Chap 4.
Thức dậy sau một đêm dài suy nghĩ, Yo Seob cảm thấy hơi uể oải trong người. Cũng phải thôi, ba bốn tiếng đồng hồ chìm đắm trong thứ âm thanh ồn ào nơi quán bar cùng với mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, hơn nữa đối với một người ít khi đi đến những địa điểm chơi bời như vậy thì quả là quá sức.
Cậu vén bức rèm che cửa sổ lên. Ánh nắng mặt trời len lỏi vào căn phòng, trong phút chốc không gian như bừng sáng. Sáng nay cậu chỉ phải đến trường học môn ngoại khoá nên mới được ngủ nướng thêm một chút. Hôm nay quả là một ngày lý tưởng cho các cặp yêu nhau ra ngoài vui chơi. Yo Seob bật cười, lấy máy điện thoại gọi điện cho Doo Jun.
_Yoboseo~
_Doo Jun ah~ Anh đang ở đâu vậy? Hôm nay thời tiết dễ chịu thật. Chiều nay anh có muốn đi ra ngoài với em một lát không?
_À…Có một chút chuyện ở đây…Hôm nay anh có việc bận. Có gì anh sẽ liên lạc với em sau nhé!
_Aisss…Buồn quá~ Vậy anh lo việc của anh đi nhé! Bye bye!
_Bye người yêu của anh!~
Yo Seob chán nản cúp máy. Tiếc thật đấy, một ngày tuyệt vời như vậy mà lại phải ở nhà ư? Hôm nay Doo Jun có việc gì nhỉ? Anh ấy đâu có nói cho cậu biết là hôm nay anh có việc chứ? Yo Seob quay mòng mòng trong những câu hỏi nghi hoặc, và rồi cuối cùng không nghĩ được một đáp án nào thích hợp hơn, cậu lại nằm lăn ra giường. Dù sao thì 10 giờ mới có tiết cơ mà.
Reng…reng…
_Hura!!!! Hết giờ rồi, đi ăn lẩu không? – Ki Kwang hớn hở tung hết bút lên trời, giọng nói đầy thoả mãn.
_Ăn! Lúc nào cũng ăn! Cậu tính sau này kết hôn với thức ăn à? – Yo Seob giọng uể oải, cất sách vở vào cặp.
_Hứ! Giờ này không ăn thì làm gì? Cậu nhìn Doo Jun, đi chơi với Doo Jun có no được không? – Ki Kwang làu bàu.
_Híc, bọn họ lại chẳng rủ nhau vào nhà hàng sang trọng nào đó mà ăn hùng hục như trâu í… - giọng nói Dong Woon vang lên ở phía sau. Cậu đã thu dọn sách vở xong xuôi, chỉ đứng đó để chờ cái tên giải-toán-còn-nhanh-hơn-đi-vệ-sinh đang cắm cúi sắp xếp lại đồ đạc.
_Được rồi khổ quá! Lẩu thì lẩu! – Yo Seob bật cười, khoác vai hai cậu bạn thân kéo nhau ra quán lẩu gần trường.
***
Quán lẩu.
Mùi thức ăn thơm lừng.
Tiếng cười nói của khách hàng vang lên không ngớt. Nhân viên phục vụ chạy ngược xuôi, trên tay cơ man không biết bao nhiêu dĩa thức ăn.
Một cô nhân viên mặc áo đỏ, khệ nệ bưng một khay lớn, đi về phía căn bàn ở góc khuất của quán. Cô đặt lần lượt từng dĩa đồ ăn xuống bàn, trước bốn con mắt đang suýt rớt tròng của hai người ngồi cạnh nhau nhìn người còn lại.
_Ya ~ Ki Kwang à…Cậu bị bục dạ dày à? – Yo Seob lắp bắp.
_Không phải đâu Seobbie à, tớ nghĩ cậu sẽ bị đau mông từ giờ đến lúc đi về nhà đấy…Cậu để ví ở túi quần sau đúng không? – Dong Woon ái ngại nhìn dĩa thức ăn đầy ắp, cái nồi lẩu đang sôi sùng sục và cái mặt của Yo Seob đang dài như cái bơm.
_Các cậu thôi trò mèo ấy đi nhé! Ăn thì ăn đi, hôm nay tớ khao mà! - Ki Kwang thản nhiên cho đĩa rau vào nồi lẩu, nở nụ cười…nham nhở.
Ki Kwang có sức ăn thật…kinh khủng. Cậu ta gợi lại hình ảnh một người bạn cũ của Yo Seob hồi học cấp 1. Cậu bé đó tên là Shim Chang Min…cái tên này thì Yo Seob không bao giờ quên. Vì sao à? Cậu ta lấy chuối của Yo Seob, giành bim bim với Yo Seob, đẩy Yo Seob ngã cắm mặt xuống cát để ăn sữa chua, đạp Yo Seob bay thẳng xuống cầu trượt để lấy miếng bánh ga tô cuối cùng còn sót lại. Nỗi ám ảnh dai dẳng không thể nuốt trôi của Yo Seob giờ lại lặp lại ở Ki Kwang sao??? Cậu khẽ lấy tay chùi nước mắt. T_T
_Yo Seob à! Chuyện của cậu và Doo Jun ấy… - Ki Kwang vừa ăn vừa nói.
_Sao? Có vấn đề gì hả?
_Nhìn hai cậu hạnh phúc cũng tốt thôi, nhưng cậu chưa nghe kì tích quá khứ của anh ấy hả? – Dong Woon xen vào.
_Có chứ, tớ biết hết. Nhưng quá khứ thì đã sao? Không phải bây giờ bọn tớ đang rất ổn à? Tại sao cứ nhìn quá khứ mà đánh giá hiện tại vậy? – Yo Seob giọng hơi tức giận.
_Không, ý bọn tớ không phải như thế…chỉ là bảo cậu nên … nói sao nhỉ…cảnh giác thì hơi quá, nhưng cậu cũng nên tỉnh táo một chút…
_Được rồi, thừa hơi thật, lo cho cậu đi Ki Kwang ạ, cậu cũng nên có một mảnh tình đi là vừa. Nghe nói cậu đang tăm tia ai đó, phải không?
_À…chuyện đó…ừ! Khi nào nên cơm cháo tớ sẽ tiết lộ cho cậu sau.
_Ya~ Còn tớ thì sao? – Dong Woon nhíu mày. Trong lòng bắt đầu gợn sóng.
_Cậu hả? Thôi đi, nói với cậu chán phèo~
Trong hơi nóng của quán lẩu và không khí ồn ào, có một người đang mải mê gắp thức ăn lia lịa vào bát, một người đang chìm đắm trong những lời nói khi nãy và một người đang nhìn một trong hai người còn lại, cảm giác vừa bị chấn động rất nặng nề.
*****
Yo Seob lững thững đi dọc vỉa hè.
Dong Woon kêu đau bụng, Ki Kwang đã đưa cậu ấy về nhà trước. Vốn dĩ họ định đến nhà Yo Seob để đập phá một trận, nhưng vì sự cố vừa rồi, Yo Seob đành phải về nhà một mình.
Vừa đi, cậu vừa suy nghĩ.
Thật ra, những điều Ki Kwang nói không sai. Trước khi nhận lời tỏ tình của Doo Jun, cậu đã nắm rất rõ quá khứ của anh như thế nào.
Nhưng biết sao đây, cậu đã lỡ yêu anh mất rồi. Dù cho quá khứ có thế nào đi chăng nữa, thì người cậu yêu bây giờ đã toàn tâm toàn ý yêu cậu.
Hơn thế, anh có thể là người ấy.
Yo Seob khẽ mân mê chiếc vòng trên cổ. Đã 6 năm kể từ ngày đó, và cũng 6 năm trời cậu không bao giờ quên những gì đã xảy ra.
Doo Jun có thể chưa bao giờ thừa nhận, anh ấy có thể đã không còn nhớ gì nữa, cũng có thể kỉ vật ấy anh ấy đã đánh mất.
Nhưng dù vậy thì đã sao? Dù anh ấy không phải là anh ấy của quá khứ, thì người cậu yêu bây giờ là Yoon Doo Jun. Tại sao phải quay đầu lại? Tại sao phải hối hận chứ?
Yo Seob mỉm cười.
Vừa lúc đó, có một bóng xe ô tô màu đen quen thuộc lướt qua. Ánh nhìn của Yo Seob dừng lại ở biển số xe - với những con số mà cậu có lẽ đã thuộc lòng. Chiếc xe dừng lại ở hiệu nước hoa bên kia đường. Có một người thanh niên mặc vest đen kết hợp với chiếc quần bó rất lịch thiệp mở cửa xe bên cạnh, đỡ một cô gái mặc váy đỏ đi xuống.
Yo Seob cố gắng nhìn, cố gắng hết sức có thể để tìm ra một nét khác biệt gì đó ở người đàn ông kia. Nhưng không thể.........
Đó là Yoon Doo Jun.
Anh ấy làm gì ở đây? Chẳng phải anh ấy nói có việc bận sao? Hơn nữa, sao lại đi cùng một người con gái khác thế kia?
Từ bên kia đường, cậu có thể nhìn thấy rất rõ từng bước chân của Doo Jun đi vào cùng cô gái kia. Hai người cùng nhau chọn nước hoa để trên kệ. Gương mặt của Doo Jun toả sáng với nụ cười rạng rỡ, nhưng đáng tiếc, nó không dành cho cậu.
Yo Seob gần như sững người. Trong một phút chốc nào đó, cậu đã nhìn thấy một cảnh cậu hoàn toàn không nên nhìn thấy. Doo Jun cúi người về một bên khuôn mặt cô gái ấy. Thì thầm điều gì ư? Hay là…hôn?
Cậu chậm rãi lấy di động từ trong túi áo ra, tay run run bấm số.
_Doo Jun à, anh…đang ở đâu vậy? - Cố giấu đi những bất ổn trong giọng nói, cậu hỏi anh.
_Anh đang ở…à…ở sân bay Incheon. Em biết đấy, ba anh không có ở Hàn Quốc, anh phải thay ba đi gặp đối tác. – Đầu dây bên kia, Doo Jun trả lời rất trôi chảy. Yo Seob có thể thấy rõ, anh đang dần tiến lại một góc cửa hiệu nước hoa, bỏ lại cô gái kia đang nói chuyện với nhân viên bán hàng.
_Vậy sao… - Yo Seob quả thật không biết nói gì hơn - Vậy…anh làm việc tiếp đi. – Không đợi Doo Jun trả lời, cậu cúp máy.
Tại sao anh lại nói dối cậu?
Trong đầu vẩn vơ với những suy nghĩ ấy, cậu không còn để ý mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình nữa. Cậu cứ thế vô định bước đi, cảm giác như đang bước trong một màn sương, mọi thứ bỗng hoá nhạt nhoà.
Khi Yo Seob kịp định thần lại, thì đã thấy có ánh đèn pha màu vàng xanh loá mắt ở phía trước. Đôi chân đã bước ra giữa vạch trắng đúng lúc có đèn đỏ dành cho người đi bộ, cậu không thể quay lại được nữa.
Trong phút chốc, người cậu cứng đờ, không còn đủ phản xạ để né tránh. Phản ứng duy nhất của cậu lúc đó là nhắm mắt. Nhắm mắt thật chặt.
~ TBC ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro