Extra 6: Yong JunHuyng là của tôi.

Có một sự thật mà từ khi làm nhân viên Mastermind Yoseob càng thấm thía hơn: Yong đại boss thật sự rất được mến mộ.

Vấn đề này Yoseob rất hiểu, có nhiều đêm cậu ở nhà vẽ hươu vẽ vượn lên chồng thư tình của Junhyung, mải mê vẽ từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm cũng chưa vẽ hết. Lời lẽ trong thư thì đủ các kiểu loại, cá tính có, lãng mạn có, sến rện có, mà kinh hoàng cũng có. Có cô còn chụp cả ảnh dán vào thư để đưa Junhyung nữa, cậu tự hỏi anh mà dành thời gian đọc hết chỗ này thì không biết da có nổi hết lên như gà trống không.

Bạn Yoseob quyết tâm không thể để tình trạng này tiếp diễn, liền ngay lập tức vạch kế hoạch xác lập thân phận cho CEO trong truyền thuyết.

Thế nên một ngày nọ, Yoseob bất ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cất giọng thủ thỉ:

- Junhyung, chúng ta ăn trưa ở nhà ăn đi.

Mặc dù vẫn đang rối bời với đống tài liệu trên bàn, Junhyung vẫn miễn cưỡng cùng cậu xuống nhà ăn, mua cơm suất ngồi ở một bàn nhỏ trong góc. Lúc Junhyung đi lấy cơm, cậu hỉ hả ngồi một góc trong phòng, không cần nhìn cũng biết mọi người đang hướng ánh mắt về phía này, chỉ cần họ nhìn thấy anh ân cần mang cơm đến cho cậu là kế hoạch thành công rồi, nghĩ đến đây, Yoseob sướng run người.

Yoseob ngạc nhiên khi nhìn thấy Junhyung bê một khay thức ăn đặt lên bàn.

- Ơ, phần của em đâu? – Cậu thắc mắc.

- Ăn gì thì tự lấy, anh đâu biết em thích ăn gì. – Junhyung nhún vai thản nhiên.

Yang Yoseob không bỏ cuộc, cho rằng kế hoạch trên không ăn thua, liền chuyển sang phương án hai: lấy thân mình làm mồi nhử.

Sáng hôm đó, Junhyung đưa Yoseob đến công ty, đang định về văn phòng thì thấy cậu níu tay lại.

- Có chuyện gì? – Anh nhíu mày hỏi. Dạo gần đây cậu rất kỳ lạ.

- À thì…- Cậu đỏ mặt nhìn xuống đất, chủ động trước đám đông thế này thì cũng hơi ngại. Hôn chứ có phải chuyện gì đơn giản đâu. – …Anh biết đấy…

Vẻ mặt Junhyung đầy thắc mắc, nhìn đi nhìn lại cậu, hai tai đỏ như tôm luộc rồi kìa. Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì chứ?

Trí óc anh hoạt động nhanh hết mức có thể, lát sau ngay lập tức đưa ra câu trả lời. Anh nghiêng người nhìn cậu, thủng thẳng nói.

- Giày mới mua hả? Đẹp đó.

Nói rồi sải bước đi thẳng.

Quá tam ba bận, Yoseob tiến hành kế hoạch thứ ba: ép Junhyung đánh ghen.

Kế hoạch là thế này: chỉ cần cậu hành động hơi thân mật một chút với một đồng nghiệp nào đó, trăm phần trăm, nghìn phần nghìn anh sẽ nổi cơn ghen mà hành động không chủ đích trước đám đông, vậy thì tất cả mọi người đều có thể biết Junhyung đã có chủ rồi!

Phấn khích trước kế hoạch siêu cấp của mình, Yoseob không thèm giữ sĩ diện, chạy ra nắm lấy tay cậu nhân viên nhỏ Hongki trong phòng, mắt lấp lánh đến sởn gai ốc. Hongki mồ hôi túa ra đầy trán, lắp bắp hỏi:

- Trưởng…trưởng phòng có chuyện gì ạ?

- Cậu giúp anh một việc. – Ghé vào tai Hongki, thì thầm vài câu. Hongki nhảy dựng ra khỏi ghế, gào lên ai oán:

- Không!!! Việc này em không giúp trưởng phòng được đâu, sếp tổng sa thải em là cái chắc!

- Cậu yên tâm, tôi không để cậu thiệt đâu! Không những không bị sa thải, cậu còn được tăng lương nữa, tôi đảm bảo! – Yoseob cố tạo ra vẻ mặt đáng tin nhất có thể, nhưng mặt cậu ta vẫn nhăn như bị rách.

- Thôi mà trưởng phòng…tha cho em đi…Em không dám đụng vào sếp tổng đâu…

Ầy. Bực rồi đó nha.

- Rốt cuộc là có chịu làm không?

Vẫn lắc đầu hả? Được lắm.

- Vậy giờ nghỉ việc luôn.

- Trưởng phòng lạm dụng việc công trả thù riêng!!!!! – Hongki gào lên.

- Thế nào cũng được, tóm lại cậu muốn nghỉ việc bây giờ hay sau này tăng lương, hả? – Chuyển sang chế độ “dằn mặt”. Thân lừa ưa nặng, muốn ăn đòn sao mà dám đối đầu cậu hả?!

- Em…em làm… – Cậu nhân viên nhỏ tội nghiệp miệng méo xệch cả lại. – Nhưng trưởng phòng làm vừa vừa thôi nha, em không phải hồ ly, em chỉ có một mạng thôi…

- Nhiều chuyện, cậu cứ yên tâm. – Yoseob trở mặt 180 độ, vỗ vai cậu ta an ủi. Yong Junhyung, để xem lần này anh có tức nổ mắt mà chết không.

Kết quả là ngày hôm sau, cả tập đoàn gần như chết ngất khi nhìn thấy Yoseob và Hongki bước vào tập đoàn cùng nhau, nắm tay rất thân mật, thỉnh thoảng Yoseob còn nghiêng người sang ghé vào tai nói gì đó, mặt Hongki đỏ lựng một cách bất thường.

- Anh véo nhẹ thôi, em tự đỏ mặt được mà, huhu…. – Hongki vật vã, nước mắt lưng tròng.

- Im. – Yoseob nói khẽ. – Junhyung kìa.

Thang máy vừa “ting” một tiếng, Yoseob kéo Hongki vào trong, trong thang máy đã có người chờ sẵn, chính là sếp tổng.

Không khí lạnh băng, trái tim nhỏ nhân viên tội nghiệp Lee Hongki sao có thể chịu được, cậu tim đập chân run, miệng kéo khóa tới tận sau gáy không ho he nửa lời. Yoseob vẫn thản nhiên cầm tay Hongki như vậy, mặc kệ ánh mắt muôn phần phức tạp của tổng giám đốc.

Thang máy vừa lên tầng 22, Junhyung nhếch môi cười thú vị, ghé vào tai Hongki thì thầm điều gì đó trước khi bỏ ra ngoài.

Hậm hực nhìn theo bóng anh đi đã xa không thèm ngoảnh mặt lại lấy một lần, Yoseob kéo Hongki ra khỏi thang máy, thấy gương mặt thất thần của cậu ta, liền hỏi.

- Anh ta nói gì với cậu mà cậu phản ứng kỳ cục vậy?

Đưa mắt nhìn trưởng phòng đáng kính, cậu nhân viên nhỏ tội nghiệp trả lời:

- Sếp tổng bảo… hình như tay em sưng lên rồi, qua phòng sếp tổng lấy thuốc về bôi…cũng dặn là…bảo trưởng phòng đóng kịch nhưng hãy để ý đến diễn viên quần chúng một chút…

Yoseob hóa đá từ đầu tới chân.

Ngồi trong phòng làm việc, Yoseob chỉ hận không thể ném vỡ màn hình máy tính. Yong Junhyung là kẻ đệ nhất vô sỉ, biết trước cậu diễn kịch rồi còn tỏ thái độ như vậy! Thế gọi là gì nhỉ, đúng rồi, chính là thái độ bất hợp tác! Biểu hiện của việc muốn được mến mộ ở công ty, muốn được theo đuổi đây mà!

Trong đầu Yoseob hình thành đủ tám mươi hai tính từ miêu tả tính xấu của Yong đại boss, mỗi lần nghĩ ra lại cắn một miếng bánh, chẳng mấy chốc hộp bánh quy Đan Mạch hết sạch không còn cả vụn.

Kết quả là buổi chiều ra về, Hongki thấy trưởng phòng mặt xanh lét, chạy đi chạy lại vào toilet cả chục lần, phòng đối ngoại cả chiều nghe thấy toàn tiếng nôn ọe, cứ ngỡ đang ở trong bệnh viện phụ sản.

Đi ngang qua bàn làm việc của Yoseob, cậu nhìn thấy một hộp bánh quy Đan Mạch, ngắm nghía một lúc rồi hét to trong phòng:

- Ai lôi hộp bánh này ra đây? Của Bomi từ tận năm ngoái hết hạn sử dụng rồi mà? Thôi chết…! – Ngay lập tức hướng ánh nhìn về phía phòng vệ sinh đang vang tiếng nôn ọe. – Trưởng phòng ăn sạch rồi!

Bước ra khỏi phòng họp giao ban cuối cùng, Yoseob gần như kiệt sức, bao nhiêu thức ăn cho ra hết. Người cậu như không trọng lượng, chân đi không vững, mắt hoa hết cả lên. Người cậu mệt lử, xem chừng không thể tự đi về được, hôm nay Junhyung có việc đột xuất có lẽ tối muộn mới về, cậu đang nghĩ bụng gọi taxi, không biết có trụ nổ không.

Vừa ra đến đại sảnh thì thấy có bóng ai đó bước tới, dáng đi rất vội vã, gấp gáp. Ngẩng mặt lên, thì ra là Junhyung.

- Đau bụng à? – Anh nhíu mày.

- Ừm. Ăn phải bánh hết hạn. – Lời bật ra khỏi miệng rồi cậu mới thấy hối hận, lý do ngu ngốc thế này mà cũng nói ra được.

- Để anh đưa em về. – Junhyung nắm lấy tay cậu, kéo đi.

Cậu ngạc nhiên: – Anh không họp sao?

- Hủy rồi, để em về một mình, anh không yên tâm. – Junhyung lãnh đạm nói.

- Mệt lắm không? – Đang héo hắt thì nghe giọng anh như nhìn thấy nước, cậu ngẩng dầu dậy gật lia lịa:

- Mệt chết đi được, cõng em đi. – Rồi nhe răng cười.

- Đông người lắm. – Junhyung hơi lúng túng. Thật ra, anh không phải kiểu người hay bộc lộ tình cảm trước đám đông.

- Vậy thôi, em lết bộ. – Mặt cậu ỉu xìu. Từ đằng xa, cậu nhìn thấy mấy cô nhân viên phòng kế hoạch đang mon men lại gần, chắc lại tìm gặp anh rồi. Chán nản thở dài, cậu quay lưng bước tiếp. Hộp bánh chết tiệt.

Đột nhiên có cái gì chắn ngang trước mặt. Cậu mở lớn mắt khi thấy anh quỳ xuống, quay lưng lại với cậu. Là một tổng giám đốc, sao tự dưng lại làm thế này, còn trước mặt rất nhiều người nữa.

- Còn chờ gì nữa, lên đi.

Yoseob hơi ngẩn người, từ từ trèo lên lưng anh, vòng hai tay ôm qua cổ. Cậu biết chắc sau lưng cậu đang có cả tá người ghen tị đến chết. Cậu nhận ra rằng có lẽ không cần phải chứng minh cho họ thấy anh là của cậu. Lúc này đây, ôm anh như thế này, anh sải từng bước chân đầy vững chãi, Yoseob liền dụi đầu vào sau gáy, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, cả mùi hương quen thuộc từ tóc anh, đột nhiên thì thầm:

- Ôm anh ấm quá đi mất.

Đoạn kết.

- Tại sao anh biết em cố tình làm như thế mà không thuận theo tình thế, nhìn thấy bọn họ mặt dày theo đuổi anh mà em tức chết đi được! – Yoseob cáu gắt hờn dỗi như trẻ con trên lưng anh.

Xốc cậu lên một lần nữa, Junhyung mỉm cười:

- Chẳng phải hồi chiều anh đã cõng em trước mặt hàng chục người rồi hay sao?

- Không đủ. – Yoseob bĩu môi.

- Vậy mai, anh sẽ lại hôn em vậy, giống như thường làm với em ở nhà nhé.

- Sao không phải là bây giờ nhỉ?

Trước khi Junhyung kịp phản ứng, Yoseob đã nhanh chóng tụt xuống khỏi lưng anh, chủ động đưa tay lên gương mặt nam tính ấy mà kề môi mở đầu một nụ hôn ngọt ngào.

Đồ ngốc, em sẽ không bao giờ biết chiếc áo mỗi khi em ngủ quên ở văn phòng đắp trên lưng là của anh mà không phải của Hongki, cũng sẽ không bao giờ biết những món em thích không bao giờ hết cho dù em có xuống nhà ăn muộn như thế nào đi chăng nữa. Và có lẽ càng không bao giờ em biết rằng anh đã hơn trăm lần hôn trộm em mỗi khi em mệt mỏi nằm ngủ gục trên bàn làm việc. Xin lỗi vì anh đã không thể thể hiện tình yêu của mình với em trước mặt mọi người, nhưng từ ngày mai, anh sẽ thể hiện nhiều hơn, để họ biết anh yêu em như thế nào. Vì Yang Yoseob, bất kỳ nguyên tắc nào của Yong Junhyung cũng có thể thay đổi. Thế nên em không cần phải lo lắng quá đâu, vì Yong Junhyung là của Yang Yoseob mất rồi.

^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro