Chap 8.

Trường trung học phổ thông Cube.  

Yo Seob mệt mỏi bước vào cổng trường. Mặt cậu tái xanh, đôi mắt vẫn còn sưng húp vì một đêm dài khóc. Vừa đặt chân qua cổng, cậu thấy có rất nhiều người đang theo dõi mình, ánh mắt người nào người nấy đều rất lạ.  

Ki Kwang thấy bóng cậu bạn thân từ xa, liền nắm tay Dong Woon đang đứng cạnh đó mà lao tới, sốt sắng hỏi han:

_Yo Seob! Sao cậu nghỉ học mà không báo với bọn tớ? Trời đất, sao mặt mũi tím tái thế này? Mắt thì đen xì xì như than…Nói đi, cậu làm sao thế hả?  

Yo Seob mệt mỏi gạt tay cậu bạn ra, hờ hững nói:  

_Bỏ tớ ra nào. Đêm qua tớ mất ngủ.  

_Mất ngủ cái quái gì? Vì thằng khốn nạn Doo Jun mà cậu ra nông nỗi này hay sao hả? – Dong Woon bất bình gào lên. Cậu thật sự không hiểu nổi người bạn thân này, yêu đến độ mù quáng rồi hay sao? Sau những gì hắn ta đã làm, cậu ấy vẫn có thể chịu đựng được à?  

_Các cậu biết rồi? – Yo Seob ngạc nhiên.  

Ki Kwang ngập ngừng:  

_Ừ! Hôm qua…hắn công khai thân mật với một con bé, không nhầm thì là Jil Hye học dưới mình một khóa…Tớ còn suýt đánh nhau với hắn, may có Dong Woon can kịp…  

Hóa ra, con người có thể trở mặt nhanh đến như thế. Hôm qua cười đùa, ôm ấp, yêu thương, chớp mắt sang ngày mới đã có thể hóa thành người dưng nước lã.  

Yo Seob cười khổ.  

_Thôi nào! Không nhắc chuyện này nữa, vào lớp thôi!  

Thấy Yo Seob lảng đi, Ki Kwang biết cậu không muốn đề cập tới vấn đề này nữa. Cậu bèn đưa Yo Seob vào lớp.

Vừa đi, Yo Seob vừa cảm nhận được có những cái nhìn không mấy thân thiện cứ hướng về phía cậu. Thỉnh thoảng, lại có tiếng xì xào vang lên ở xung quanh:  

_Tưởng thế nào, cũng chỉ là cái loại đào mỏ, yêu vì tiền!  

_May mà Doo Jun nhận ra sớm mà đá quách đi cho xong, không thì mang vạ!  

_Trông mặt hiền lành thế mà cũng gớm thật, điểm chác chắc cũng mua rồi! Có bao giờ thấy học hành ôn bài gì đâu!  

_Khéo làm cả trai bao cũng nên…

Ki Kwang nghe thấy những lời đàm tiếu, lập tức nổi khùng lên, nắm lấy cổ áo một cậu học sinh đứng ngay gần đó:

_Thằng khốn này! Mày đang nói linh tinh cái gì đó?

Cậu học sinh kia không phải hạng vừa, giật mạnh tay Ki Kwang xuống, nét mặt đầy vẻ khinh thường:

_Hãy hỏi cậu bạn thân của anh đi! Đúng là cái loại trai bao khốn kiếp, tính lừa cả nhà anh Doo Jun à? 

_Mày nói lại lần nữa xem! – Ki Kwang nghiến răng, cơn tức giận lên tới đỉnh điểm.

_Nói gì à? May mà lần này có chị Jil Hye biết rõ âm mưu của tên khốn nhà các người. Có mắt thì tự ra bảng tin nhà trường mà xem! Nếu muốn người khác không biết, phải chi đừng làm! – Cậu học sinh quát lên, mắt nhìn chằm chằm vào Yo Seob, chửi mắng Yo Seob thậm tệ.

Yo Seob thẫn thờ đi ra bảng tin, lúc này đang chật kín người xem. Họ chỉ trỏ vào tờ giấy trên đó, những lời bàn tán, xì xào vang lên không ngớt.

YANG YOSEOB và YOON DOOJOON ĐÃ CHIA TAY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Yo Seob đã lợi dụng tình cảm thật lòng của Doo Jun vì mục tiêu: đó là gia sản nhà họ Yoon. Việc anh là người thừa kế của tập đoàn Soom hùng mạnh trở thành miếng mồi béo bở của Yo Seob cho một tương lai giàu sang sung sướng sau này. Jil Hye – hoa khôi khóa dưới đã phát hiện ra âm mưu của Yo Seob kịp thời, đã cứu Doo Jun một bàn thua trông thấy. Yo Seob là một kẻ đào mỏ!

Chuyện gì đang xảy ra?

Yo Seob cười cay đắng. Mọi chuyện đổi trắng thay đen nhanh như vậy sao? Có quyền lực là có tất cả sao? Từ sự thật nghiệt ngã cái đêm cậu nhìn thấy anh tình tứ với Jil Hye trên giường tại phòng riêng của anh, mà cuối cùng lại thành cậu là kẻ phản bội, yêu anh vì tiền ư? Thật không thể ngờ được anh và cô ta lại nghĩ ra được một kế hoạch hạ nhục cậu hoàn hảo như thế này.

_Các người nói đủ chưa? – Yo Seob lạnh lùng lên tiếng – Các người biết được những gì? Các người tưởng các người giỏi lắm sao? Vài phút nhìn vào một tờ giấy thông báo cũng cho các người tư cách để phán xét kẻ khác à? Ngày mai, ngày kia, cả tháng sau đó, tôi cũng sẽ dán lên cái bảng tin chết tiệt này những tin thông báo với nội dung khác, các người cũng tin sao? Thật ấu trĩ!

Yo Seob quay người lại, nhìn cậu học sinh ban nãy, nhếch mép cười:

_Còn cậu! Tôi là trai bao? Cậu đã nhìn thấy tôi vào khách sạn với khách bao giờ chưa? Họ có thể trả tôi bao tiền một đêm? Có bằng số tiền ba tôi kiếm được trong vài giờ đồng hồ không? Trong mắt các người, tôi là một thằng nghèo nàn mạt hạng chỉ có thể nhặt những đồng xu bố thí bẩn thỉu ấy hay sao?

Đám đông im lặng, không ai nói một tiếng nào. Chưa bao giờ Yo Seob lại tỏ thái độ căng thẳng đến mức đấy. Tình yêu tan vỡ, lòng tự trọng bị tổn thương, tất cả mọi chuyện đột ngột xảy ra chỉ trong hai ngày, trái tim nhỏ bé của con người cũng tất yếu sẽ không thể chịu đựng được.

Yo Seob để mặc hàng trăm người đang đứng ở đại sảnh, kéo Ki Kwang và Dong Woon đi về lớp học.

Trái tim cậu nặng nề hơn bao giờ hết.

Từ khi yêu anh, cậu không nghĩ kết cục sẽ bi thảm như thế này.

Rốt cuộc cậu đã làm gì sai sao? Yêu hết mình là có tội à? Tại sao lại coi cậu như một món đồ chơi? Chơi xong rồi bỏ, cứ cho là vậy đi, nhưng đối với một thứ đã gắn bó lâu ngày cũng phải có tình nghĩa chứ, đúng không? Tại sao bây giờ lại hạ nhục cậu như thế…Những lời yêu thương, những cử chỉ quan tâm săn sóc là một màn kịch khéo léo đến đáng sợ. Không một kẽ hở, không một sai lầm, cậu bị lừa vào trò chơi mà anh bày ra, không nhận ra, mà cũng không thể dứt ra. 

Doo Jun, anh quả là tàn nhẫn. Ván này, anh thắng lớn rồi. Tôi thua thảm hại.

Khi đi ngang qua lớp của Jil Hye, cậu cảm nhận được có thứ gì đó vừa vụt qua trước mắt. Đến khi kịp định thần lại, nhìn xuống đất, cậu nhận ra đó là một chiếc bút bi. Lẽ dĩ nhiên, chiếc bút bi không thể tự bay, càng không thể vô tình bị ném, mà là một hành động có chủ đích.

Cậu nhìn vào lớp học. Tất cả học sinh, đứng phía trước là Jil Hye, đang cầm trên tay bút, sách, thước, ánh mắt khinh miệt, dường như chuẩn bị ném hết về phía trước.

Vài phút sau, là một cơn mưa ném đồ đạc. Những ngòi bút sắc rơi về phía cậu, có những cái trúng gây nên những vệt xước dài, mạnh hơn là rỉ máu. Sách giáo khoa, tập viết khiến cậu ê ẩm toàn thân, có chiếc còn trúng một bên má của cậu. Có những vết tím bầm.

Yo Seob đứng yên trong hoàn cảnh đấy. Cậu gần như sững người, chôn chân tại chỗ.

_Bọn khốn này! Hôm nay tao phải giết hết lũ chúng bay!

Ki Kwang gầm lên. Cậu thật sự không thể nhịn thêm một phút nào nữa. Yo Seob là người bạn thân nhất của cậu. Hơn ai hết, cậu hiểu người bạn thân của mình không bao giờ làm ra những chuyện đốn mạt đến như vậy. Ki Kwang như bị đẩy vào mức đường cùng, lao vào đánh nhau như một con mãnh thú bị thương tìm cách chống trả, hết đấm, rồi đá, lại né. Cậu lao vào trận đánh như chưa từng biết đánh nhau là gì. Chỉ một suy nghĩ tồn tại thôi: “Phải bảo vệ Yo Seob. Chắc chắn phải bảo vệ cậu ấy.”

Một chiếc kéo sượt ngang qua mí mắt của Ki Kwang, chỉ chệch thêm 5 milimét nữa là hoàn toàn có thể gây mù. Máu bắt đầu chảy ra giàn giụa trên gương mặt của cậu, ý thức đã bắt đầu mất dần đi, máu càng ngày càng nhiều, thấm đẫm cả chiếc áo đồng phục màu trắng.

Nhìn cậu bạn thân dần gục xuống giữa đám đông, Yo Seob bàng hoàng. Cậu gần như mất hết lý trý, xô đẩy đám đông xung quanh, lao vào chỗ của Ki Kwang, gương mặt tái xanh, đầy vẻ mệt mỏi.

_Chết tiệt! Lũ khốn! Ki Kwang! Cậu làm sao rồi, tỉnh lại nào Ki Kwang!!! Ki Kwang!!!!

Đám đông thấy tình cảnh vượt ngoài vòng kiểm soát, liền tản ra, người nào người nấy lại về vị trí ngồi như chưa thấy chuyện gì.

Sự thờ ơ và lạnh lùng. Sự khinh miệt đến mức đáng sợ. Cuối cùng Yo Seob đã cảm nhận được tột cùng những cảm giác đó.

Nhìn người bạn thân sẵn sàng lao vào đánh nhau để giành lại lòng tự trọng cho cậu, sẵn sàng bị thương để bảo vệ cậu, Yo Seob thấy tim như quặn thắt. Máu gần như đông cứng khi tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra. Thế giới này là như vậy sao?

 ============

Nhà Ki Kwang.

Reng!!!~

_Ai đó? – giọng đầy uể oải, Ki Kwang bước ra mở cửa. Là Dong Woon, trên tay mang một hộp thuốc cứu thương.

_Tớ đây! – Dong Woon cười, lắc lắc chiếc băng urgo hình con heo màu hồng – Tớ làm bác sĩ miễn phí tại gia đấy nhé!~

_Aaaaaa! Cậu nhẹ tay thôi! Thế này hỏng mắt con nhà người ta rồi còn gì!~ - Ki Kwang hét lên đầy đau thương, mắt mũi nhăn lại như khỉ ăn phải ớt chỉ thiên, miệng không ngừng kêu la.

_Aiss..đồ nhát cáy! Sáng nay anh hùng lao vào xả thân giữa một đám người tiền sử máu lạnh mà có kêu ca thế này đâu? – Dong Woon bật cười.

Ki Kwang phụng phịu đáp trả:

_Vì Yo Seob, vì tình bạn lâu năm, tớ làm thế là chuyện bình thường mà!

_Yo Seob là một kẻ ngốc. Tớ đã biết từ đầu sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Vẫn biết quá khứ không phải là tất cả, nhưng nó cũng phản ánh một phần của hiện tại mà. Thằng nhóc ấy chỉ biết cắm đầu vào mấy cái phương trình và vào cái tình yêu giả dối của tên sở khanh ấy thôi. – Dong Woon vừa nói vừa cất lọ thuốc vào hộp cứu thương.

_Chỉ trách Doo Jun quá tài. Hắn ta tạo ra một vỏ bọc quá hoàn hảo. Yo Seob bị lừa cũng phải thôi, chúng ta là người ngoài cuộc còn bị hắn dắt mũi dễ dàng như vậy còn gì? – Chỉnh chỉnh lại chiếc urgo gần mắt, Ki Kwang nói.

Dong Woon lắc đầu:

_Tên đó đáng ra phải bị băm nát ra. Kẻ chơi đùa với tình yêu là kẻ đáng bị bỏ bom nhất thế giới này! Tình yêu là một thứ thiêng liêng, không phải một món đồ chơi để đưa đẩy qua lại, thích thì xài, chán thì quẳng đi. Cạn tình cạn nghĩa! Khốn nạn! Sẽ bị vùi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!!!!

_Khiếp! Tớ không ngờ Woonie của tớ lại tàn nhẫn như thế đấy! Mà cái triết lý tình yêu, cậu học đâu ra đấy? Cũng am hiểu phết nhỉ! – Ki Kwang cười khúc khích, nháy mắt với người đang ngồi trước mặt, gương mặt đã bắt đầu đỏ ửng như quả cà chua.

_Thôi đi, đừng có lắm lời! May là bọn não ngắn kia phi chệch, không thì thành cướp biển vùng Caribê rồi có biết không? Gớm, tớ nghi cậu yêu Yo Seob lắm…hi sinh đến thế này cơ mà… - Dong Woon vừa nói vừa cười nhẹ.

_Cậu biết tớ yêu ai mà… - Ki Kwang bỗng đổi giọng, nói nghiêm túc.

Dong Woon ngẩn người. Tay phải cậu vẫn đang để trên hộp cứu thương, tay trái cậu đặt trên đùi, đang run lên nhè nhẹ. Cậu đang ngồi trên ghế, thấp hơn Ki Kwang vì cậu ta ngồi trên giường, mắt đang nhìn chăm chú.

Cậu thấy Ki Kwang cúi đầu thấp xuống. Dần dần, khoảng cách giữa hai gương mặt được thu hẹp lại.

Dong Woon nhắm mắt. Chờ đợi một điều gì đó. Khi hơi thở của Ki Kwang đã ở ngay gần miệng cậu, cậu càng run hơn.

_A! Tớ…phải về đây…chuyện của Yo Seob còn chưa giải quyết xong..hì hì! – Dong Woon bất chợt mở bừng mắt, luống cuống bật dậy. Cậu chạy nhanh ra khỏi phòng Ki Kwang, khiến cho người bị bỏ lại không kịp phản ứng gì.

Đến khi bóng cậu khuất hẳn, Ki Kwang mới lấy lại đầu óc.

_Aisssss! Vẫn không được! – Ki Kwang ném phịch người xuống nệm, mặt hơi nhăn lại vì vết thương trên mắt bị động, lòng tràn đầy tiếc nuối. Tiếc thật ấy chứ, khung cảnh đang lãng mạn như thế…chỉ một tích tắc nữa thôi là có một nụ hôn tuyệt vời rồi.

“Ting ting.” Tiếng chuông tin nhắn vang lên.

“Hì hì. Cậu nhớ chăm sóc sức khỏe cẩn thận nhé. Tớ…thật sự lo cho cậu lắm đó.
P/s: Coi như tớ chưa biết gì nhé! Cậu vẫn chưa nói ra mà, keke~
P/s 2: ngủ ngon nhé, Kwanggie CỦA TỚ ~”

Ki Kwang bất chợt mỉm cười.

Woonie à. Ngủ ngon~

*****

Tan học.

Yo Seob đi về cùng Ki Kwang và Dong Woon, vẫn như mọi khi.

Đồng nghĩa với việc, cậu vẫn hứng chịu những ánh mắt đầy khinh thường mà hàng trăm nghìn người trong trường ném về phía cậu.

Vừa ra đến cổng trường, cậu thấy bóng xe ô tô của Doo Jun đang đỗ ở đó. Trước thành xe, tay anh đặt hờ lên eo của Jil Hye, hướng ánh mắt vào trong trường tìm kiếm một thứ gì đó.

Yo Seob liền bước nhanh hơn, kéo hai người bạn thân lướt qua trước tầm mắt của anh. Cậu không muốn nhìn thấy anh một phút nào cả.

_Sao lại phớt lờ anh đi thế? – Doo Jun cười khẩy, lớn tiếng gọi cậu lại.

Khựng lại một lúc, lấy lại vẻ mặt hết sức bình thường, cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

_Tôi không muốn can hệ gì đến loại người như anh.

_Ồ, mạnh mồm quá nhỉ? Lúc trước ôm hôn thắm thiết có bao giờ thái độ như vậy đâu người yêu cũ? – Doo Jun nhếch mép khinh miệt – Bỏ cái mặt nạ đó xuống đi, em đau khổ vì chia tay tôi, đúng không? Rất tiếc, tôi không thể yêu kẻ đào mỏ gia đình tôi được.

Đào mỏ? 

Mặt nạ ư?

Đau khổ ư? 

Doo Jun à, tôi sẽ không bao giờ yếu đuối trước mặt anh. Không bao giờ.

Nắm chặt bàn tay lại, Yo Seob cứng rắn đáp trả:

_Tại sao? Anh nghĩ nhà anh giàu đến mức tôi phải đào mỏ à? Có cần tôi đưa cho anh một xấp tiền để chứng minh là tôi không hề ít tiền hơn anh không?

Cứng họng, Doo Jun thôi không nhắc tới chuyện đó, kéo sát Jil Hye vào lòng:

_Cứ cho là không đào mỏ đi, nhưng chẳng phải đau khổ vì chia tay với tôi sao?

Yo Seob nhếch mép:

_Anh là cái gì mà tôi phải đau khổ? Chia tay anh, tôi có cả tá người theo đuổi cơ mà? Nói cho anh biết, anh có Jil Hye, thì tôi cũng có người yêu mới của tôi.

Doo Jun cười lớn. Anh rời khỏi Jil Hye, lại gần cậu hơn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen kia, không khó để nhận ra có những dao động khẽ khàng.

_Vậy sao? Nói cho tôi nghe, người yêu của em là ai?

Yo Seob bắt đầu lúng túng. Vừa nãy, cậu chỉ buột miệng nói ra như vậy để chọc tức anh ta thôi, không ngờ Doo Jun lại cáo già đến thế, buộc cậu phải nói ra người ấy trước mặt rất nhiều người như thế này.

Không lẽ lại thừa nhận? Không, cậu để anh ta làm tổn thương rất nhiều lần, nhất quyết không để anh ta hạ nhục cậu thêm một lần nào nữa.

Ngập ngừng nhìn vào mắt Doo Jun, cậu nói:

_Người đó…người đó là…

_Tôi là người yêu của cậu ấy! – Bỗng có một giọng nói trầm vang lên. Tất cả mọi người ngạc nhiên quay về phía ấy.

Bóng người mặc áo sơ mi đồng phục và chiếc gilê màu xám bước lại gần Yo Seob. Khi người đó tiến lại gần hơn, đứng cạnh Yo Seob giữa đám đông, mọi người mới nhận ra đó là ai.

.

.

Là Jun Hyung.  

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro