Chap 18

Sau khi rời khỏi bệnh viện,Ji cầm theo đống đồ mình mua lê bước đi trên đường phố Seoul tấp nập người qua lại.Cô bây giờ cảm thấy khá là mệt mỏi.Đôi lúc đang đi cô lại cười chính mình chỉ vì 1 vết thương nhỏ như vậy mà còn cảm thấy mệt mỏi thế này thì làm sao mà làm chuyện lớn được.

Bỗng một bàn tay đặt lên vai Ji khiến cô giật mình
-Yeonnie à,em sao thế
-Thì ra là anh,JB,làm em tưởng ai chứ_Ji thở phào
-Anh hỏi tay em làm sao mà bị thương_JB vừa nói vừa chỉ vào cái tay đang băng của Ji
-Em chỉ sơ tí bị thương thôi,vết thương nhẹ mà_Ji chu mỏ giải thích
Nhưng rồi JB lại cầm lấy cánh tay đang bị thương của cô
-Úi

Ji la lên tuy rất nhỏ nhưng đủ để JB nghe thấy,2 hàng chân mày của anh từ từ nhăn lại.Vẻ mặt cũng có cái gì đó bực tức
-Anh chỉ cầm nhẹ mà em đã la rồi vậy mà nói là nhẹ đó à_JB 
-Em đã nói là không sao mà.Anh đừng làm quá lên như vậy chứ.

Ji cũng bực mình vì cái cách JB quan tâm mình,cô biết là anh rất quan tâm và lo lắng cho cô.Nhưng bây giờ họ chỉ là bạn,anh ấy không nên quan tâm chăm sóc cô ân cần như vậy

Nhận ra thái độ của mình có phần hơi quá,JB nhẹ nhàng bỏ tay Ji ra.Rồi lấy mấy túi đồ của Ji mà xách đi

-Để anh cầm phụ em về nhà_JB
-Thôi,em cầm được rồi_Ji nhanh chóng từ chối và giật lại túi đồ
-Nếu em xem anh là bạn thì không nên từ chối.Anh đâu có làm chuyện gì quá đáng đâu phải không_JB nháy mắt
-Được,cái này là anh nói đấy nhá.Chúng ta đến nhà HyoMin unnie_Ji nói rồi đi luôn
-Wea?Không về nhà à_JB thắc mắc
-Tay như vậy về nhà umma sẽ lo lắm,để em ở bên ấy mấy ngày rồi về.Cũng lâu rùi chưa qua bên đó_Ji vẫn đi thẳng mà nói vọng lại
-Cũng có lí_JB đứng nói 1 mình rồi nhanh chóng chạy theo mà la oái oái
-Yeonnie,đợi anh với

Khoảng 30p sau

Dinh Dong Dinh Dong Dinh Dong Dinh Dong
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng,Ji như muốn đập một phát vào cái chuông cửa vì chủ nhân của nó không biết đang làm gì mà bấm chuông đỏ hết cả tay vẫn không ra

-Yahhh!!Em muốn phá nhà unnie đấy à_Min
-Yah!Unnie đắp mặt nạ bắt em đứng ở đây hơn 10p rồi đấy_Ji phản pháo lại
-Ủa sao biết unnie đắp mặt nạ_Min mở cửa ra thắc mắc

Nghe câu hỏi mà Ji đơ cả mặt,còn JB thì phá lên cười sục sặc.Có ai trên đời này đang đắp cái mặt nạ trên mặt mà chạy ra mở cửa lại hỏi tại sao biết mình đang đắp mặt nạ ngoài Min ngố nhà mình

-Unnie,unnie,đây là số mấy_Ji vừa nói vừa giơ 2 ngón tay lên
-Số 2 chứ mấy,tự nhiên hỏi unnie ngộ vậy_Min
-Unnie ơi,em thật hết cách với chị.Cái mặt nạ còn trên mặt chị kìa làm sao em không biết_Ji

Tới nước này Min mới đưa tay lên sờ mặt mình rồi nhìn 2 đứa em mà cười.Mời cả 2 vào nhà,Min ngố lại la làng lên khi thấy cái cánh tay băng bó của Ji.Hết quay Ji sang trái lại quay sang phải,xem xét từ trên xuống dưới rồi yên tâm

-Trời ơi,có ai ngốc như em không,cứu người ta mà mình bị thương_Min vừa nói vừa chỉ đầu Ji
-Aigoo,em đâu biết được_Ji xoa xoa đầu mình
-Thiệt là hết cách,chắc không dám về nhà nên mới qua chỗ unnie tạm cư phải không_Min
-Woa,đúng là chỉ có unnie hiểu em nhất

Nói rồi Ji quay qua ôm chặt cổ Min,khiến cô nàng phải đạp chân bành bạch vì ngạt thở.Min xoay qua đánh yêu cô em quậy phá của mình rồi lại quay qua JB

-Cảm ơn cậu đã đưa nó về đây_Min
-Ơ,không có gì đâu unnie
-Ji à,em vào phòng nghỉ đi

Min đứng lên đẩy Ji vào phòng,Ji cũng mệt nên ngoan ngoãn đi vào phòng.Khoảng 3p sau cô nàng đã chìm vào giấc ngủ.Nhẹ nhàng đóng cửa lại,HyoMin lại thở dài.Quay lại phòng khách với JB,Min vừa nhâm nhi tách trà vừa nói

-Unnie biết là em vẫn rất yêu nó.Nhưng..
-Unnie không phải lo,chúng em chỉ là bạn thôi_JB vội cắt lời của HyoMin
-Em đối với cô ấy chỉ là quan tâm bạn bè lẫn nhau thôi.Đôi lúc em biết sự quan tâm ấy đã vượt quá giới hạn,nhưng em cũng chỉ muốn bảo vệ cô ấy mà thôi

JB nói như trút hết tâm sự của mình.HyoMin ngồi đó mà không nói gì,cô đặt tách trà xuống,nhẹ nhàng vỗ vai của JB như thấu hiểu cho tình cảm của cậu.Cô cũng không phải là người không hiểu lí lẽ,cô cũng như cậu,luôn dõi theo và lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình.Tuy bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng thật sự thì Ji rất mỏng manh và yếu đuối.Nỗi đau với JB đã để lại trong lòng cô một vết thương lớn.Nhưng vết thương ấy đã được chữa lành bởi William.Nhưng bây giờ HyoMin lại lo sợ,sợ một ngày nào đó sẽ có một vết thương lớn hơn nữa mà Ji Yeon sẽ phải gánh chịu xuất hiện.Liệu lúc đó cô phải làm gì để giúp người em mà mình xem như ruột thịt này đứng dậy đây.

-Em có thể bảo vệ nó,nhưng đừng làm gì quá nhé
Min chợt lên tiếng phá bỏ cái không gian yên tĩnh nặng nề này.Nụ cười chợt nở trên môi của JB.Anh nhìn HyoMin bằng một ánh mắt biết ơn và vui mừng.Như vậy là cô đã thông cảm và tha thứ cho lỗi lầm của anh đối với Ji
-Em cảm ơn unnie

JB đứng dậy cúi đầu.Min cũng đứng lên theo.Cô nghĩ nên cho cậu 1 cơ hội để bù đắp những lỗi lầm trước đây đã gây ra cho Ji.Cô luôn mong cho Ji gặp được những hạnh phúc vui vẻ.

Chuông điện thoại vang lên,là quản lí của JB gọi.Cậu cúi chào tạm biệt HyoMin rồi ra về.Còn về phần Min thì cô lo xử lí cái đống đồ của Ji Yeon,sẽ khá là vất vả.

Ji Yeon đang mang một tâm trạng vui vẻ bước đi trên phố.Hôm nay tâm trạng của cô phải nói là cực kì thoải mái.Tay cầm cơm hộp của chính mình làm đem cho William ăn.Cô hồi hộp không biết là anh sẽ phản ứng ra sao khi thử hộp cơm này.

Bước vào công ty của William,mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.Nhưng cô đã quen với việc này rồi.Vị chủ tịch trẻ tuổi tài cao lại đẹp trai giàu có như William là hình mẫu lí tưởng của hàng tá cô gái.Kể cả những nhân viên trong công ty cũng vậy.Nhưng khi biết cậu sắp kết hôn thì biết bao nhân viên nữ phải thất vọng.

Nhưng hôm nay,ánh mắt mọi người nhìn cô rất lạ,liếc nhìn xung quanh vẫn không đoán ra được gì nên cô đành lên phòng của William.
-Myung Soo à,em đến…
Cô không thể nói hết câu vì cái cảnh tượng mà mình nhìn thấy.Túi đồ trên tay cô cũng rơi xuống đất.Cô không thể tin được những gì mà nhìn đang thấy,lại là cái cảnh đó sau.Tại sao lại bắt cô phải thấy lại nó.William đang hôn một cô gái,cô không thể thấy rõ mặt của cô gái ấy.Cả tâm chí cô như bị lỗ đen vũ trụ hút vào.Anh không thấy cô sao?Anh vẫn tiếp tục hôn cô gái ấy sao?Rồi bỗng anh chợt xa dần xa dần khỏi cô,cô cố gọi anh nhưng vô vọng

-Khônggggggggggggg,đừng đi

Ji rồi bật dậy.mồ hôi ướt đẫm trên trán,thở dốc nhìn xung quanh.Cô đang ở trong phòng của HyoMin.Nghe tiếng la,Min lo lắng chạy vào,thấy unnie cô chợt thở phào nhẹ nhõm
-Thì ra chỉ là mơ
Min nghe tiếng la lại đang đắp mặt nạ mà chạy vào xem Ji,thấy cô em gái đang ngồi như người mất hồn khiến cô không khỏi lo lắng
-Ôn rồi Yeonnie à,chỉ là mơ thôi mà
Rồi cô ôm Ji vào lòng vỗ về như một người mẹ.Chợt Ji bật khóc nức nở như đứa trẻ lên ba
-Unnie à,em sợ lắm.Em không muốn phải gặp cảnh ấy lần nữa_Ji nói trong tiếng khóc
-Nín đi ngốc ạ.Em không tin William sao_Min lấy tay chùi nước mắt cho Ji
-Em tin,nhưng mà em cảm thấy có gì đó.Em…em không biết được
Ji nói,có vẻ tâm trạng của cô đang bị hỗn loạn.Thấy Ji như vậy trong lòng HyoMin cũng không tài nào vui được

non jongmal Sexy-nun Sexy-ko Sexy-ip Sexy Love
ne nunen modeun-geda Sexy
Oh Sexy Eyes, Sexy Nose, Sexy Mouth, Don't you know
oneul nan nega jongmal Sexy

Chuông điện thoại của Ji vang lên phá tan bầu không khí nặng nề này.Vuốt nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt của mình.Hít hà một hơi không khí để tâm trạng bình tĩnh hơn.Ji với lấy chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi của mình.Thấy tên gọi “MyungSoo ngốc” cô chợt dần dừ rồi cũng bắt máy

-Alo_Ji nói bằng giọng không còn tươi vui như sáng nay
-Alo,em đang ở đâu đấy.Sao anh gọi cho em hoài mà không bắt máy vậy.Em ăn uống gì chưa.Đang ở đâu đấy_Will hỏi một tràn khiến Ji không kịp trả lời

Lúc này Ji mới nhìn đồng hồ.Đã 11h đêm rồi sao.Cô đã ngủ lâu đến vậy à.Nhưng sao cô lại cảm thấy mệt mỏi hơn cả trước khi ngủ vậy.
Còn đầu dây bên kia đang lo lắng lại không nghe trả lời nên càng lo lắng hơn.Anh như ngồi trên đống lửa vì không liên lạc được với cô từ sáng đến bây giờ.Anh rất sợ cô gặp phải chuyện giống bên Anh mà không có anh ở bên cạnh

-Alo,Ji à,em có sao không
-À..ờ em không sao.Em đang ở nhà HyoMin unnie
Nói rồi cô nhìn qua HyoMin,như hiểu ra Ji cần một không gian riêng tư,Min lặng lẽ đứng dậy và đi ra ngoài.Ji thì nhỏ nhẹ đáp lời Will
-Em qua bên đây chơi vài ngày thôi.Em ngủ nên không nghe điện thoại của anh được
-Ngủ?Em làm anh lo đấy_Will
-Em không sao thật mà_Ji
-Ừ,em ở bên unnie là anh yên tâm rồi_Will cũng thở phào nhẹ nhõm
-Mà William này_Đột nhiên Ji đổi giọng
-Sao thế?
-Anh..có yêu em không
Ji ngập ngừng hỏi,Will cũng bị bất ngờ trước câu hỏi ấy.Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn
-Em sao thế.Không yêu em thì yêu ai đây_Will cười trả lời
-Anh..anh sẽ không khiến em thất vọng chứ_Vẫn là cái giọng ngập ngừng ấy
-Em lạ lắm đấy.Thật ra là có chuyện gì
Will cũng bắt đầu khó chịu với cái giọng ngập ngừng của Ji,phải chăng cô đang gặp chuyện gì.Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thấy cô nói chuyện như vậy.Nó càng khiến anh lo lắng cho cô hơn
-Anh trả lời em đi_Bỗng Ji hét lên
Will và Ji bỗng im lặng một hồi.Ji đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ anh.

-Ji Yeon à,anh không biết chuyện gì đang xảy ra.Nhưng em phải biết rằng,dù có xảy ra chuyện gì đi nữa anh sẽ luôn ở bên cạnh em.Làm chỗ dựa cho em,và em đối với anh cũng vậy.Anh sẽ không để em phải thất vọng,anh hứa với em là sẽ không bao giờ để em phải thất vọng hay buồn phiền về anh một lần nào hết.

Will từ từ trả lời,cái giọng khàn đều trầm ấm ấy khiến Ji cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.Có lẽ cô đã quá lo lắng rồi.Anh và cô đã trải qua nhiều khó khăn mới đến được với nhau.Không lẽ chỉ vì một giấc mơ mà cô lại nghi ngờ anh sao.Nụ cười lại nở trên môi cô
-Em nói đùa thôi.Em tin anh mà
-Em làm anh sợ đấy.Em ngủ sớm đi.Mai anh sẽ đến đón em
-Thôi,em muốn ở bên này thêm mấy ngày.Anh cứ lo công việc đi_Ji từ chối vì không muốn anh thấy mình trong bộ dạng này
-Nếu em không muốn thì anh cũng không ép.Em ngủ đi nhé_Will
-Em không ngủ được.Anh ngủ trước đi_Ji không muốn ngủ nữa.Cô sợ mình sẽ lại mơ thấy ác mộng ấy
-Sao thế cô bé.Hay là để anh hát cho em nhé_Will vỗ về
-Cũng được đấy,lâu rồi em không nghe anh hát
Rồi anh bắt đầu cất giọng hát.Một giọng hát trầm ấm lạ thường

bbiggeut bbiggeut gojang nan nae maeumria
(Bởi vì con tim anh, nó chẳng đập nữa rồi)
idaero bonaelsun eobseo, eojjeo jago, oh oh
(Anh không thể để em ra đi như thế. Tại sao?)

heundeul heundeul witaero wo boyeo do nan
(Dù khi nó trông yếu ớt và mạo hiểm)
neoreul jabadul su bakke eobseo, eojjeo jago, oh oh
(Anh chẳng thể làm được gì ngoài việc giữ em lại.Tại sao?)

sarang handa (geureol kkeoya neon)
[Anh yêu em (em cũng sẽ làm thế)]
an handa (anil kkeoya neon)
[ Còn anh không yêu em (em sẽ không làm)]

handa neoman bonda
(Anh chỉ nhìn mỗi em mà thôi)
yeogi isseo deo deo, butak halkke deo deo
(“Hãy ở lại” anh sẽ mãi nói câu đó,anh sẽ cố gắng hơn)

jalhae julgge deo deo, ajigeun mot bonae nikka
(Anh sẽ cho em nhiều hơn nữa.Vì anh chẳng thể để em ra đi)
nan nan, sara yahae nan nan, beotyeo ya hae
(Anh, anh cần phải sống. Anh, anh cần phải chịu đựng)

nan nan, eonjengan meomchul tenikka
(Anh, anh,vì mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi)

(Paradise-Infinite)



Khi anh kết thúc câu hát cũng là lúc cô chìm vào giấc ngủ một lần nữa.Cô có thể gạt bỏ mọi lo lắng,cô cảm thấy ấm áp qua từng câu hát của anh.Bởi vì cô biết cô yêu anh,và anh cũng vậy.

Tình yêu của anh và em là một thiên đường mà chúng ta mãi bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro