Chap 9.

Yo Seob cũng phải giật mình vì sự xuất hiện đầy bất ngờ này của anh. Cả Ki Kwang và Dong Woon nữa. Trước hàng chục con mắt hiếu kỳ đang đổ dồn vào hai người, Jun Hyung nhẹ nhàng khoác vai cậu, hướng cái nhìn điềm tĩnh về phía Doo Jun, chậm rãi nói:   _Vì thế, tôi nghĩ chẳng có lý do gì để cậu tiếp tục căn vặn Yo Seob nữa Doo Jun ạ. Cứ tiếp tục vui vẻ, chúng tôi về trước.    Không khó để nhận ra một sự sửng sốt đến tột độ trong đôi mắt đang trợn trừng kia của Doo Jun. 

_Mình đi thôi em!

Anh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cậu, quay người rẽ đường vượt khỏi đám đông. Tới khi hai bóng dáng ấy đã mất hút rồi, Doo Jun vẫn đang ghì chặt nắm đấm, bàn tay bây giờ đã hằn đỏ.

Thằng đó đang làm trò quái gì vậy?

***

Con đường về nhà hôm nay đối với Yo Seob dường như dài thêm cả chục cây số. Cũng đúng thôi, bên cạnh cậu bây giờ không phải Ki Kwang hay Dong Woon mà là Jun Hyung. Sau chuyện xảy ra lúc nãy, hai đứa đã tế nhị kéo nhau về trước, và cũng bởi vì anh đã nói sẽ đưa cậu về. Yo Seob cúi gằm mặt, mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ. Anh xuất hiện quả là đúng lúc, nếu không có anh chắc chắn cậu đã phải chịu nhục nhã thê thảm. Nhưng cậu cũng không muốn anh phải vướng vào vụ việc vốn đã vô cùng rối rắm này.

_Em làm sao mà ủ rũ vậy?

Tiếng nói bất chợt đã kéo cậu về với thực tại. Yo Seob ngẩng lên, bắt gặp vẻ mặt đầy quan tâm của Jun Hyung, bỗng thấy hơi bối rối:

_Ơ… không có gì đâu ạ…Mà… - cậu ngập ngừng – thật sự cảm ơn anh vì màn cứu thua ban nãy nhé. Và cũng xin lỗi đã lôi anh vào chuyện riêng của em. Sau này anh không cần làm vậy đâu…!

_Ồ, nhưng anh thì không nghĩ như thế!

Jun Hyung dừng bước, xoay hẳn người lại đứng đối diện cậu. Yo Seob theo quán tính cũng dừng lại, đôi mắt nhìn anh lộ rõ vẻ khó hiểu:

_Ý…ý anh là sao?

_Nếu đã cố tình diễn – anh chậm rãi ghé sát vào khuôn mặt cậu, thì thầm – thì hãy diễn cho trót màn kịch này đi!

***

Doo Jun mệt mỏi lái xe về nhà. Lại một đêm ăn chơi rượu chè cùng hội bạn. Trong tình trạng đau đầu choáng váng, hắn uể oải bước vào bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực rồi nằm vật ra ghế sô fa trong phòng khách. Bộ quần áo trên người đã ám đầy mùi rượu bia và thuốc lá nhưng hắn cũng chẳng buồn để tâm. Jil Hye cũng vừa kịp ngồi xuống chiếc bàn gỗ đối diện. Ả ta cởi cái áo khoác lông diêm dúa, khéo léo đưa bàn tay ngọc ngà vuốt ve bờ ngực ấm của Doo Jun, õng ẹo nói:

_Anh à, bây giờ mới đến cuộc vui thực sự của chúng ta phải không?

Hắn khẽ nhíu mày, giọng thẳng đuột:

_Hôm nay không có hứng. Tự bắt xe về đi!

Jil Hye lòng thầm nghĩ chắc Doo Jun chỉ hơi mệt, vẫn ngoan cố ngả đầu lên người hắn, bàn tay lần mò cởi từng chiếc cúc áo, tiếp tục giở miệng lưỡi ngọt xớt:

_Bây giờ đã gần 12 giờ rồi, bộ còn loại xe nào hoạt động? Vả lại anh cũng đã hứa, thế nên em…không thể đợi thêm được nữa…

Cô ta bất chợt vươn tới, nhẹ nhàng kéo một nụ hôn từ cổ xuống bờ ngực trần trụi kia, cuồng nhiệt miết khuôn mặt vào hít hà mùi hương cơ thể hắn. Nhưng, đáp lại trạng thái đang mê man vì tình ấy, hắn bật dậy, thô bạo đẩy mạnh Jil Hye ra, mắt long lên giận dữ:

_Điếc à? Đã bảo là không có hứng!

Jil Hye bàng hoàng ngồi sụp xuống sàn, sợ hãi không thốt nổi câu nào. Vơ lấy cái áo vest, hắn đi thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Thả mình trong bồn tắm nước nóng, Doo Jun cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Và hắn đã uống rượu. Rất nhiều rượu. Phải, bởi vì hắn đang cực kỳ tâm trạng. Một thứ cảm xúc mà hắn vẫn cố gắng chối bỏ.

Khó chịu

Là khó chịu sao?...

Nhưng khó chịu về chuyện gì?

Yong Jun Hyung và Yang Yo Seob.

Cười khẩy, Doo Jun nhắm mắt lại, mặc cho dòng suy nghĩ thản nhiên trở về viễn cảnh hồi chiều. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh phong thái đầy tự tin của Jun Hyung và ánh nhìn bẽn lẽn của Yo Seob. Công tử tay chơi số một coi tình yêu là trò đùa bị chính bạn thân và người yêu cũ làm cho bẽ mặt trước bao nhiêu người. 

Thì ra là cảm giác bẽ mặt. Khó chịu vì bị bẽ mặt. Dù sao cũng không nên quan tâm tới những kẻ như vậy. Thật không đáng…

Doo Jun trượt người theo thành bồn, để nước ngập lên mặt, gần tới chóp mũi. Khi hơi nóng bắt đầu xâm nhập, giống như tia chớp, một dòng suy nghĩ bỗng chạy vụt qua.

Có đúng là cảm giác đó không?

Giật mình…

***

_Yoboseo?

_Anh sắp đến rồi, em chuẩn bị đi nhé.

_Vâng, em ra ngay bây giờ đây…

Tắt điện thoại, Yo Seob đeo ba lô lên người, kéo khóa áo khoác cao đến tận cổ. Hôm nay trời khá lạnh. Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lễ phép chào quản gia Kim rồi bước ra cổng. Một chiếc xe vừa kịp đỗ tới. Cậu thấy cảnh này quen quen, nhưng chiếc xe hơi này màu trắng chứ không phải màu đen, và người đang bước ra kia cũng không phải Yoon Doo Jun.

_Em ngủ ngon chứ? – Jun Hyung bước đến bên cậu, mỉm cười.

_À vâng… – cậu bối rối, mặt hơi cúi xuống

_Em lạnh sao? Mũi đỏ hết lên rồi này… - Jun Hyung lo lắng

_Không sao đâu ạ. Mà anh này… - Yo Seob lí nhí - anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Về việc tiếp tục màn kịch này cùng em ý....

_Chẳng có gì phải suy nghĩ cả. Em quên rằng chúng ta là bạn thân sao? Nếu em còn khách khí như vậy nữa anh sẽ buồn đấy!

Jun Hyung làm mặt giận nhìn Yo Seob. Cậu bật cười:

_Thôi được rồi. Em biết rồi mà. Đi mau kẻo muộn anh!

Trường trung học CUBE dạo gần đây nhận được một đống tin sốt dẻo. Sau khi chàng trai mơ ước Yoon Doo Jun chia tay với hoàng tử dễ thương Yang Yo Seob để hẹn hò với hoa khôi khóa dưới Jin Hye thì giờ đây một cặp đôi mới đã lập tức xuất hiện. Đâu đâu người ta cũng xì xào bàn tán khi liên tiếp mấy buổi sáng toàn thể học sinh được chứng kiến cảnh hotboy lạnh lùng Yong Jun Hyung đưa Yo Seob tới trường bằng xe hơi riêng. Mọi thứ, từ ánh mắt đến hành động đều hoàn hảo không chê vào đâu được.

“Họ thực sự đang yêu nhau sao?”

“Hôm trước hình như đã công khai rồi kia mà…”

“Xe đẹp thật. Nghe nói Jun Hyung cũng là thiếu gia của tập đoàn Mastermind danh tiếng. Không phải hạng vừa đâu…”

“Hơ…phải chăng thằng nhóc Yo Seob lại định giở trò đào mỏ sao?”

Lời ra tiếng vào dọc khắp trên những hành lang lớp học.

***

_Ah~ đói qua Kwangie ơi… - Yo Seob nhăn nhó quay xuống than vãn với Ki Kwang. Tên bạn nhìn cậu trề môi:

_Hừ, nhắc bao nhiêu lần cái tội không chịu ăn sáng mà có nghe đâu. Giờ thì ráng chịu đi nhé!

_Sao cậu ác quá vậy trời - Yo Seob bí xị - còn bánh trái gì không mau đưa…

_Yang Yo Seob, không gây mất trật tự! – Cô giáo ngẩng lên, nhẹ nhàng nhắc. Cậu đành ngồi im, khóc thầm trong lòng với cái bụng đói meo đang sôi ùng ục.

_Em thưa cô cho em gặp Yo Seob một lúc được không ạ?

Một tiếng nói bỗng vang lên ngoài cửa. Cả lớp đang chăm chú làm bài bỗng trở nên sôi nổi hẳn khi nhận ra đó không ai khác chính là Yong Jun Hyung. Cô giáo hơi nhíu mày, đưa ánh mắt về phía cậu còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra:

_Em có 5 phút!

Bẽn lẽn đứng dậy, cậu cúi đầu chào cô rồi bước đi. Vừa ra khỏi cửa, trông thấy Jun Hyung, cậu hơi gắt lên khe khẽ:

_Anh đang làm cái gì thế?

_Coi em kìa – Jun Hyung nhìn cậu lắc đầu – anh muốn làm việc tốt mà lại bị ăn mắng thế này sao?

Anh nhanh chóng dúi gói bánh kem đang cầm vào tay cậu. Kèm theo một hộp sữa. Yo Seob ngạc nhiên:

_Sao…sao anh biết em đang đói?

_Bởi vì – anh cười hiền – sáng nay bác Kim đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ nhưng em lại không ăn mà đi học luôn…

Anh hơi cúi người xuống, véo nhẹ chóp mũi ửng hồng của Yo Seob, nhẹ nhàng nói:

_Bây giờ trời rất lạnh nên dễ đói, em phải chú ý ăn uống đầy đủ để giữ gìn sức khỏe. Nếu không nghe lời anh sẽ không nói chuyện với đâu. Thôi anh về trước đây, nhớ ăn đi nhé!

Yo Seob bần thần đứng đó, nhìn bóng dáng anh nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút trên hành lang vắng vẻ. Cậu quay người bước vào lớp, bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của mấy chục con người đều đổ dồn vào thứ cậu đang cầm trên tay. Nhanh chóng về chỗ ngồi, bây giờ cậu mới cảm thấy bớt căng thẳng. Ki Kwang từ bàn dưới vươn người lên, nở nụ cười tươi đầy ẩn ý:

_Ái chà, tôi phát ghen với cậu đấy Yo Seob ạ…Mới than đói đấy thôi là đã có người rước đồ ăn tới liền.

_Hừ, ghen cái gì mà ghen, xấu hổ chết đi được…

Cậu nhăn mặt, nhéo tai Ki Kwang một phát đau điếng.

***

Yo Seob liếc nhìn đồng hồ. 11h52’. Bài tập hôm nay quả là khủng khiếp, cậu phải chuẩn bị bài soạn dài ơi là dài cho môn địa lý ngày mai, nhưng may mắn cũng đã hoàn thành. Tự thưởng cho mình một cốc ca cao nóng trước khi đi ngủ, hương thơm béo ngậy ấy làm cậu cảm thấy thật dễ chịu. Vị ngọt dần làn tỏa nơi đầu lưỡi, cậu bỗng nhớ lại khuôn mặt đầy ấm áp của anh hôm nay. Dù sao cũng chỉ là đóng kịch, cần gì anh phải chu đáo đến thế. Tuy bạn thân cũng có thể làm những điều đó nhưng cậu vẫn cảm thấy ngại ngại làm sao. Với tay lấy cái điện thoại, cậu hý hoáy bấm.

“Giờ này không biết anh đã ngủ chưa. Cảm ơn anh về chuyện ban sáng nhé, quả thực lúc đó em đói đến rã cả ruột keke~. Chúc anh Jun Hyung ngủ ngon ”

Nhấm nháp nốt cốc ca cao, Yo Seob hơi giật mình vì tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên chỉ sau đó chưa đến hai phút.

“Anh đang đọc sách keke~. Cũng sắp đi ngủ rồi đây. Nhớ đắp chăn ấm, về đêm trời càng lạnh mà. Chúc ngủ ngon nhé, hẹn gặp em vào sáng mai! ”

Yo Seob bất chợt mỉm cười. Cậu không hiểu tại sao anh lại quan tâm tới cậu nhiều như vậy nhưng cậu thực sự thấy rất vui và biết ơn. Anh luôn ở bên cậu những lúc khó khăn nhất, đem lại cho cậu cảm giác bình yên. Thứ cảm giác mà ngay ở Yoon Doo Jun trước đây cũng chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

***

Hầu hết cả lớp đã ổn định chỗ ngồi vì sắp tới giờ học, nhưng những tiếng xì xào vẫn vang lên không ngớt. “Xem ra là thật rồi, có người nhìn thấy còn đưa đồ ăn sáng cho nhau kia mà…” “Thật á, tình tứ vậy sao?” Dĩ nhiên nhân vật chính của hàng mớ câu chuyện kia dù biết rõ họ đang nói đến mình nhưng không mảy may quan tâm. Jun Hyung lãnh đạm ngồi nghe nhạc, miệng lẩm nhẩm đọc lại bài. Vẻ lạnh lùng vẫn phảng phất trên gương mặt thanh tú của anh. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại để trên bàn chợt rung nhẹ. Có tin nhắn.

“Giờ nghỉ gặp tôi ở sân sau.”

Jun Hyung lập tức quay xuống phía dưới lớp. Một ánh mắt đang chăm chú nhìn anh, nhưng khi bắt gặp anh lại vội nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt chứa đựng điều gì đó như là tức giận.

“Ok.”

Khu vực sân sau của trường trung học CUBE thực ra là một khu vườn nhỏ. Nhà trường thuê người thiết kế kiến trúc và cho trồng rất nhiều loại hoa rực rỡ bắt mắt, cỏ mọc xanh rì được tỉa xén hết sức cẩn thận. Những hàng cây anh đào đứng ngay ngắn tạo thành lối đi rợp bóng mát, hương thơm dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Có thể nói đó là niềm tự hào của học sinh nơi đây. Jun Hyung chậm rãi bước đến, hai tay đút túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm. Doo Jun đã đứng đó đợi sẵn, chỉ khẽ liếc nhìn khi thấy có người đi tới.

_Có chuyện gì mà phải ra tận đây vậy? Trong lớp không nói được sao?

_Cậu tính chọc tức tôi sao Jun Hyung?

Doo Jun buông một câu hỏi chứa đầy hằn học. Jun Hyung trong đầu thầm đoán ra nhưng vẫn cố tình vặn lại:

_Tôi không hiểu cậu đang nói gì…

_Đừng giả bộ! – Doo Jun hét lên, xông tới nắm lấy cổ áo Jun Hyung – Cậu và Yang Yo Seob đã thông đồng làm bẽ mặt tôi trước bao nhiêu người. Bạn bè gì mà thế hả??? Tôi không khiến cậu bênh vực tôi nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới cậu. Yo Seob là người yêu của TÔI chứ không phải CẬU, hiểu chứ?

Jun Hyung nhếch mép cười khẩy, gặt mạnh tay Doo Jun ra:

_Cậu chẳng có tư cách gì mà nói thế với tôi. Trước đây tôi đã cảnh cáo như thế nào mà cậu không thèm nghe, lúc này lại còn vênh váo quay ra trách tôi sao? Nếu cậu chịu ngừng lại trước khi mọi việc chưa đi quá xa thì tôi cũng chẳng thèm nhúng tay vào. Còn bây giờ, nếu cậu tiếc cái vị trí mà cậu từng nhẫn tâm vứt bỏ ấy, thì xin lỗi, bởi vì nó đã là của TÔI!

Trước đôi mắt mở trừng vì tức giận của Doo Jun, Jun Hyung thản nhiên quay người bỏ đi. Bỗng nhiên có một lực kéo khiến vai anh bị giật mạnh lại. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã thấy mình choáng váng ngã lăn xuống đất, một dòng máu tươi từ từ chảy ra nơi khóe miệng.

***

Yo Seob và Dong Woon đang ngồi nói chuyện, ăn uống vui vẻ trong lớp. Thầy giám thị vừa thông báo hôm nay giáo viên bộ môn văn có việc đột xuất của nhà trường, vì thế hai tiết tới cả lớp ngồi tự quản. Nhưng hành lang trong giờ nghỉ bỗng rầm rập tiếng người chạy đôn chạy đáo đã thu hút sự chú ý của hai đứa mỏ khoét:

_Gì vậy? Cướp trường à? Hay là…cháy nhà? Aaaaaaaaaaaaaaaaa….

_Ơ cái thằng này – Dong Woon cốc đầu tên bạn – be bé cái mồm xem nào. Không hiểu có chuyện gì…Mà tên Ki Kwang loi choi đâu rồi nhỉ?

Mồm thiêng như mồm thánh, vừa nhắc đã thấy Ki Kwang chạy xồng xộc vào lớp, thở không ra hơi. Yo Seob nhíu mày nhìn khó hiểu:

_Làm gì mà chạy như ma đuổi thế?

_Nguy…nguy rồi….

_Chả nghe ra cái gì cả. Thở hết đi rồi nói.

_Sân…sân sau. Doo Jun…và Jun Hyung đang đánh nhau ở sân sau!

Yo Seob bỗng bật dậy, nắm chặt lấy vai Ki Kwang, miệng lắp bắp:

_Cậu…cậu nói cái gì cơ?

_Không còn thời gian giải thích đâu. Mau đi nhanh lên!

Ba con người lo lắng chạy hết hành lang dài, hướng thẳng về phía sân sau.

Học sinh bu lại một chỗ đông kín. Phải khó khăn lắm Yo Seob mới chen qua đám người chật ních ấy. Trước mắt cậu hiện lên một cảnh tượng thật kinh khủng..........

Jun Hyung đang ngồi chống tay trên mặt đất, hình như vừa bị ngã. Trên mặt anh có vệt gì đỏ và dài như là máu.

Và trước mặt anh không ai khác chính là Doo Jun. 

Hắn ta...đang vung cánh tay lên một lần nữa!

_DỪNG LẠI!

Tiếng hét thất thanh của Yo Seob khiến tất cả mọi người đều quay ra nhìn. Nhanh chóng, cậu tiến tới chỗ Jun Hyung, ngồi xuống đỡ lấy anh. Giọng cậu nghẹn lại như sắp khóc:

_Anh…không sao chứ?

Đáp lại cậu vẫn là nụ cười hiền ấy.

_Tất nhiên rồi. Cứ kệ anh, mau về lớp đi.

_Nhưng…

_Cậu ta nói đúng đấy – tiếng Doo Jun lạnh lùng vang lên – đây là chuyện giữa hai người chúng tôi. Ai không liên quan xin mời tránh ra chỗ khác. 

Yo Seob lập tức hướng ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn về phía Doo Jun, cất giọng khinh bỉ:

_Nhà giàu thì tự cho mình cái quyền đánh người sao?

_Ha~, cậu định nói lý với tôi à? - Doo Jun cười mỉa - Tôi chỉ muốn dạy cho tên bạn tồi này biết là không nên đụng vào đời sống riêng tư của Yoon Doo Jun đây, đặc biệt là người yêu thì càng không!

Yo Seob không tin nổi vào tai mình nữa. Anh ta vừa mới nói điều ghê tởm gì vậy?

_Người yêu? Ai là người yêu của anh? Đầu óc anh bị con bé Jil Hye làm cho thành ngớ ngẩn rồi sao?

_Cái gì cơ?

Doo Jun ngạc nhiên đến mức sững sờ trước một Yang Yo Seob hoàn toàn khác hẳn. Mới mấy ngày trước còn đang vật vã đau khổ vì chia tay, nay đã dám nói chuyện với một khí phách bản lĩnh và gương mặt vô cảm đến nhường ấy. Nhất thời hắn không thốt nổi câu nào.

_Nếu chưa rõ thì để tôi nói cho anh biết, người yêu chính thức của tôi bây giờ là Yong Jun Hyung. Mấy tờ báo lá cải của cái trường này cũng nên im đi, đừng có soi mói đời tư của người khác và cũng đừng vì mấy cái chuyện đập vào mắt mà đã đưa tin này nọ trong khi chưa biết thực hư thế nào. Ai yêu ai thì mặc xác, can hệ gì đến mấy người…!

Doo Jun nhìn cậu cười khẩy.

_Khá đấy! Có giỏi thì chứng minh xem nào!

Yo Seob từ từ đỡ Jun Hyung đứng dậy, dìu anh về phòng y tế, trước khi đi còn ném lại một câu:

_Đáng tiếc, vì tôi không cùng một hạng người thích khoa trương thứ tình yêu giả dối nên tất nhiên sẽ không cư xử giống anh, nhưng nếu anh thích thì tôi cũng không ngại đâu!

***

Phòng y tế.

Mùi thuốc sát trùng nhức mũi.

Jun Hyung khẽ giật mình khi miếng bông chạm nhẹ lên khóe miệng. Xót.

_Em xin lỗi – Yo Seob luống cuống – Anh có đau lắm không?

_Không sao đâu. Mà em chưa phải về lớp sao? Chuông vào giờ rồi đấy!

_Hai tiết sau em được nghỉ - cậu cẩn thận thấm bông vào vết thương của anh, ánh mắt hiền hậu kia lại khiến cậu thêm bối rối - có lẽ, chúng ta nên dừng màn kịch lại được rồi…

Jun Hyung vẫn im lặng nhìn cậu, hình như đang chờ đợi một lý do.

_...ngay từ đầu em đã không muốn anh bị liên lụy vì đây là chuyện em cần phải tự giải quyết. Bây giờ còn để anh bị thương nữa, bản thân em thấy rất có lỗi.

_Nhưng chẳng phải em vừa nói với Doo Jun là em sẽ chứng minh cho anh ta thấy sao?

Yo Seob khẽ lắc đầu.

_Thực ra em chỉ nói vậy để anh ta không nghĩ em là kẻ yếu đuối chẳng làm được gì. Vả lại cũng hoàn toàn không đáng để anh chịu đau chỉ để chứng minh cho Doo Jun thấy. Phí công sức mà có khi anh ta cũng chẳng quan tâm…

_Ai nói anh làm những việc này là vì Doo Jun?

Jun Hyung nhìn thẳng vào mặt Yo Seob. Đôi mắt cậu muốn tránh ánh nhìn của anh nhưng không được. Có cái gì đó thực sự rất mạnh mẽ.

_Vậy…tại sao anh lại giúp đỡ em?

Phớt lờ câu hỏi của cậu, anh lãnh đạm nói:

_Chúng ta chính thức hẹn hò đi!

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro