Chap 7.

Trưa vắng. Bãi biển Haeundae xanh trong thăm thẳm, lấp loáng tựa một viên ngọc bích khổng lồ. Màu xanh của biển và trời dường như hòa quyện thật hoàn hảo.

Nơi xa xa, đường chân trời thấp thoáng ảo mờ, nối liền không gian rộng lớn. Những đụn cát trắng nóng bỏng vì nắng chiếu. Nắng phủ vàng ươm như rót mật. Gió thổi đưa hương muối mặn nồng. Rặng dừa khẽ lay lay trong gió, tươi vui. Sóng đánh vào mỏm đá tung bọt nước trắng xóa.

Chiếc bóng nhỏ bé của cậu đổ trên nền cát. Jun Hyung đưa tay lên trán, phóng tầm mắt ra xa. Khung cảnh thiên nhiên quả là đẹp đến mê hồn.. Đợi tới lúc ba mẹ đã đi nghỉ, cậu mới dám trốn khỏi khách sạn, chạy ra đây chơi. Cậu thích thú ngắm nhìn làn nước trong xanh đang vẫy gọi, giữa bãi biển vắng vẻ thế này được lặn ngụp thỏa chí thì còn gì bằng. Jun Hyung thỏa chí nhảy chân sáo vượt qua nền cát nóng rẫy, nhưng bất chợt…hình như ngoài khơi kia, trước mắt cậu hiện lên thứ gì đó…

…tới gần hơn nữa…

…cậu nhận ra một đó là một dáng người…

…đang chới với giữa dòng nước!

Nhanh như chớp, cậu bé chạy vội ra, lao người xuống biển. Sóng dữ dội cố đẩy cậu vào bờ, nhưng cậu gồng mình lên chống cự. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cứu, nhất định sẽ cứu! Ý chí thôi thúc cậu bơi không ngừng nghỉ cho tới khi nắm được cánh tay bé nhỏ kia. Cậu thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cổ người bị nạn, bơi ngược lại theo làn sóng hướng về bãi.

Dưới bóng dừa râm mát là hai người sát cạnh nhau, ướt nhẹp. Một đang nằm bất tỉnh, một đang cố gắng thực hiện sơ cứu. Jun Hyung dùng hết sức lực còn lại trong mình, ấn mạnh lên ngực cậu bé tội nghiệp kia. Không có tác dụng. Hoảng hốt, cậu lo lắng nghĩ tới phương án cuối cùng: hô hấp nhân tạo. Lấy tay bịt mũi rồi mở miệng cậu bé, Jun Hyung hít một hơi căng tràn rồi bắt đầu thổi. Một lần, hai lần, ba lần…

…cuối cùng thì mái đầu nâu màu mật ong kia cũng bật tỉnh dậy và ho sặc sụa…

…Jun Hyung thấy có tiếng gì như sét đánh ngang tai

…những lọn tóc còn ướt nước vương trên khuôn mặt kia càng khiến cậu ngây người bởi dáng vẻ vô cùng dễ thương trong sáng…

***

_Sao giữa trưa mà em lại ra đây một mình? Lại còn không biết bơi nữa. Nếu hôm nay không có anh thì thật là nguy hiểm…

_Ấy, anh nói bé thôi – Cậu bé để ngón trỏ lên môi ra hiệu, nháy mắt tinh nghịch – Em trốn bố ra đây chơi đó. Bố lúc nào cũng bắt em kè kè bên mình, không được đùa nghịch thỏa thích nên chán lắm.

_Bố em làm thế là đúng, phòng những trường hợp như vừa rồi đấy! Đã không biết bơi thì lần sau nên ngồi trên bờ thôi nhé.

_Ah~, thực ra là… - cậu bé trầm ngâm nhìn xuống bàn tay đầy cát của mình. Jun Hyung nhìn thấy ở đó một chiếc vòng dây đen có lồng mặt chuyền bạc hình mảnh ghép lấp lánh – đây là món quà mẹ để lại cho em trước khi mất. Hồi còn sống, bà rất hay đưa em ra biển, vì thế em tới đây một mình cũng vì quá nhớ mẹ. Vậy mà… - cậu bé cười buồn – lóng ngóng thế nào lại làm rơi mất vật này. Cố mò mẫm mãi, tới khi sung sướng tóm được nó thì cũng là lúc em nhận ra chân mình không còn chạm đáy biển nữa…Thật sự đáng sợ phải không?....

Jun Hyung im lặng nhìn cậu bé. Một sự thương cảm lạ lùng ùa khắp trong lòng cậu. Mồ côi mẹ? Chưa bao giờ cậu biết đến cảm giác đó…

_Nhưng bây giờ em muốn tặng lại cái này cho anh! – Cậu bé bất chợt ngẩng lên, miệng nở nụ cười ngây thơ, ánh mắt sáng bừng lấp lánh. Jun Hyung ngạc nhiên, bất giác vội xua tay:

_Ơ kìa…làm thế sao được. Thứ quan trọng và có ý nghĩa với em như thế, anh không dám nhận đâu!

_Anh đừng lo mà, em vẫn còn một chiếc khác ở đây – Cậu bé đưa tay lên cổ, bấy giờ Jun Hyung mới để ý thấy một chiếc vòng gần như giống hệt, hay nói đúng hơn hai cái là một cặp – anh biết không, ghép hai mảnh này lại sẽ tạo ra một hình trái tim khắc bên trên. Mẹ em nói sau này hãy trao nó cho người quan trọng nhất đối với em. Mà anh lại vừa cứu mạng em, nên tất nhiên nó sẽ thuộc về anh rồi. Vì thế…anh sẽ vui lòng nhận nó chứ?

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu bé nhìn Jun Hyung với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Cậu thấy mình khẽ gật đầu, và ngây người khi bất ngờ khi nhận cái ôm chầm thắm thiết của cậu bé:

_Ôi tốt quá rồi!!!! Để em đeo cho anh nhé, sau này hãy giữ nó cẩn thận, đừng có hậu đậu như em nha! – Cậu bé nhẹ nhàng lồng chiếc vòng vào cổ Jun Hyung, bất chợt giật mình như nhớ ra điều gì – Thôi chết, phải mau về khách sạn không thì sẽ bị bố mắng mất. Hẹn gặp anh sau nhé người hùng!

Cậu bé đặt một nụ hôn lên má Jun Hyung rồi chạy vụt đi. Khi bóng dáng ấy chỉ còn là một cái chấm nhỏ, cậu mới nghe miệng mình cất lên tiếng tạm biệt khe khẽ. Đến cái tên thôi cũng chưa kịp hỏi. Có ai biết rằng Jun Hyung đã sớm bị nét ngây thơ ở con người kia hạ gục. Cậu thấy tim mình đập rộn rã…

***

…Trớ trêu thay, trái với hy vọng của cậu, tuy ngày nào cậu cũng ra biển nhưng không hề nhìn thấy cậu bé ấy, cho tới khi kỳ nghỉ hè kết thúc…

…nhưng ý muốn khao khát được gặp lại người bạn đặc biệt này chưa bao giờ ngấm tắt trong cậu…

***

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…]

_Ya~ chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Ki Kwang chán nản gục đầu xuống bàn. Đã gần đến giờ học rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng tên tiểu tử Yo Seob đâu, điện thoại thì suốt từ tối qua vẫn không gọi được. Hôm nay có bài kiểm tra khảo sát toàn trường kia mà, không thể có chuyện vắng mặt đột xuất như thế này được. Nghĩ đến đó, Ki Kwang vội chạy vụt ra sân trường, lo lắng đứng ngóng bạn. Nhưng cậu lại vô tình đụng phải một người mà tạm thời cậu không- muốn- gặp một tẹo nào.

_Dong…Dong Woon?

Kẻ cao kều với khuôn mặt đang rất lơ đãng cũng bất chợt giật mình. Hai ánh mắt không hẹn mà gặp cùng hướng thẳng vào nhau. Ki Kwang cảm thấy rõ má mình tự nhiên nóng bừng. Không khí nhất thời trở nên bối rối…

Ah~ otoke?...

_E hèm… - Dong Woon hắng giọng - ừm, sắp vào giờ học rồi còn đứng ngoài này làm gì?

_À..à thì… - Đầu óc Ki Kwang đang chu du trên chin tầng mây kịp thời được câu nói kia kéo xuống hiện tại – Đúng rồi, cậu có liên lạc được với Yo Seob không? Hôm nay có bài kiểm tra mà bây giờ vẫn chưa thấy nó đến trường, cũng không cách nào liên lạc được. Aish~, thiệt bực mình quá…

_Ủa vậy sao? – Dong Woon cũng tỏ vẻ khó hiểu – Chiều qua tớ vẫn nói chuyện với nó trên mạng, thấy bảo còn đang ngồi ôn tập hăng hái lắm mà. Không biết…ơ, chuyện quái gì thế kia?

Trước bốn con mắt mở to đến mức sắp rớt ra ngoài cũng như hàng trăm cặp mắt hiếu kỳ của học sinh trung học CUBE, tài tử đào hoa bậc nhất Yoon Doo Jun với phong thái rực rỡ tỏa sáng như mọi khi đang chậm rãi bước vào cổng trường, bên cạnh là một cô gái trong bộ váy đồng phục nhưng không hề làm giảm đi nét xinh đẹp và sự duyên dáng. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu họ không cười nói thân mật với nhau, Doo Jun nhẹ nhàng khoác vai cô gái, thậm chí còn hôn lên má cô ta nữa, còn cô gái tốt số kia thì đang bẽn lẽn cười hạnh phúc. Ki Kwang trong một giây kịp xâu chuỗi câu chuyện, đã mất kiểm soát lao bổ về phía hai con người vô cùng chướng mắt kia.

_Này Yoon Doo Jun!!!! – Cậu hét lên – Chuyện này là thế nào? Anh đã làm gì Yo Seob của chúng tôi hả?

Doo Jun quay ra, cô gái đứng đó cũng nhìn cậu đầy ngạc nhiên. Lửa nóng trong đầu cậu bỗng bừng lên dữ dội khi nghe lời mỉa mai của Doo Jun:

_Àh, thằng nhóc con, bạn của món- đồ-chơi-đã-bỏ của anh đó em yêu. Bây giờ tỏ vẻ nghĩa hiệp để bảo vệ nhau đây mà…

Cô gái sau khi hiểu ra vấn đề, lập thức trút bỏ bộ mặt ngây thơ bằng một nụ cười đểu giả đầy khinh miệt. Ki Kwang nắm chặt tay lại, gằn giọng:

_Tôi hỏi anh, anh đã-làm-gì Yang Yo Seob hả?

_Ha, tôi chán nên đá cậu ta rồi. Việc đó cũng cần xin phép cậu sao? Vả lại, – Doo Jun cười nhẹ, ánh mắt lộ vẻ khoái trá – nhắn với bạn cậu hãy bỏ cái vẻ ngây thơ đáng yêu đi, không hay ho gì chuyện đó đâu. Tôi cứ nghĩ cũng sẽ kéo dài được đôi ba tháng, nhưng cũng chỉ vì thế mà hết chịu nổi…

_Ya~ thằng chó này! Tao phải tẩn cho mày một trận…

Ki Kwang bực tức định xông vào động chân động tay với tên đểu giả kia. Dong Woon đứng sau thấy thế vội lao đến ôm chặt cánh tay đang vung lên của cậu:

_Bình tĩnh, bây giờ mà manh động thì chỉ có lên phòng giám hiệu thôi. Bỏ đi, không đáng đôi co với hạng người như thế. Phải cố liên lạc với Seobbie đã…

Doo Jun và đứa con gái khinh bỉ nhìn Ki Kwang và Dong Woon, lại tiếp tục cười đùa đi về lớp, không thèm để ý thái độ đầy căm phẫn kia. Ki Kwang hét lên:

_Loại như cậu sau này sẽ phải chịu nhục nhã đến chết, nghe rõ chưa YOON DOO JUN!!!!

Người đang nóng bừng vì giận, cậu bỗng thấy cánh tay hơi vướng víu. Ki Kwang vội nhìn xuống, thấy Dong Woon vẫn đang ôm chặt lấy tay mình, đôi mắt ánh lên đầy thất vọng, khuông mặt cũng thẫn thờ vì quá sốc. Cậu lắp bắp:

_Này này…Dong Woon àh…tay…tay…

Dong Woon quay ra đang tính quát cho Ki Kwang một trận vì tật nhiều lời, bỗng nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này, vội buông mạnh cánh tay ấy ra, chạy một mạch thật nhanh về lớp, bỏ lại một con người vẫn đứng như trời trồng giữa sân, mặt đỏ hệt như quả gấc chín.

_Yong Jun Hyung?

Lớp học im lặng không có tiếng trả lời.

_Yong Jun Hyung có mặt hay không?

Vẫn là sự im lặng.

_Nghỉ học không phép – Giáo viên thở dài, phê vài chữ vào sổ - Hôm nay có bài kiểm tra toàn trường, không đi coi như nhận điểm kém.

“Một học sinh giỏi như Jun Hyung chẳng lẽ nghỉ học để trốn thi sao?”

“Không thể nào, hay có chuyện gì xảy ra với cậu ấy…?”

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, cho tới khi giáo viên đứng lên ổn định trật tự, tất cả mới quay về trạng thái ban đầu.

Duy chỉ có một người, vẫn đang miên man với dòng suy nghĩ đầy khó hiểu.

Sao lại có sự trùng hợp như vậy?

***

Yo Seob tỉnh giấc trong ánh nắng chói chang. Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu. Cậu thấy người nóng bừng và mệt rũ, đầu đau như búa bổ. Gượng mình ngồi dậy, toàn thân cậu nặng trịch, chỉ trực như sắp đổ gục xuống. Trên trán cậu bỗng rơi xuống một chiếc khăn ướt vẫn còn hơi lạnh. Quay ra để nó lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cậu bỗng thấy một âu cháo nóng, một cốc sữa kèm theo mẩu giấy nhớ:

“Anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi. Khi nào dậy thì cố gắng ăn một chút đi nhé, đừng nhịn đấy. Hôm nay anh nghĩ em không nên đến trường đâu, mệt thì nghỉ ở nhà đi cho khỏe. Jun Hyung”

Ánh nhìn của cậu trở nên buồn bã. Anh đã đi rồi sao…Cậu ước có một bờ vai dành riêng cho cậu ngay lúc này. Những hình ảnh tàn nhẫn ngày hôm qua lập tức ùa về không báo trước, tiếp tục cứa nát trái tim nhỏ bé đang thổn thức của cậu. Cậu rung mình khi nghĩ lại khuôn mặt của Doo Jun khi ấy. Lạnh lùng đầy khinh miệt, khác hoàn toàn với con người ấm áp mà cậu vẫn biết và vẫn luôn tin tưởng.

Cảm giác bị lừa dối vì người mình thương yêu là đây sao?

Cảm giác bị coi như một món đồ chơi rẻ tiền, không thích nữa sẽ bị vứt xó.

Mặt cậu ướt. Nước mắt, lại là nước mắt sao…

Tại sao cậu phải khóc vì một kẻ không đáng?

Tại sao lại dám đối xử như vậy với cậu, chẳng phải đùa giỡn tình cảm của người khác là rất tàn nhẫn sao?

Đầu cậu đầy ắp những câu hỏi không lời giải đáp. Cậu hận, thù hận trỗi dậy trong nỗi đau đớn tận cùng. Vùng khỏi tấm chăn dày, cậu lao đến bên bàn học, tay run run cầm lấy khung ảnh bằng gỗ. Dòng chữ cậu đã nắn nót viết: “Seobbie và Doo Jun mafia”. Khoảnh khắc hạnh phúc trong những lần cùng anh đi chơi này còn đâu…Sẽ không được nắm tay anh, sẽ không được anh ôm vào lòng, sẽ không được hôn anh nữa…Tất cả đã tan thành bong bóng chỉ vì sự dối trá đáng khinh kia. Yo Seob lấy hết sức ném mạnh vật đó xuống đất.

Một tiếng vỡ chát chúa vang lên, mảnh kính bắn tung tóe khắp sàn…Cũng như trái tim cậu đang vỡ vụn…

“Đồ tàn nhẫn…”

“Đồ ác độc…”

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro