và bây giờ là tiết mục phỏng vấn hai nhân vật chính của chúng ta! – Chan Sung vỗ tay bốp bốp

_Hừ, mấy đứa mà cũng có thể diện để giữ sao? – Doo Jun lắc đầu, quay sang Yo Seob – đây chính là bộ mặt thật của chúng nó đấy em yêu ạ. Ơ kìa Jun Hyung, nãy giờ im lặng làm tôi tưởng hôm nay cậu mất tích không đến đấy!

Phía góc khuất nơi ghế ngồi, người con trai với khuôn mặt lạnh lùng đang chìm đắm trong suy tư, nghe tiếng gọi lập tức đứng dậy, mỉm cười:

_Cậu sẽ để cho tôi yên sao? Với cả tôi cũng nóng lòng muốn gặp…Ừm, Yo Seob đây đúng không?

_Để tôi giới thiệu…Seobbie à đây là bạn thân của anh, Yong Jun Hyung.

_Chào anh, em là Yang Yo Seob – Cậu cúi người lễ phép, không quên nở nụ cười dễ thương.

_Còn anh là Jun Hyung, rất vui được gặp em - Anh gật đầu.

Hai ánh nhìn chạm nhau, ngay lập tức trong lòng Yo Seob dấy lên một cảm xúc mạnh mẽ mà chính cậu cũng phải ngạc nhiên. Ở người đó có điều gì đặc biệt khiến cậu không sao lý giải nổi. Mái tóc nâu dày che phủ vầng trán. Dưới ánh đèn vàng nhấp nháy của quán bar, làn da vẫn rạng rỡ một cách đặc biệt. Và nhất là đôi mắt sâu, tĩnh lặng như hồ nước nhưng phảng phất nét âm u hút hồn…

_Yo Seob à, em có vũ khí bí mật gì để gô cổ thằng nhóc chơi bời kia vậy?

_Phải chăng em đã nắm được thóp của hắn rồi? Ha ha ha…

_Vừa học giỏi, dễ thương lại ngoan ngoãn, thật phục em quá mà…Tụi anh đây cũng bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy!

Những câu hỏi rộ lên hào hứng đã kéo Yo Seob khỏi dòng suy nghĩ kỳ lạ vừa rồi. Phản xạ của một con người khéo ứng xử, câu ngay lập tức niềm nở cười nói. Khác với những dự đoán của cậu, hội bạn giàu có của Doo Jun có vẻ cũng rất dễ mến, nhiệt tình, giống hệt anh vậy. Cảm giác hồi hộp lo lắng ban đầu biến đâu mất, cậu trở nên hoàn toàn thoải mái tự nhiên, như thể đây chính là những người bạn mới của cậu.

Cậu hạnh phúc khi nghĩ rằng mình đang từng bước tiến gần đến cuộc sống xa hoa của anh.

Cậu lại càng hạnh phúc hơn khi hiểu mình hoàn toàn có thể thích nghi được với thế giới ấy…

Liệu cậu có phải là ngây thơ quá không?

***

Cuộc vui rồi cũng đến lúc tàn. Yo Seob không hiểu sao mình lại thở phào trong lòng. Xem ra hôm nay cậu đã làm tốt và không để anh phải thất vọng. Cậu đọc được điều đó trong đôi mắt ấm áp đầy trìu mến của anh:

_Em ngồi đây đợi anh đi tiễn mấy đứa nó nhé! Sau rồi anh sẽ đưa em về, được chứ?

_Vâng, em đợi. Chào các anh ạ! – Cậu lại nở nụ cười dễ thương hết mức có thể.

_Aigoo~ đáng yêu quá…Tụi anh về đây…Hẹn gặp lại em nha! Ơ kìa Jun Hyung, không về luôn với bọn này à?

_Chứ không phải đi tăng hai sao? – Jun Hyung lãnh đạm trả lời, tỏ vẻ không quan tâm.

_Thì vẫn như mọi khi thôi, keke. Hứng thú không?

_Mấy cậu biết tôi rồi đấy…

_Ya~ quên à, cái thằng này nó vốn vô cảm, đâu bao giờ ham hố chuyện chơi bời – Doo Jun xua tay, quay ra nhìn Jun Hyung cười – vậy phiền cậu ngồi đây với Yo Seob một lúc nhé, tôi quay vào ngay!

Quầy bar hỗn độn bỗng nhiên trở nên im lặng, chí ít là đối với một mình Yo Seob. Chỉ còn cậu với cái người tên Jun Hyung kia. Sau màn chào hỏi ban đầu, suốt cả buổi nói chuyện, anh ta không hề lên tiếng dù chỉ một câu. Cậu tuy miết mải quay mòng mòng với hàng đống câu hỏi tò mò của hội bạn Doo Jun, vẫn không thể không chú ý tới anh. Điều gì ở anh ta thu hút cậu đến thế, phải chăng chính là vẻ lãnh đạm bất cần kia…?

Cậu không biết phải nói gì, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán. Sao tự nhiên hồi hộp vậy? Vẻ hoạt bát vừa rồi biến đâu mất, cậu trở nên lúng túng, chân tay nhất thời đều trở nên thừa thãi khó chịu. Trong đầu cậu chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất, là mong sao Doo Jun quay lại thật nhanh…

Tại cửa bar Mystery.

_Quả không hổ danh sát thủ - Woo Young gật gù – nhưng hàng lần này chất lượng và ngon lành hơn hẳn!

_Bái phục hyung luôn đấy! Đến em nhìn còn thấy thèm…Ah~ thằng nhóc dễ thương ghê – Chan Sung xuýt xoa. Doo Jun cười khẩy, ánh mắt chứa đựng vẻ thích thú:

_Mấy bữa nữa nó thành hàng thải, đứa nào thích thì nhặt về mà xài. Cũng chính cái điệu bộ dễ thương ngây thơ ấy khiến anh đây cũng sắp sửa phát ớn ra rồi…Chỉ sợ, thằng nhóc sẽ không chịu nổi cú sốc đó thôi!

Đám người rộ lên một tràng cười man rợ.

***

Doo Jun xuống xe, đi một vòng sang phía bên kia, nhẹ nhàng mở cửa cho Yo Seob. Anh vẫn luôn chu đáo với cậu như vậy. Cậu đứng đối diện anh, trái tim bỗng lệch đi một nhịp khi bắt gặp nụ cười ấm áp:

_Hôm nay em rất tuyệt. Anh thật sự tự hào về em Yo Seob ạ!

Cậu bẽn lẽn, mặt đỏ bừng.

_Có gì đâu, em không muốn anh phải thất vọng mà!

_Người yêu anh là nhất, làm sao anh có thể thất vọng được cơ chứ hả đồ ngốc này!

Anh đặt một nụ hôn lên trán Yo Seob rồi kéo cậu vào lòng. Cậu rúc mặt sâu vào bờ ngực rộng ấm của anh, mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể anh khiến cậu thật dễ chịu. Cậu không muốn buông vòng tay mình ra, muốn giây phút bên anh được kéo dài mãi mãi.

_Anh về đi, em vào nhà đây! – Yo Seob đứng trước cổng nhà, ánh đèn hiên hiu hắt rọi bóng hai người đổ xuống mặt đường.

_Ừh. Mau ngủ sớm đi nhé, người yêu bé nhỏ!

Cậu đứng đó nhìn cho tới khi chiếc xe hơi khuất hẳn. Giấu đôi má ửng đỏ sau hai bàn tay thon gầy, cậu chào quản gia Kim rồi chạy lên tầng. Thả mình xuống tấm nệm êm trong phòng, cậu úp mặt vào gối hét lên sung sướng. Dù sao cũng 11h đêm rồi, Yo Seob không muốn hàng xóm ngày mai sang trách mắng về tình trạng cậu công tử nhà giàu mà có vấn đề về thần kinh, hẹn hò xong giữa đêm về nhà làm loạn.

Đột nhiên, chiếc vòng đeo nơi cổ áo chạm nhẹ vào da khiến cậu hơi giật mình. Cậu ngồi dậy, suy nghĩ bất chợt ùa về với hình ảnh người con trai ấy. Vây chặt lấy cậu…

== flash back ==

_Cái vòng cổ…ở đâu ra thế?

Câu hỏi nhẹ nhàng vang lên xé toang bầu không khí căng thẳng bao trùm. Và cũng khiến Yo Seob khẽ giật mình. Cậu cúi xuống nhìn cái dây đen lồng mặt chuyền lấp lánh hình mảnh ghép có khắc một nửa trái tim bên trên.

_Đẹp phải không? – Cậu cười hiền – nó là kỷ vật để lại của mẹ em trước khi mất. Đồng thời cũng gắn liền với một kỷ niệm khó quên nữa…

Yo Seob đợi chờ một câu hỏi tiếp theo, nhưng không. Chỉ là sự im lặng kéo dài, cho tới khi Doo Jun quay về và kéo cậu thoát khỏi tình huống sắp sửa ngộp thở đó.

== end flashback ==

_Tại sao lại hỏi một câu cụt lủn như thế?...Aishhhhh~ không nghĩ nữa…không nghĩ nữa không nghĩ nữa Yang Yo Seob! – cậu lấy gối đập thùm thụp vào đầu mình – đi ngủ thôi, muộn lắm rồi!

Căn phòng phút chốc tối om. Cậu chui vào tấm chăn ấm, cố xua tan những ý nghĩ vớ vẩn kia, tự nhấn mình vào giấc ngủ một cách khó khăn…

…mà đâu biết rằng, ở một căn biệt thự nọ, cũng có người đang chìm đắm trong những suy nghĩ y hệt cậu…

Jun Hyung đứng trước cửa kính lớn trong suốt, đôi mắt sâu phản chiếu màn đêm Seoul, lại càng trở nên huyền bí và khó đoán. Hai tay đút túi quần, sống lưng thẳng tắp. Gương mặt thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng, bóng đêm phủ xuống khiến bóng dáng ấy trong thoáng chốc trở nên cô độc. Nhưng đôi mắt kia chẳng còn tĩnh lặng nữa mà dậy sóng, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng đang đầy ắp tâm trạng…

Anh đưa tay sâu vào cổ áo sơ mi, chậm rãi lôi ra một thứ. Chiếc vòng dây đen có mặt chuyền hình mảnh ghép, bên trên có khắc nửa trái tim. Bàn tay anh khẽ mân mê thứ lấp lánh kia…

“Cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi.”

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro